- Diên Vỹ à, Cẩn Ngôn nó đã... đi rồi con!
- Đi... đi rồi??
Lúc Tần Diên Vỹ nghe thấy hai chữ này, cả người cô run lẩy bẩy như bị sét đánh, nước mắt rơi lã chã.
- Là... là sao chứ? Mẹ à, sao lại nói anh ấy đi rồi? Anh ấy đi đâu? Mẹ nói cho con biết, anh ấy đã đi đâu hả!!
Diên Vỹ nắm chặt lấy tay của mẹ Cố, đầu móng tay muốn ghim sâu vào da bà nhưng cô lại không hay biết chuyện đó.
Anh đi rồi ư? Vậy tức là... anh đã chết rồi sao?!
Sao lại như thế? Rõ ràng cô vừa mới nhìn thấy anh kia mà!! Anh mới xuất hiện trong giấc mơ của cô đấy thôi! Sao nói đi là đi?
Diên Vỹ không tin, cô không tin đâu!!!
- Diên Vỹ à, con đừng kích động! Không phải ý đó đâu, tự dưng Cẩn Ngôn đi đâu mất rồi! Tới bây giờ mọi người cũng không biết nó đã đi đâu. Ba chồng con đang tìm nó khắp nơi!
Ngay cả mẹ Cố cũng không ngờ, bà mới chợp mắt một lúc thì chẳng thấy con mình đâu cả!
Tình trạng của anh bây giờ kém như thế, anh có thể đi đâu được kia chứ?!
Mẹ Cố sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, tâm trạng bà chẳng khác gì với Diên Vỹ lúc này, nhưng bà có thể làm gì đây? Vì lời dặn dò của con trai, bà đành gắng gượng!!
Lúc Cố Cẩn Ngôn bỏ đi đã để lại một bức thư trên đầu giường cho bà.
- Mẹ, con biết mẹ là một người mẹ vĩ đại. Từ lúc con được sinh ra tới nay, con chưa thấy ai kiên cường như mẹ cả!
Con biết rõ tình trạng cơ thể hiện giờ của mình, tỷ lệ sống sót gần như bằng không rồi.
Trông thấy mẹ hốc hác vì con như thế, con biết mình phải đi rồi! Thay vì để mọi người thấy con càng yếu đi, chi bằng con để hy vọng lại cho mọi người. Có lẽ ngày nào đó, con sẽ trở về với một cơ thể khỏe mạnh!
Con biết con làm thế là rất ích kỷ, con nghĩ mỗi người mẹ đều rất kỳ vọng vào con mình. Trước khi nhắm mắt lại đều đứng bên cạnh con mình, nhưng mà xin lỗi mẹ! Con phải đi rồi! Bởi vì con không chắc mình có thể sống được bao lâu nữa...
Mẹ là một người mẹ kiên cường nhưng Đuôi Nhỏ không phải.
Cô ấy cần niềm tin để sống!!
Chỉ khi con rời đi với tương lai vô chừng như thế, cô ấy mới có thể tin tưởng mà sống tiếp...
Cuối cùng Cố Cẩn Ngôn đã rời khỏi mọi người với cơ thể gầy yếu đó.
Chẳng ai biết rốt cuộc anh đã đi đâu, thậm chí cũng chẳng ai biết anh có khỏe hay không, có sống chung một không gian với bọn họ hay không...
Sau khi Tần Diên Vỹ nghe tin anh bỏ đi, cô kích động gào khóc lên. Mãi tới khi cô khóc tới cạn nước mắt, giọng khản đặc thì cô mới thiếp đi.
Cứ lặp lại nhiều lần như thế, Tần Diên Vỹ khóc suốt một tuần. Tất cả mọi người đều tưỡng rằng sau này cô sẽ không ngừng khóc lóc như thế, nào ngờ một tuần sau, cô bỗng dưng trở lại bình thường như thể thay da đổi thịt, trở thành một người khác. Sau đó cô bắt đầu học tập đàn piano mà cô thích nhất.
Cô học rất nghiêm túc, hầu như đều dành rất nhiều thời gian vào nó.
Tần Mộ Sở chưa từng thấy con gái cô ta chuyên tâm học hành như thế, cô rất vui mừng, đồng thời cũng cảm thán trước sự hiểu biết về con mình lẫn sự hy sinh của Cố Cẩn Ngôn.
Nếu không phải vì muốn Diên Vỹ có thể sống tốt hơn thì sao Cố Cẩn Ngôn anh lại phải im hơi lặng tiếng bỏ đi kia chứ?
Chắc chẳng ai biết được, một người bệnh nặng cần bao nhiêu dũng khí mới có thể rời khỏi người mình yêu thương nhất, một mình đối diện với nỗi đau đớn của bệnh tật...
Nếu anh thật sự còn sống, có lẽ lòng tin khiến anh có thể gắng gượng sống sót chính là...
Có thể trở về bên cạnh người anh yêu lần nữa!!
Nhưng anh có thể sống được ư? Lúc trước bệnh anh nghiêm trọng đến thế kia mà...
Trừ phi trên đời này thật sự có kỳ tích!
...
Một năm sau.
- Cô Tần à, cô có thể dừng bước trả lời vài câu hỏi được không?!
Tần Diên Vỹ vừa mới tới trung tâm âm nhạc quốc tế cùng người đại diện và nhóm vệ sĩ, cô đã bị các phóng viên vây quanh.
Chắc chắn với biểu hiện xuất sắc hôm nay của Diên Vỹ, cô có thể thành công tiến vào bảng xếp hạng mười nghệ sỹ dương cầm giỏi nhất thế giới!
Đây rõ ràng là một chuyện chấn động toàn thế giới!
Ngay lúc này, một cô gái tròn đôi môi chỉ dựa vào thực lực siêu phàm của bản thân đã thành công trở thành nghệ sỹ dương cầm đứng thứ mười trong bảng xếp hạng thế giới!
Đồng thời cô cũng là người Hoa đầu tiên và duy nhất trên toàn thế giới được tổ chức tiệc âm nhạc riêng tại điện âm nhạc VIS, mà mấy nghìn chiếc ghế dưới khán dài chẳng còn trống chỗ nào!
Cô gái này đã sáng tạo kỳ tích chấn động toàn thế giới hết lần này tới lần khác!
Tần Diên Vỹ đứng giữa đám đông đầy tao nhã lại không chút kiêu ngạo. Ánh đèn không ngừng chớp lóe, lưu lại dung mạo xinh đẹp lẫn tài năng hiếm thấy ở tuổi cô.
Cô gái này bẩm sinh đã có một sức quyến rũ mê người, cô chỉ mỉm cười hờ hững nhưng cũng khiến người khác không thể dời mắt.
“Tách tách”
Vô số ánh đèn lóe lên liên hồi.
Các phóng viên đều muốn có thêm nhiều tin tức từ cô.
- Xin lỗi! Mời mọi người nhường đường chút! Chúng tôi còn phải đi thông báo nữa.
Thư ký che chở cho Tần Diên Vỹ, dưới sự mở đường của nhóm vệ sĩ, bọn họ đi tới bãi đỗ xe một cách khó khăn.
- Nếu mọi người muốn phỏng vấn thì có thể đặt lịch hẹn! Cảm ơn nhiều, bây giờ xin mọi người hãy nhường đường chút!
Người đại diện của Tần Diên Vỹ cũng hô lên, ý bảo mọi người nhường đường cho họ.
Nhưng nhóm phóng viên lại làm lơ trước lời từ chối khéo của nhóm Diên Vỹ, đuổi theo cô không buông, đi thẳng tới bãi đỗ xe.
- Cô Tần à, khi đạt được thành công như ngày hôm nay thì cô muốn cảm ơn ai nhất?
Câu hỏi này cũ quá rồi!
Nhưng Tần Diên Vỹ lại dừng bước, xoay người nhìn về phía đám phóng viên.
Cô xoay người lại khiến cho đám phóng viên ngây người ra, vô số ánh đèn không ngừng lóe lên trước mặt cô.
Tần Diên Vỹ đứng lại, mỉm cười trước ống kính của phóng viên rồi nói:
- Người tôi muốn cảm ơn nhất, trừ thầy giáo Pitt của tôi ra thì chính là chồng tôi!
- Chồng cô ư??!
Ngay khi Tần Diên Vỹ dứt lời, đám người kia lập tức bàn tán xôn xao.
Người đại diện đứng cạnh cô nghe thấy cũng lập tức biến sắc!
Phải biết rằng bây giờ Tần Diên Vỹ cô đang trong giai đoạn hot nhất. Bọn họ không những chiếm một góc trong giới âm nhạc, hiện giờ cô cũng dần dần đứng vững trong giới giải trí. Có rất nhiều công ty đưa ra lời mời mọc, cũng có công ty lớn đã bắt đầu làm vài bộ phim về cô. Thế mà bây giờ cô lại nói như thế, vậy thì hình tượng ngọc nữ của cô trong lòng khán giả sẽ giảm sút rất nhiều!
- Cô Tần nói thế là có ý gì? Cô nói... cô đã kết hôn rồi ư?
Tất cả các phóng viên đều kích động, bọn họ đã tìm được tiêu đề hot mới rồi!
- Không phải đâu, mong mọi người đừng hiểu lầm. Cô Tần đây vẫn còn độc thân!
Người đại diện vội vàng làm sáng tỏ thân phận thay cho Tần Diên Vỹ, nhưng Diên Vỹ lại không nghe theo. Cô vén tóc trên vai mình một cách tự tin, rồi lấy hai quyển sổ đăng ký kết hôn ra.
- Đây là sổ đăng ký kết hôn của tôi với chồng tôi. Cách đây một năm, bọn tôi đã đi lấy sổ rồi!
- Wow... đúng là thật kìa!!
- Cô Tần kết hôn sớm thật đấy! Điều này hẳn sẽ khiến nhiều trạch nam tiếc tới đấm ngực cho xem!
- Cô Tần, có phải chồng cô cũng là một người thành công nổi tiếng đúng không?
- Cô Tần, lẽ nào ngày thường cô đều thích mang theo sổ đăng ký kết hôn như thế sao? Tại sao cô lại làm thế?
Tần Diên Vỹ bị đám phóng viên hỏi liên tục. Cô không trả lời những câu hỏi tước mà chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng một cách nghiêm túc:
- Tôi hay mang theo sổ đăng ký kết hôn vì tôi quan tâm hôn nhân này, cũng quan tâm tới chồng của tôi! Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Cảm ơn mọi người, tôi còn có việc, xin phép đi trước...
Diên Vỹ nói xong thì nhanh chóng bước lên xe mình.
Sau đó, người đại diện và nhóm thư ký cũng lần lượt bước lên xe.
Cửa xe “xạch” một cái thì bị đóng lại.
- Đi thẳng tới đài truyền hình!
Thư ký nói với tài xế.
- Vâng!
Kế đó, xe liền chạy thẳng tới đài truyền hình.
Tần Diên Vỹ thì tựa lưng vào ghế, nhắm nghiền hai mắt đầy mệt mỏi.
Người đại diện nhớ lại chuyện khi nãy thì thấy hơi buồn bực.
- Cô cũng biết tôi đã lập kế hoạch cho tương lai cô rồi mà. Chúng ta sắp ra mắt trước giới giải trí, sao tự dưng cô nhắc tới chuyện cô đã kết hôn trước mặt giới truyền thông làm gì thế hả? Chẳng phải chúng ta bàn nhau bỏ thân phận này đi rồi à? Bây giờ cô lại không bàn bạc gì cả mà chủ động nói ra việc cô đã kết hôn như thế, cô bảo bọn tôi phải thu xếp thế nào đây? Cũng đâu cần phải sử dụng thân phận vợ người ta chứ nhỉ? Vậy đám trạch nam kia sẽ không chấp nhận đâu!
Lời nói của người đại diện khiến Tần Diên Vỹ cảm thấy khá phiền.
Cô nhíu mày lại tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đoạn cô mở mắt ra, lạnh giọng nói:
- Vậy ý cô bảo tôi lừa gạt khán giả ư? Hơn nữa tôi chẳng có chút hứng thú gì với giới giải trí cả!
- Nhưng... chuyện này cũng đâu hẳn là lừa gạt khán giá đâu?!
Người đại diện cắn môi, cô ta do dự một lúc rồi lấy hết can đảm mà nói:
- Cô cũng biết giấy đăng ký kết hôn đó là giả mà! Diên Vỹ à, rõ ràng bây giờ cô vẫn còn độc thân...