Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 516




- Diên Vĩ!!

Cô ta vừa nhìn thấy Diên Vĩ trước gương trang điểm, vẻ mặt tỏ ra vô cùng kinh ngạc:

- Ôi, thật là xinh đẹp!!

Diên Vĩ thật sự không quen với những lời khen của cô ta.

Lý Mạn Giai trước giờ vẫn là người hai mặt, hôm nay có thể đứng trước mặt bạn khen bạn xinh đẹp, ngày mai lại không biết sẽ đâm chọt những gì sau lưng bạn.

Đối với cô ta, ngay cả những câu chào hỏi xã giao Diên Vĩ cũng làm biếng nói, cô chỉ lạnh nhạt hỏi cô ta:

- Sao cậu lại đến đây?

- Ông xã cậu gửi thiệp mời cho tôi. Lúc đầu khi tôi nhận được tấm thiệp này, quả thật có chút không dám tin, thật không ngờ cậu lại kết hôn sớm như vậy...

Diên Vĩ nhìn ra được Lý Mạn Giai lúc nói câu này, quả thật, nhìn từ sâu trong đáy mắt cô ta là một nụ cười chân thành thật sự.

Đúng là làm khó cho cô ta rồi!

Diên Vĩ nói:

- Thiệp mời là tự anh ấy gửi, tôi không ngờ là cậu đến tham gia thật.

- Ngày cưới của cậu sao tôi có thể không đến chứ?!

Lý Mạn Giai vừa nói vừa tới ngồi cạnh Diên Vĩ, sau đó hỏi cô:

- Diên Vĩ à, cậu từ Mỹ trở về khi nào vậy? Không thấy cậu liên lạc gì, tôi cứ tưởng cậu đã quên bọn tôi lâu rồi chứ!

Diên Vĩ hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cô ta.Thật sự mà nói thì, với mối quan hệ trước kia của hai người bọn họ thì Diên Vĩ hoàn toàn không cảm thấy giữa cô và cô ta thân thiết tới mức phải giữ liên lạc.

Diên Vĩ kéo chiếc khăn giấy sau đó lau bớt lớp trang điểm dày cộm trên mặt, Lý Mạn Giai thấy thế liền vội ngăn lại,

- Ơ kìa!! Khó khăn lắm mới trang điểm xong, sao cậu nói lau là lau vậy chứ! Chẳng phải buổi lễ sắp sửa bắt đầu rồi sao?

- Chả sao!

Diên Vĩ hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của Lý Mạn Giai, cô vẫn khăng khăng lau sạch lớp trang điểm trên mặt, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn phần nào.

Cô thật sự không có thói quen trang điểm đậm, bôi dày như vậy cảm giác da sắp không thở nỗi nữa rồi.

Lý Mạn Giai thấy bộ dạng Diên Vĩ như vậy, cô ta nhìn Diên Vĩ với ánh mắt chứa đầy những cảm xúc phức tạp, một hồi sau cô ta mới nói:

- Diên Vĩ này, à...

- ?

Diên Vĩ thấy cô ta rõ ràng là có lời muốn nói nhưng chưa nói hết đã dừng lại, trong lòng có chút hoài nghi nên hỏi thử:

- Cậu định nói với tôi điều gì?

Lý Mạn Giai nhếch nhẹ môi, cuối cùng cũng quyết định hỏi:

- Ba năm nay cậu cũng không liên lạc với Hoắc thiếu gia sao? Sao không thấy anh ấy đến dự lễ cưới của cậu?

- ...

Diên Vĩ lúc này đã hiểu vấn đề rồi!

Hèn gì Lý Mạn Giai tha thiết đến dự lễ cưới của cô như vậy, thì ra là muốn có cơ hội gặp mặt tình cờ với Hoắc Thận! Có điều, lần này chắc phải làm cho cô ta thất vọng rồi!

Cũng khó trách sao lúc mới vừa nhìn thấy mình mặc áo cưới, cô ta lại vui mừng đến vậy!

Thì cũng đúng mà, tình địch kết hôn, sao cô ta không vui cho được?

Diên Vĩ đáp:

- Lý Mạn Giai, lần này e là phải làm cho cậu thất vọng rồi, Hoắc Thận thật sự không có tới!

Quả nhiên, mới vừa nghe Diên Vĩ nói vậy, gương mặt của Lý Mạn Giai bỗng chốc tràn đầy sự thất vọng.

Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua rồi mà tên nha đầu này vẫn si mê Hoắc Thận như vậy!

Xem ra sức hấp dẫn của Hoắc đại thiếu gia cũng không phải là dạng vừa đâu!

- Anh ấy sao lại không tới chứ? Bọn cậu thật sự cắt đứt liên lạc với nhau rồi sao? Hay là...do anh ấy sợ bản thân bị tổn thương?

Câu phía sau Lý Mạn Giai dường như nói có vẻ nửa thật nửa đùa.

Nhưng mà Diên Vĩ biết, cô ta hoàn toàn không phải là đang đùa, mà là đang dò xét!

- Tổn thương?

Diên Vĩ cười nhạt nghiêng mắt nhìn Lý Mạn Giai,

- Cậu cho rằng tôi và anh ta là mối quan hệ gì? Tôi kết hôn, anh ta tại sao lại bị tổn thương cơ chứ?

- Anh ấy không phải trước giờ đều thích cậu sao?

- Anh ta thích tôi?

Diên Vĩ cười nhẹ thành tiếng, lắc đầu nói:

- Lý Mạn Giai, rõ ràng là cậu quen anh ta trước tôi, nhưng mà, tôi phát hiện ra là cậu thật sự không hiểu anh ta tí nào cả! Chúng ta khoan hãy nói tới việc Hoắc đại thiếu gia như anh ta vốn dĩ rất hiếm khi yêu một cô gái nào thật lòng, tôi chỉ nói đến tính cách của anh ta thôi, cậu cảm thấy kiểu con trai tự kiêu như anh ta, nếu như thật sự động lòng với một cô gái nào đó, lẽ nào anh ta còn không chịu buộc chặt cô gái đó bên cạnh mình sao chứ? Nhưng mà, anh ta đối với tôi như thế nào? Ngoài việc lúc đầu chọc ghẹo tôi kêu tôi làm bạn gái của anh ta ra, thì sau đó hoàn toàn chả nghe anh ta nói những lời kiểu như vậy nữa! Tôi và anh ta quen biết đến bây giờ, có bao giờ nghe anh ta nói thích tôi câu nào đâu! Hơn nữa, không những là chưa từng nói, mà thậm chí trước kia anh ta còn giúp tôi theo đuổi người đàn ông mà tôi thích nữa cơ! Cậu thấy tôi và anh ta như vậy thì có được gọi là yêu không?

Nhắc lại chuyện trước đây, Diên Vĩ dường như có cảm giác trở về cái thời đại học của bọn họ.

Nghĩ đến Hoặc Thận, nghĩ đến bản thân mình lúc đó, nghĩ đến Cố Cẩn Ngôn của ba năm trước, trong đầu Diên Vĩ chợt gợi lên nhiều cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau. Cô khẽ thở dài, cuối cùng cô nói:

- Bất kể là cậu tin hay không tin, giữa tôi và Hoắc Thận trước giờ chỉ là bạn tốt! Chỉ đơn giản là vậy mà thôi!

Diên Vĩ cũng hiếm khi nhẫn nại giải thích với Lý Mạn Giai nhiều như vậy.

Nếu như đổi lại tính cách trước đây của cô, thì e là nửa câu cô cũng làm biếng giải thích ấy chứ!

- Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng không thích anh ấy sao?

Lý Mạn Giai hỏi lại Diên Vĩ.

- Tôi vốn dĩ là không thích anh ta!

Diên Vĩ thành thật trả lời.

- Từ đầu đến cuối, tôi đều xem anh ta như bạn bè mà thôi! Chắc tôi cũng đã từng nói qua với cậu rồi nhỉ? Tôi từ đó tới giờ...đã có người tôi thích rồi...

Nhắc đến người mình thích, đôi mắt của Diên Vĩ thoáng chốc có phần u tối lại.

- Cậu vẫn thích người chú của cậu à?

Lý Mạn Giai ngạc nhiên,

- Cậu chẳng phải là sắp phải kết hôn rồi sao? Nhưng mà chú rễ hôm nay không phải là chú ấy!

Câu nói của Lý Mạn Giai khiến Diên Vĩ nhíu mày lại,

- Cậu biết người tôi thích là chú tôi?

Chuyện này, trước đây Diên Vĩ có nói qua với cô ta sao? Tại sao cô ta lại biết?

Câu hỏi của Diên Vĩ bất giác làm cho Lý Mạn Giai có chút hoảng sợ,

- Tôi...tôi, sao tôi biết được chứ? Lúc còn đi học, tình cảm của cậu đối với chú cậu biểu hiện quá rõ ràng, tôi muốn không biết cũng khó...

- Vậy sao cậu còn hỏi tôi có thích Hoắc Thận hay không?

Diên Vĩ nhận ra được sự hoảng loạn của Lý Mạn Giai, cô cứ cảm thấy cô ta có chuyện đang giấu mình.

- Tôi chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi!

Diên Vĩ tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cô ta, Lý Mạn Giai bị ánh mắt của Diên Vĩ làm cho cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô ta cười một cách gượng gạo định đánh trống lảng,

- À đúng rồi, chú cậu đến chưa? Sao không thấy chú ấy đâu nhỉ? Bệnh của chú ấy đỡ chưa?

- Bệnh??

Diên Vĩ sững người,

- Bệnh gì! Lý Mạn Giai, cậu rốt cuộc là đang nói cái gì vậy? Cậu có phải là đang giấu tôi chuyện gì không?!

Diên Vĩ bỗng chốc túm chặt lấy tay của Lý Mạn Giai,

- Cô nói rõ cho tôi đi!!

Lý Mạn Giai dường như không ngờ rằng mãi cho đến giờ Diên Vĩ vẫn không hề biết chuyện chú cậu ta bị bệnh,

- Tôi... Diên Vĩ à, cậu nhẹ tay một chút, cậu bóp tay tôi đau quá!

Lý Mạn Giai giãy nãy một hồi, tuy nhiên, Diên Vĩ túm lấy tay cô ta, lại càng dùng sức siết chặt hơn nữa.

- Lý Mạn Giai!!

Diên Vĩ hét vào mặt cô ta cảnh cáo, âm thanh lại ngày càng to hơn, sắc mặt cũng trở nên sắc lạnh bội phần,

- Cậu rốt cuộc là đang giấu tôi chuyện gì?! Chú ấy bị bệnh gì?! Tại sao chuyện tôi không biết mà cậu lại biết?! Nói!

- ... Tôi nói, tôi nói!!

Lý Mạn Giai vốn dĩ lần này tới đây cũng là muốn nói rõ chuyện của ba năm trước với Diên Vĩ.

Cô ta ngẩng đầu lên đối diện với Diên Vĩ đang trong tâm trạng kích động, thậm chí khóe mắt đã đỏ hoe. Sau khi ấp a ấp úng vài giây, cuối cùng cô ta cũng lấy đủ dũng khí nói với Diên Vĩ:

- Thật...thật ra, ba năm trước...

- Rốt cuộc là như thế nào? Cậu đừng có ấp a ấp úng với tôi nữa!

Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Cố Cẩn Ngôn thì Diên Vĩ sẽ không thể nào đủ kiên nhẫn để chờ đợi!

Lý Mạn Giai căng thẳng tới mức đôi môi đỏ cũng bắt đầu run rẩy, cuối cùng, cô ta nhắm mắt lại, bất chất mọi thứ dứt khoát nói với Diên Vĩ,

- Thật ra, ba năm trước, bức thư mà cậu nhận được từ người chú của cậu là...là do tôi đánh tráo...

Đánh tráo?! Diên Vĩ trừng mắt nhìn Lý Mạn Giai không dám tin đó là sự thật:

- Cậu biết là cậu đang nói cái gì không?!

Tay, bàn tay của Diên Vĩ đang túm chặt lấy cánh tay của Lý Mạn Giai, tưởng chừng như chỉ cần mạnh tay thêm chút nữa là móng tay sẽ đâm thẳng vào phần da thịt của Lý Mạn Giai!

Lý Mạn Giai đau đến mức nhăn mày,

- Diên Vĩ, cậu buông tay tôi trước đã...

Thật ra, bức thư mà năm đó Cố Cẩn Ngôn gửi cho Diên Vĩ, cô ta vẫn còn giữ.

Lý do chắc có lẽ là do năm đó lúc cô ta bị sảy thai đã từng chịu ơn huệ từ Cố Cẩn Ngôn!

- Thật ra, năm đó Cố Cẩn Ngôn đã viết cho cậu một bức thư rất rất dài, tôi sợ cậu xem xong sẽ ở lại, sợ rằng cậu sẽ tiếp tục cướp mất Hoắc Thận của tôi, vậy nên, tôi đã đánh tráo bức thư...

- ...Lý Mạn Giai!!

Diên Vĩ nghiến chặt răng gào thét tên cô ta, nước mắt bỗng chốc tuôn trào ra từ khóe mắt đỏ hoe.

Trong thoáng chốc, cô nghĩ đến cái đêm đó, nghĩ đến cái biểu cảm của Cố Cẩn Ngôn lúc nhìn thấy bức thư ngắn ngủi mà mình đã gửi cho anh, nhớ lại anh đã từng nói với mình rằng, trong bức thư đó chất chứa tình yêu mà anh dành cho mình...

Ai ngờ rằng, bức thư mà mình nhận được từ anh lại là...

Lại là do ả đàn bà này rắp tâm chuẩn bị!!!

Diên Vĩ sao có thể không tức giận, sao có thể không hận cơ chứ?!

- Thư của tôi đâu?

Âm thanh của Diên Vĩ cũng trở nên run rẩy.

- Thư đâu?!! Lý Mạn Giai!! Thư của tôi đâu?!

Diên Vĩ dường như trở nên mất kiểm soát, cô kích động tới mức la hét thất thanh, đôi tay cô bấu chặt lấy vai của Lý Mạn Giai, không ngừng lắc mạnh cơ thể của cô ta, sau đó hét lớn:

- Thư của tôi đâu?! Cậu trả thư của tôi đây!! Trả cho tôi...

Lý Mạn Giai trước giờ chưa từng thấy Diên Vĩ bị mất kiểm soát đến mức như vậy, trong ấn tượng của cô ta, người con gái này trước giờ đều không biết thế nào gọi là hỉ nộ ái ố, cũng chẳng biết nổi cáu, tâm trạng suy sụp kiểu này, cô ta thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lý Mạn Giai ít nhiều cũng có phần hoảng sợ, bản thân cô ta cũng bị Diên Vĩ lắc đến choáng váng cả đầu óc, cô ta vội vã từ trong túi xách lấy ra bức thư mà cô ta đã cất giữ ba năm nay,

- Cậu đừng kích động, tôi có mang thư đến cho cậu đây...

Bức thư mới vừa được lấy ra đã bị Diên Vĩ giựt lấy, cô luống cuống vội vã bóc thư ra, mười ngón tay của cô nắm chặt, không ngừng run rẩy.

Cô mở bức thư ra, trải qua khoảng thời gian thử thách ba năm, trang giấy cũng bắt đầu ngả vàng, nhưng những nét chữ thì vẫn nhìn thấy rõ mồn một.