- Bà cô của tôi ơi, sao bây giờ em mới tới hả!! Em cũng không xem xem, bây giờ đã mấy giờ rồi?
Chị quản lí vừa nói, vừa gõ gõ vào cái đồng hồ đeo trên cổ tay.
Diên Vĩ tự biết mình đuối lí:
- Em xin lỗi, bởi vì em có chút chuyện riêng, làm chậm trễ công việc rồi.
Nhưng dù sao cũng vẫn may chưa tới muộn.
- Chuyện cá nhân?
Chị quản lí vô cùng ngạc nhiên, con bé này không phải là loại người công tư không phân minh, cũng sẽ càng không bởi vì việc riêng của bản thân mà làm chậm trễ công việc.
Lúc này, chị Văn quản lí cũng đã chú ý tới Cố Cẩn Ngôn đứng phía sau Diên Vĩ, cô bỗng chốc sững sờ.
- Anh đây không phải là....
Không phải là đại tài tử Cố Cẩn Ngôn tiếng tăm lẫy lừng trong giới âm nhạc của bọn họ, một nhạc sĩ vô cùng nổi tiếng sao?!
- Anh Cố!!
Chị quản lí vội vàng chạy lên phía trước, nhiệt tình bắt tay chào hỏi với Cố Cẩn Ngôn!
Đúng như những gì mọi người hay đồn thổi, Cố Cẩn Ngôn tác phong nhẹ nhàng nhã nhặn, tướng mạo tuấn tú, vô cùng đẹp trai!!
Cố Cẩn Ngôn lễ phép bắt tay với chị Văn.
- Hai người đây là...quen biết sao?
Chị Văn nhìn Cố Cẩn Ngôn, sau đó lại quay ra nhìn Diên Vĩ, tò mò hỏi một câu.
Cố Cẩn Ngôn hơi mỉm cười, gật đầu, lại hướng ánh mắt sang phía Diên Vĩ như đang đợi cô giới thiệu.
Diên Vĩ cố ý không lên tiếng.
- Diên Vĩ, hóa ra em và anh Cố đây đã quen biết từ trước! Sao lại không nói sớm chứ, xem ra về sau chúng ta có thể có cơ hội hợp tác rồi! Anh Cố, vẫn mong anh quan tâm chú ý một chút.
Cố Cẩn Ngôn cười cười:
- Chuyện đương nhiên phải làm mà.
Chuyện đương nhiên phải làm? Câu này....nghe sao có chút mờ ám vậy?
Chị Văn thâm thúy nhìn Cố Cẩn Ngôn nột cái, sau đó lại nhìn Diên Vĩ có chút không thoải mái đang đứng ở đối diện, bỗng nhiên ngộ ra:
- Ha! Hóa ra hai người....Ai ya! Tôi nói này, trên thế giới này còn có chuyện riêng gì quan trọng tới mức khiến cô Tần đây phải chậm trễ việc đại sự như hôm nay chứ, hóa ra... là do anh Cố! Diên Vĩ, em cuối cùng cũng tình nguyện tìm người yêu rồi hả? Mẹ em chắc chắn là vui đến chết đi được luôn hả?
Thật ra, với thân phận là người quản lí của Diên Vĩ mà nói, chị Văn đương nhiên không mong muốn cô có bạn trai, có điều trước mắt cô cũng không có ý định tiến vào giới giải trí, hơn nữa, Cố Cẩn Ngôn này thực sự là một đại tài tử, đẹp trai số một, làm người yêu của anh ấy, ngược lại không hề thiệt thòi, mặc dù tuổi tác lớn hơn Diên Vĩ nhiều một chút, có điều, trong làng giải trí này, khoảng cách tuổi tác như thế này cũng không có gì lạ lùng.
- ...Anh ấy không phải người yêu của em.
Diên Vĩ phủ nhận.
- Không phải người yêu?
Chị quản lí nghe xong, sững sờ một lúc, lại nhìn khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Cố Cẩn Ngôn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác rung động không biết tên, trên mặt cũng không khỏi tăng thêm mấy phần rạo rực.
- Vậy em khẳng định em không có ý gì khác với anh Cố đây, đúng không? Nếu đã như vậy, Diên Vĩ, em có để ý đến việc chị theo đuổi anh Cố không?
- …
Bà cô thối này!! Nhìn thấy trai đẹp liền không còn chút tự trọng nào nữa.
- Anh Cố, chào anh, bây giờ tôi nghiêm túc giới thiệu một chút, tôi tên...
Lời chị Văn còn chưa nói hết, Diên Vĩ đã tiến lên một bước, ngăn giữa hai người Cố Cẩn Ngôn và chị Văn, một tay bắt lấy cánh tay đang giơ về phía Cố Cẩn Ngôn của chị Văn, ngẩng đầu nói với Cố Cẩn Ngôn:
- Anh không cần để ý tới chị ấy!
Cuối cùng, ánh mắt sắc bén của cô nhìn chị quản lí một cái, cười khan nói:
- Anh ấy quả thực không phải là người yêu của em, nhưng...anh ấy là chồng em! Chị nói em...có để ý hay không?
- ...
Ánh mắt khiếp sợ của Chị Văn đưa qua đưa lại giữa Cố Cẩn Ngôn và Diên Vĩ, trên mặt tràn đầy vẻ thảng thốt, kinh ngạc và không dám tin.
Nếu là những người bên cạnh Diên Vĩ, hầu như đều biết, Diên Vĩ có một người chồng khốn khiếp đã bạc bẽo phụ lòng cô, năm đó đến cả giấy kết hôn cũng là giấy kết hôn giả, nhưng hết lần này tới lần khác, tên đàn ông khốn khiếp như vậy, lại còn có thể làm cho một người phụ nữ ưu tú, xuất sắc trên mọi mặt như Diên Vĩ vẫn khăng khăng một mực yêu hắn, suy nghĩ về hắn, nhớ tới hắn...
Ban đầu, chị Văn và những người trợ lí của Diên Vĩ đều không thể nào lí giải nổi, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể khiến cho một người từ trước tới nay không để ý tới ai như Diên Vĩ lại một lòng một dạ với anh ta như vậy?
Nhưng bây giờ, sau khi chính thức gặp người đàn ông kia, trong nháy mắt bọn họ liền bừng tỉnh ngộ ra!
Hóa ra, trên đời này vẫn còn một người đàn ông hoàn mỹ đến như vậy!
Thân hình cao ráo, cường tráng, tướng mạo đẹp tựa Phan An, chỉ cần cười lên liền ấm áp như thấm đẫm gió xuân, mà trong đôi mắt vừa thâm trầm vừa sắc bén kia, dường như mãi mãi chỉ có thể chứa đựng hình bóng của người con gái đang đứng bên cạnh anh, ánh mắt rơi trên người Diên Vĩ, trong ánh mắt còn chứa đựng ý cười nhàn nhạt, từ khi cô bắt đầu đi vào tới tận bây giờ, ánh mắt của anh ấy, dường như từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi Diên Vĩ.
Chị Văn cuối cùng không kìm chế được mà kêu lên một tiếng thán phục:
- Haizz, Diên Vĩ, chồng của em quả thực không xấu xa giống như lời đồn mọi người hay nói!! Anh ấy thật sự...làm giả giấy kết hôn hả??
- ...
Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ một cái, sau đó quay sang nhìn chị quản lí hỏi:
- Lời đồn? Bọn họ đồn tôi như thế nào vậy?
Khi Cố Cẩn Ngôn hỏi câu hỏi này, ánh mắt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt,
Chị Văn cảm thấy mình thực sự muốn say trong nụ cười ấy, chị ngại ngùng thành thật trả lời:
- Tất cả mọi người đều đang đồn, nói rằng anh là một tên đàn ông xấu xa vứt bỏ vợ của mình...
Nhìn thấy trên mặt Cố Cẩn Ngôn không có chút cảm xúc nào, chị Văn có chút kinh ngạc:
- Anh Cố, anh không để ý lời mọi người bàn tán về anh sao?
- Có cái gì hay mà phải chú ý chứ! Chỉ cần vợ tôi không nghĩ về tôi như vậy là được rồi.
- Thợ trang điểm đâu?
Diên Vĩ vừa chải tóc vừa hỏi chị quản lí.
- Đã ở bên trong đợi em rồi.
- Tốt!
- Chị Văn, chị giúp em đi nói với tất cả những người khua môi múa mép kia, chồng em không phải là người đàn ông xấu xa như những gì họ nói! Chị đã từng gặp qua người đàn ông xấu xa nào, bởi vì anh ấy mắc bệnh, sợ rằng sẽ làm liên lụy tới vợ của mình, ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cô ấy mà cố ý làm một tờ giấy chứng nhận kết hôn giả chưa? Thứ hai, anh ấy cũng không hề vứt bỏ em, năm đó rời đi, là bởi vợ của anh ấy ôm lấy người bệnh tật nguy kịch như anh ấy nói, dù cho là âm tào địa phủ, cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh bước qua! Vì vậy, anh ấy vì muốn cho vợ mình tiếp tục sống tốt trên cõi đời này mà ôm lấy thân thể bệnh tật của mình, cô độc rời khỏi căn nhà của hai người, nguyên nhân chẳng qua chỉ là vì cho vợ anh ấy một hi vọng sống tiếp! Người đàn ông như thế, nếu như bị coi là người đàn ông xấu xa, vậy trên thế giới này, người đàn ông như thế nào mới được coi là đàn ông tốt đây? Hơn nữa...
Diên Vĩ quay đầu nhìn chị Văn:
- Chị cảm thấy một tên đàn ông xấu xa xứng đáng khiến em đối xử như vậy sao?
Diên Vĩ không biết tại sao mình lại giải thích với chị Văn nhiều như vậy, nhưng không có cách nào, cô không hi vọng bất cứ người nào hiểu sai về chồng cô, bao gồm cả người quản lí và các trợ lí của cô, cho dù là những người này không có một chút liên quan tới chồng cô nhưng cô cũng không cho phép họ muốn nói gì thì nói!!