Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 518




Áo phông trắng giản đơn và quần bò mài, ba lo vải bạt đeo trên lưng, dáng vẻ ấy là dáng vẻ mà Cố Cẩn Ngôn quen thuộc nhất!

Bao nhiêu hồi ức đẹp đẽ và đớn đau đều ùa về như một bộ phim trong đầu anh, máy móc cổ lỗ vang lên rèn rẹt, giọng điệu ngập tràn khí phách vọng mãi trong đầu óc anh...

Nhìn ánh mắt nặng nề của anh, đôi mắt ngậm cười của Diên Vĩ nhuộm sắc đỏ ửng.

Cô du di hai chân ngượng ngập, rồi ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới nói:

- Chú Cô... bức thư tình tới muộn ba năm, em đã nhận được rồi. Vừa mới nhận được xong.

Nói xong, bước mắt không thể kìm nén nổi trào ra ướt đẫm.

Cố Cẩn Ngôn cũng thấy hốc mắt mình cay sè.

Ánh mặt trời vàng ươm chiếu rọi dáng vẻ tươi trẻ của cô, Cố Cẩn Ngôn nhìn cô luc này mà tưởng như hết thảy đã trở về buổi chiều ba năm trước.

Cô nghiêng đầu nhỏ, ngẩng lên hỏi anh bằng giọng ngây thơ:

- Cố Cẩn Ngôn, chúng ta lấy nhau nhé!

Cố Cẩn Ngôn còn đang nghĩ ngợi thì thân thể nhỏ bé của cô gái trước mặt đã lấp đầy vòng tay anh. Cô nhảy lên một cái, chân quấn lấy vòng eo cường tráng, đôi tay nhỏ bé bám chặt lấy cổ anh. Và rồi cô cúi đầu xuống hôn lên tràn anh, cười khẽ:

- Chú Cố, chúng ta kết hôn đi! Em nghiêm túc đấy!

Nói xong, nước mắt lã chã rơi khỏi rèm mi của cô gái trẻ.

Không chờ Cố Cẩn Ngôn kịp đáp, đôi môi đỏ mọng của cô đã phủ lên bờ môi mỏng của anh, chủ động đặt lên đó một nụ hôn.

Nụ hôn của Diên Vĩ vội vã mà mãnh liệt, chẳng bao lâu sau Cố Cẩn Ngôn đã bị cô hôn tới choáng váng cả đầu óc.

Kĩ thuật hôn của cô bé này thật chẳng ra làm sao!

- Đuôi Nhỏ!

Cố Cẩn Ngôn muốn kéo cô nàng ra để thở một hơi đã.

Cứ thế này thì anh sẽ bị cô làm ngộp chết mất thôi.

Thế nhưng Diên Vĩ nào chịu cho anh làm như thế? Cô vươn đôi tay nhỏ nâng cằm anh lên, cứ thế hôn vồn vã.

Dáng dấp kia như thể muốn bù lại hết thảy yêu thương chậm trễ bấy lâu.

Đôi môi mềm thơm căng mọng mút mát đôi môi anh, ngậm vào trong miệng mình, như là chỉ hận không thể nuốt luôn anh vào bụng.

Diên Vĩ như thế khiến cho Cố Cẩn Ngôn vừa buồn cười lại vừa cảm động.

Lồng ngực như có dòng nước ấm chảy qua, rồi cuồn cuộn đổ về khắp nơi trong thân thể, đôi mắt chẳng biết đã nhuộm sắc đỏ au vì xúc động tự bao giờ.

Đôi môi bị cô liếm cắn mang lại chút đau đớn, thế nhưng anh không để ý mà cũng không ngăn cản, cứ để cô tùy ý làm bậy trên người mình.

Anh nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn sâu, chẳng ngờ lại nếm được vị nước mắt nóng hổi và đắng chát. Dòng lệ chan chứa đột ngột khiến cho trái tim anh đau như bị dao cứa.

Cố Cẩn Ngôn mở đôi mắt ửng hồng, thì thấy Diên Vĩ trước mặt mình đang nức nở, nước mắt lăn dài trên khóe mi khiến cho người ta đau lòng không thôi.

Cố Cẩn Ngôn chạm nhẹ gương mặt của người con gái, hơi đẩy cô ra một chút, sau đó vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô:

- Đừng khóc...

Giọng nói của anh khàn đặc đi, nhưng vẫn tiếp tục dỗ dành:

- Em khóc nữa thì trái tim tôi sẽ tan nát mất.

Diên Vĩ nghe anh nói, bèn nín khóc mỉm cười:

- Tim anh dễ tan nát vậy sao?

- Không dễ.

Cố Cẩn Ngôn lắc đầu:

- Trên đời này chỉ có một mình em có thể nghiền nát nó mà thôi.

- ...

Diên Vĩ vừa cười vừa khóc:

- Sao sến sẩm thế?

Nhưng mà cô lại thích!

Ánh mắt nóng bỏng của Diên Vĩ quấn quýt đường nhìn trầm mặc của Cố Cẩn Ngôn, hai người nhìn nhau chẳng nói mà bao nhiêu tình cảm vẫn đang sôi sục. Một lúc lâu sau, họ cứ mãi nhìn lưu luyến, không ai muốn lên tiếng phá vỡ không khí này.

Chẳng biết qua bao lâu, Cố Cẩn Ngôn nói trước.

Anh hỏi cô:

- Sao em lại chạy từ đám cưới ra đây?

- Anh nói xem là vì sao hả?

Diên Vĩ vòng tay ôm cổ Cố Cẩn Ngôn, đôi mắt đỏ au vẫn nhìn anh đăm đắm. Cô mím môi hỏi anh:

- Anh không vui à?

Dường như Cố Cẩn Ngôn cũng đoán rằng cô sẽ hỏi thế. Anh nhếch môi:

- Vui chứ!

Anh trả lời thành thật.

Vừa nghe chuyện cô này này chạy khỏi hôn lễ thì Cố Cẩn Ngôn đã kích động tới mức máu như sôi lên trong huyết quản. Anh muốn tìm cô, vội vã tìm cô, ai ngờ cô nàng này nghĩ mọi cách để trốn tránh anh. Khi ấy anh cứ thấp tha thấp thỏm, vừa lo cho sự an toàn của cô, lại lo rằng bao nhiêu hi vọng và chờ mong của mình sẽ trở thành dã tràng xe cát. Bây giờ nhìn thấy cô đang ở trong lòng mình, làm sao anh có thể không vui cho được?

Anh vui đến mức muốn bay luôn lên được đây này!

Cố Cẩn Ngôn ôm cô đi vào trong, khép cửa, khóa lại rồi mới bế cô tới bên sofa.

Lúc này, “Đuôi Nhỏ” mềm mềm trắng muốt đang uốn éo cái mông tròn vo cọ tới cọ lui bên chân anh, nhưng anh đâu còn tâm trạng mà để ý tới nó cơ chứ.

Đôi tay nóng ấm ấp ôm hai má xinh xắn của Đuôi Nhỏ trong lòng, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, nơi đáy mắt sâu thẳm lấp lánh ý cười. Anh chỉ nhìn cô như thế, không nói lời nào.

Không phải anh không muốn nói, mà là dường như lúc này không cần phải nói nhiều lời chi cả!

Một lúc lâu sau, Cố Cẩn Ngôn mới nói:

- Có phải tôi nên nhắn tin cho ba mẹ em, bảo rằng tôi đã tìm thấy em rồi không?

- Đừng chứ?

Diên Vĩ lo rằng thế giới hai người của họ sẽ bị phá quấy.

Không chừng ba mẹ tới lại kéo cô về cưới thì sao?

Nghĩ đến chuyện này, Diên Vĩ vẫn còn sợ, cô lại vòng tay ôm cổ anh chặt hơn:

- Cố Cẩn Ngôn, bây giờ em là vợ chưa cưới của anh đấy nhé! Em đã từng mang thai đứa con của anh, anh cũng nói anh muốn lấy em rồi, anh không được đưa em vào lòng người đàn ông khác đâu đấy!

Cố Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ này của cô thì vừa buồn cười vừa giận. Anh giả vờ bực mình:

- Tôi giao em vào lòng người đàn ông khác bao giờ? Em tự hỏi mình xem có phải là chính em đứng núi này trông núi nọ, lẳng lơ ong bướm, câu kéo người khác không?

- ... Oan em!

Diên Vĩ giơ hai tay lên cao kêu oan rồi nói thật với anh:

- Chú Cố, em và anh Sở Mặc không có gì với nhau mà. Hôn lễ này là anh ấy phối hợp đóng kịch với em thôi, không ngờ là... cuối cùng em lại phá game.

Diên Vĩ biết mình hơi bị thiếu trách nhiệm, thế nhưng chuyện đến nước này rồi, cô thực sự không còn cách nào mà đóng kịch với Sở Mặc được nữa. Trong đầu óc cô toàn là Cố Cẩn Ngôn, cô chỉ muốn anh, chỉ cần anh, chỉ muốn nói hết bí mật ra với anh ngay thôi.

Và cô muốn lấy anh! Muốn mặc áo cưới vì anh! Muốn theo một mình anh!

Diên Vĩ nói hết chân tướng cho Cố Cẩn Ngôn nghe.

Cố Cẩn Ngôn vừa buồn cười vừa bực, bèn phát một cái lên mông Diên Vĩ:

- Tần Diên Vĩ, em nghĩ hôn nhân là trò đùa của em đấy à? Thế mà dám làm trò này để lừa người lớn. Hư thân!

- Vâng vâng vâng, chú Cố à, anh đã nhìn thấu chiêu trò của em rồi thì đừng để em về lừa người lớn nhà em nữa!

Diên Vĩ nói xong, lại nũng nịu dụi đầu vào lòng Cố Cẩn Ngôn.

Cố Cẩn Ngôn bị cô chọc cho chẳng còn chút tức giận nào, bèn ôm eo cô mà dạy dỗ:

- Em có biết em chạy khỏi hôn lễ như vậy sẽ làm bao nhiêu người lo lắng hay không?

Nói xong, Cố Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra định gọi cho Tần Mộ Sở, nhưng lại bị Tần Diên Vĩ ngăn lại:

- Chú Cố, tí nữa rồi mình hẵng gọi đi mà.

- Không để tí nữa được.

Cố Cẩn Ngôn nhéo mũi cô một cái rồi nói trúng tim đen:

- Không ai đến quấy rầy chúng ta đâu.

- ....Em không nghĩ thế mà.

Diên Vĩ đỏ mặt lúng túng.

Cố Cẩn Ngôn cười bảo:

- Tôi khóa cửa rồi, tôi không ra ngoài thì không ai vào được đâu! Còn nữa, hôm nay chị Lý cũng đến tham gia hôn lễ của em, đến giờ vẫn chưa về, chắc là đang tìm người đấy.

Nói xong, anh áp khuôn mặt tuấn tú lại gần, cọ mũi lên mũi cô rồi nhẹ nhàng nói:

- Bây giờ thì có thể để tôi báo tin cho ba mẹ em chưa?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diên Vĩ đã đỏ lựng lên. Cô gật nhẹ đầu, đồng ý.

Cố Cẩn Ngôn nhanh chóng nhắn tin cho Tần Mộ Sở:

- Sở Sở, em tìm thấy Đuôi Nhỏ rồi! Cô ấy không sao, tí nữa em liên hệ lại với chị nhé!

Tin nhắn gửi đi xong, Cố Cẩn Ngôn cũng học thói hư của Diên Vĩ, tắt phứt máy đi, ném sang một bên.

Giờ đây xem như họ đã ngắt toàn bộ liên hệ với thế giới bên ngoài.

Diên Vĩ nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của anh, trái tim bắt đầu đập dồn rộn rã.

Không khí lập tức trở nên mờ ám, nỗi xốn xang quấn quýt lòng cô và quấn quýt cả lòng anh, ánh mắt giao thoa mỗi lúc một thêm nóng bỏng, nóng bỏng.

- Anh có gì muốn nói với em không?

Diên Vĩ hỏi anh, giọng nhỏ rầm rì, đôi tay siết cổ áo sơ mi của anh, mắt hơi rũ xuống nhìn anh ngại ngùng.

- Có! Không những có mà còn rất nhiều.

Cố Cẩn Ngôn nắm tay cô ấp trong tay mình, mười ngón đan chặt như muốn khảm bàn tay ấy vào thật sâu trong lòng tay, mãi mãi chẳng chia lìa.

Nghĩ đến những ngày đêm đằng đẵng mà cả hai bỏ lỡ, anh chỉ thấy ngực mình thắt lại, bao nhiêu lời muốn nói lại chẳng biết giãi bày từ đâu.

- Biết nói từ đâu đây?

Anh nhìn cô đắm đuối:

- Nói bắt đầu từ “Tôi yêu em” nhé?