Tô Giải Ngữ không cam lòng nói ra chuyện cũ một cách dễ dàng thế.
- Trước tiên đừng nói chuyện đó.
Liên quan đến Tần Diên Vĩ là Cố Cẩn Ngôn luôn tỏ ra rất sốt sắng:
- Giải Ngữ, chuyện khác để nói sau đi, cô nói cho tôi biết chuyện kia là sao? Chuyện gì mà nếu tôi không nghe thì sẽ hối hận cả đời vậy?!
Phải! Gần đây Tô Giải Ngữ hẹn gặp Cố Cẩn Ngôn nhưng lại bị anh từ chối thẳng thừng, thế nên cô ta mới dùng Tần Diên Vĩ làm mồi nhử anh.
- Chỉ cần là chuyện liên quan tới con ranh kia là anh sẽ luôn mất bình tĩnh như vậy phải không? Chúng ta dù gì cũng lâu lắm không gặp rồi, trước đây cũng từng có quan hệ yêu đương cơ mà? Không phải gặp nhau nên hỏi thăm một chút cuộc sống hiện tại sao?
Tô Giải Ngữ quả thực từng muốn nói thẳng hết cho Cố Cẩn Ngôn biết nhưng anh càng quan tâm Tần Diên Vĩ thì cô ta lại càng không muốn nói sớm.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Cố Cẩn Ngôn vang lên, anh nhìn màn hình thì thấy hiển thị Tần Diên Vĩ gọi tới.
- Chờ chút, tôi nghe điện thoại đã.
Anh nói với Tô Giải Ngữ một câu rồi sau đó đi ra bên cửa sổ nghe điện thoại.
- Alo.
Giọng Cố Cẩn Ngôn vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra lo lắng hay hoảng hốt.
- Cố Cẩn Ngôn...
Tần Diên Vĩ đứng sau tảng đá, qua cửa sổ biệt thự có thể nhìn thấy bóng của anh, rõ ràng không hề xa xôi nhưng cô lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người không thể nào gần lại được.
Bóng anh càng lúc càng mờ đi:
- Cố Cẩn Ngôn, chú đang ở đâu thế?
Cô nhẹ nhàng hỏi người đàn ông bên kia.
Thậm chí giờ phút này lòng cô còn mong người đó có thể nhìn ra ngoài và thấy được cô nữa.
Nhưng anh không thấy! Ánh mắt anh nhìn sang Tô Giải Ngữ bên cạnh, do dự một chút rồi mới đáp:
- Tôi vẫn đang họp ở công ty! Có chuyện gì sao?
Cố Cẩn Ngôn nói dối cô.
Lý do thì rất đơn giản, đó là anh không muốn cô biết mình và Tô Giải Ngữ đang ở cùng nhau, bởi anh hiểu cô, Tô Giải Ngữ là người phụ nữ là cô luôn đề phòng, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật của cô. Tối nay họ có một cuộc hẹn rất quan trọng, anh không muốn làm cô mất vui, cũng không muốn cô nghĩ ngợi nhiều rồi sẽ ảnh hưởng tới kết quả buổi cầu hôn tối nay.
Thật ra cách tư duy giữa đàn ông và phụ nữ không hề giống nhau.
Đàn ông luôn cho rằng phụ nữ nhỏ mọn, hay suy nghĩ linh tinh thế nên dù không làm sai gì vẫn thích che giấu, luôn cho rằng như thế sẽ bớt việc, còn không cần mất thời gian giải thích nhiều.
Còn phụ nữ thì sao? Nếu đàn ông đã có chuyện muốn giấu thì phụ nữ sẽ khăng khăng cho rằng anh ta đang làm chuyện gì đó thẹn với lương tâm!
Chuyện đó cũng dễ hiểu, nếu không làm gì sai thì sao lại phải nói dối chứ?
Có đôi khi con người mâu thuẫn như vậy đấy!
Ngón tay Tần Diên Vĩ nắm điện thoại chặt tới mức tái nhợt cả lại.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như mưa từ trán cô rơi xuống, cả người cô dần mất đi độ ấm.
Cánh môi đã trắng nhợt, lúc nói chuyện còn khẽ run rẩy:
- Chú đang ở công ty sao?
Cô hỏi lại một lần nữa, muốn xác nhận hoặc chỉ là muốn cho anh một cơ hội.
Mà lúc này đôi má cô đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Tần Diên Vĩ ôm bụng, yếu đuối khuỵu xuống.
Trong bụng như có một chiếc máy trộn điên cuồng đảo lộn khiến cô đau đến khó thở.
- Đuôi Nhỏ, nếu không có gì quan trọng thì tôi tắt máy nhé, ở đây đang có chút chuyện chưa xong, đợi xong tôi gọi lại cho em sau.
Cố Cẩn Ngôn vừa dứt lời thì bên kia Tần Diên Vĩ đã ngắt máy trước.
Cô hổn hển thở dốc, lúc này mặt cô đã trắng đến mức không còn chút màu máu nào.
Nhân viên khách sạn vẫn đứng cạnh thấy thế vội bước tới hỏi thăm:
- Cô không sao chứ? Cô khó chịu sao ạ?
Cô ôm chặt bụng, đau đến nói không lên lời.
Thân dưới bỗng có cảm giác nóng lên, rồi một dòng chất lỏng tuôn ra.
- Đau quá...
Cô run giọng thì thào, mồ hôi không ngừng chảy:
- Bụng... bụng tôi... đau quá...
- Cô đừng sợ, đừng sợ, chúng tôi gọi xe cấp cứu ngay đây!
Đôi mày thanh tú của cô cau chặt lại, mỗi bước đều như đang giẫm trên đinh vậy.
Đây là nỗi đau mà cô chưa từng trải qua, dù là đau bụng kinh cũng chưa từng đau tới mức này bao giờ.
Thậm chí cô đã cảm giác được máu loãng đang trào ra...
Rất nhiều, thấm ướt cả quần áo, tràn ra giữa hai chân!
...
- Tần Diên Vĩ gọi à?
Tô Giải Ngữ hỏi.
Giọng điệu cực kỳ khó chịu.
Cố Cẩn Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại cô ta:
- Cô muốn nói gì với tôi?
Anh chỉ muốn biết chuyện này.
Tô Giải Ngữ nhíu mày, sắc mặt khó chịu lườm anh:
- Cố Cẩn Ngôn, anh thích con nhãi đó đến vậy sao? Nó có điểm nào tốt chứ? Nó kiêu ngạo bướng bỉnh, lại không biết điều, chẳng khác gì một đứa trẻ hư hỏng! Rốt cuộc thì anh thích gì ở nó thế?
- Phải! Nhiều khi cô ấy đúng là không biết điều lại còn kiêu ngạo và ngang bướng nữa. Trong mắt mọi người cô ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng thế thì sao chứ? Tôi thích cô ấy như thế! Thích cô ấy tùy hứng, thích cô ấy kiêu ngạo, dù cô ấy không có điểm gì tốt tôi cũng thích, cũng yêu! Hơn nữa là yêu đến tận xương tủy!
- Cẩn Ngôn, tôi muốn nói chuyện với anh chứ không phải đến để nghe anh thể hiện tình cảm với con nhãi đó!
Cô ta liếm môi, nghĩ một lát rồi vẫn mở miệng:
- Nói thật thì chúng ta có thể gặp lại ở thành phố A cũng coi như có duyên rồi!
Nói tới đây cô ta ngừng một lát rồi mới tiếp tục:
- Thật ra tôi đã có bạn trai mới! Anh ấy yêu tôi, đối xử với tôi rất tốt, còn cảm giác của tôi với anh ấy cũng không tệ! Về chuyện của anh... giờ tôi cũng hiểu có lẽ chỉ là do mình không cam lòng thôi!
- Thế... chúc mừng cô!
- Cảm ơn!
Tô Giải Ngữ liếc anh rồi nói:
- Cẩn Ngôn, thật ra có một chuyện tôi đã giấu trong lòng nhiều năm rồi. Lúc trước đã định gọi để nói thật với anh mấy lần, nhưng... tôi không xuống nước được! Tôi đã từng nói với mình, nếu đời này không gặp lại anh thì cứ quên chuyện này đi. Dù sao tôi không nói chắc chuyện đó sớm muộn cũng lộ ra thôi. Mà nếu chúng ta có duyên gặp lại thì bất kể ra sao tôi cũng sẽ nói hết... Có lẽ lúc này anh cũng đã biết sự thật rồi phải không?
- Sự thật gì?!
Nghe Tô Giải Ngữ nói đương nhiên anh đã đoán ra chắc chắn đó không phải chuyện đơn giản gì.
- Có vẻ anh vẫn chưa biết rồi.
Tô Giải Ngữ lẩm bẩm một mình rồi hỏi anh:
- Thế anh còn nhớ chuyện đêm ba năm trước không? Hôm anh uống say ấy...
Cố Cẩn Ngôn gật đầu:
- Nhớ!
Nhưng anh chẳng thà mình quên hết mọi chuyện đã xảy ra còn hơn.
Cố Cẩn Ngôn không rõ đang yên lành cô ta lại lôi chuyện đó ra nói làm gì.
- Đêm đó anh uống rất nhiều, có phải đã quên nhiều thứ rồi không?
Cố Cẩn Ngôn thẳng thắn gật đầu:
- Phải! Đêm đó tôi uống quá nhiều nên có nhiều chuyện không thể nhớ được, giờ gần như tôi quên hết rồi.
- Thế sao?
Lúc lâu sau cô ta mới ngẩng lên, đôi mắt áy náy nhìn anh rồi mở miệng:
- Cố Cẩn Ngôn, thật ra đêm đó người ngủ với anh... không phải là tôi!
Tô Giải Ngữ không biết mình đã cần biết bao dũng khí mới nói được câu này ra khỏi miệng, nhưng nói xong bỗng nhiên lại có cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Cố Cẩn Ngôn ngây ra:
- Cái gì là đêm đó không phải cô? Nếu không phải cô thì là ai?
Nói thật thì đến giờ anh đã mơ hồ đoán được một chút rồi, nhưng anh không dám nghĩ nhiều, sợ chính mình hoang tưởng rồi mất công vui mừng!
- Tần Diên Vĩ!
Lúc này lại nghe Tô Giải Ngữ nhắc đến cái tên trong lòng anh. Sau đó cô ta lại nói tiếp:
- Người ngủ với anh đêm đó thật ra là Tần Diên Vĩ!
Quả nhiên là thế!
Tim Cố Cẩn Ngôn đập dữ dội, đôi mắt đen như trào lên một cơn sóng dữ.
Đêm đó anh quá say nên không nhớ nổi chuyện gì nữa, chỉ nhớ có một mùi hương rất quen thuộc quanh quẩn bên mình, nhưng anh lại chỉ cho rằng mình uống quá nhiều nên hoang tưởng thôi. Vì người bên cạnh anh lúc đó không phải Tần Diên Vĩ mà lại là Tô Giải Ngữ!
- Đêm đó tôi thấy cô ta vội vàng đi khỏi đó rồi còn làm rơi thẻ phòng nữa...
Tô Giải Ngữ tiếp tục kể rõ chuyện hôm đó lại cho anh nghe.
Cố Cẩn Ngôn nghe được sự thật xong thì không biết phải diễn tả lại cảm xúc trong lòng như thế nào nữa.
Tức giận ư? Hay phẫn nộ? Đương nhiên là có rồi! Vả lại còn vô cùng nhiều!
Nhưng nhiều hơn là cảm giác vui mừng!
Thì ra đêm đó người bên anh đúng là Tần Diên Vĩ thật! Cô thật sự đã trao cho anh lần đầu quý giá của mình, còn anh thì sao? Tới tận bây giờ anh vẫn còn ghen tuông vô cớ! Trong lòng anh điên cuồng ghen tị với thằng đàn ông khốn nạn đã cướp đi lần đầu của cô!