Một lát sau Lâu Tư Trầm đã mang que thử thai tới.
Tần Diên Vĩ nhanh chóng cầm que thử rồi vọt vào nhà vệ sinh, cô vừa ra ngoài đã thấy cha mình đang đứng chờ sẵn ngoài cửa.
- Thế nào?
Tần Diên Vĩ chưa kịp nói gì thì Lâu Tư Trầm đã vội hỏi con gái.
Rất ít khi cô thấy cha mình căng thẳng thế này, trong ký ức của cô thì có mỗi lúc mẹ mang thai em gái Thần Hi là cha mình mới đứng ngồi không yên thế này thôi.
Cô vừa xúc động lại vừa tự trách, vội đáp:
- ...Hình như không có ba ạ.
Lẽ ra cô phải thấy rất vui mới phải, nhưng không biết sao trong lòng lại khó nén mất mát.
- Không có à?
Lâu Tư Trầm giống như cũng thở phào một hơi, rồi lại vẫn chưa yên tâm nên hỏi lại:
- Con làm đúng hướng dẫn trên giấy không?
- Con có mà!
- Có một vạch đỏ thôi sao?
- Vâng, chỉ một vạch thôi ạ!
- Thế thì có thể kinh nguyệt của con chậm hai ba ngày thôi. Nhưng để chắc chắn thì sáng mai ngủ dậy con thử thêm lần nữa đi, nếu sau một tuần vẫn chưa tới tháng thì chúng ta tới viện kiểm tra xem thế nào!
- Vâng ạ.
- Ba hứa với con nha, đừng nói chuyện này cho mẹ con biết!
- Rồi, ba biết rồi!
- Đuôi Nhỏ, ba cảnh cáo con đấy, mấy hôm nay nhớ ngoan vào, cấm không được chơi bời lêu lổng với thằng đàn ông nào hết! Không ra dáng con gái gì cả!
- ...
- Con sẽ cố mà ba...
Cố á?! Nghe thử xem! Sao con gái hắn lại kém cỏi thế này không biết!
- Kém cỏi! Ba nói cho con biết, đàn ông là phải hững hờ thì chúng mới càng thích, con cứ dính lấy người ta thì người ta lại càng không thích con đấy! Con hiểu không hả? Năm đó tim ba bị mẹ con trói bằng cách này đấy, con xem mà học đi chứ! Chẳng kế thừa được chút xíu phong phạm của mẹ con năm đó gì cả!
- ...
Tần Diên Vĩ tức giận phùng mang trợn mắt! Có mà trong mắt cha cô thì có mỗi mẹ cô mới là người phụ nữ tốt nhất thế giới ấy! Mấy đứa con gái bọn cô còn chẳng bằng một sợi tóc của mẹ nữa là!
- Đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi!
- ...Vâng thưa ba yêu quý!
- Con gái lớn đúng là không giữ được!
Trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng giúp cô.
Hắn phiền muộn thở dài, chỉ mong về sau ccn sẽ không phụ lòng con gái mình, nếu không...
Nếu không thì biết làm sao đây?
Haizz... bất kể thế nào cũng không bù đắp được những tổn thương mà con gái hắn phải chịu, thế nên hắn chỉ có thể cầu mong ccn đừng giày vò con mình nữa thôi!
...
Tần Diên Vĩ vừa tan lớp thì đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Không, nói đúng hơn là một số không hiển thị.
- Alo ——
Cô nghi hoặc nhấn nút nghe.
- Tôi đây!
Đầu kia vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc mà đã lâu lắm không thấy.
- Hoắc Thận à?!
Cô kinh ngạc hô lên.
Đầu kia Hoắc Thận có vẻ cũng rất vui:
- Ôi! Nhóc con có lòng ghê! Được lắm, lâu rồi không liên hệ mà vẫn còn nhớ rõ cậu đây.
Hoắc Thận vẫn là bộ dáng bất cần đời như ba năm trước, Tần Diên Vĩ nghe thế chỉ thấy vô cùng hoài niệm.
Giống như thấp thoáng thấy được thanh xuân đã qua của họ.
Cô vô cùng phấn khích:
- Anh đừng tưởng ai cũng vô lương tâm như mình nhé! Năm đó có nhớ nói gì với tôi không hả? Đã bảo cứ nửa tháng lại gọi về một lần cơ mà, nhưng rồi thế nào? Ba năm trời mà chỉ liên hệ với tôi đúng hai lần! Một lần là gửi cho tôi một chiếc đồng hồ, một lần thì vào hôm tôi đính hôn! Hoắc Thận anh đúng là không ra làm sao! Bản thân như thế mà còn dám bảo tôi vô lương tâm hả? Anh thử đặt tay lên ngực đi, xem thử mình có trái tim không hả?
Hoắc Thận cười phá lên:
- Ai da! Mấy năm không gặp mà càng ngày mồm mép càng lợi hại nhé! Tính tình cũng khó chịu hơn nhiều ha!
- Hừ! Anh nghĩ mấy năm vừa qua cơm tôi ăn đều phí phạm đấy hả?
- Rồi rồi! Thế muốn ăn bữa cơm với cậu đây không?
- Hả?
- Hả gì mà hả. Đang ở đâu? Cậu đây tới đón cô!
- Đang ở thành phố A!
- Vị trí cụ thể!
- Anh đang ở thành phố A sao Hoắc Thận? Đang ở chỗ nào thế? Định ở lại bao lâu? Anh ra quân chưa? Hay giờ đang nghỉ phép?
- ...
- Quái Vật Nhỏ này, cô hỏi như nã pháo thế là muốn tôi trả lời tới tắt thở hả? Cậu đây biết trả lời câu nào trước bây giờ? Thôi! Đầu tiên cứ nói cho cậu đây vị trí cụ thể đi, gặp nhau rồi cô thích hỏi gì thì hỏi, được không?
- ...Được rồi! Tôi nhắn địa chỉ cho anh nhé? Anh không biết đường thì đi theo định vị GPS ấy!
- Biết mà! Thành phố A khác gì nhà tôi đâu, cứ gửi tin đi, đừng nói nhiều nữa!
Hết cách, Tần Diên Vĩ nhanh chóng đọc địa chỉ rồi lại tò mò hỏi:
- Anh đang làm gì thế Hoắc Thận? Số điện thoại cũng không hiển thị, bí mật như đặc vụ FBI ấy nhỉ?
- Xì! Thường dân như cô có biết thế nào là cơ mật quốc gia không? Đứng yên đó chờ đi, tôi đến ngay đây!
- Hừ!
- Không xem mình là ai kìa! Lại còn cơ mật quốc gia nữa cơ! Anh đến nhanh đi, trưa nay tôi mời anh một bữa ngon luôn!
- Okay! Nhưng Quái Vật Nhỏ này, mấy năm không gặp rồi liệu cô có nhận ra cậu đây được không đó?
- Tôi nghe nói ai vào quân ngũ cũng phải béo lên mấy chục ký đó, Hoắc đại thiếu gia mà thành quả bóng thịt rồi thì đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, chướng mắt lắm biết chưa!
- Thế thì phải khiến Tần đại tiểu thư cô thất vọng rồi! Hừ! Cứ ở yên đó chờ cho cậu đây! Nhớ rõ khép chặt miệng vào, đừng để lúc gặp cậu đây lại rớt nước miếng thì xấu mặt lắm nhé!
- Ặc ——
- Thôi đi cậu lớn, ngài đừng có tự kỷ nữa, đến mau đi! Là lừa hay là ngựa cứ dắt ra ngoài thì biết ngay thôi!
Khoảng ba mươi phút sau thì một chiếc Porsche mui trần đã lao vút tới rồi xoay một cú điệu nghệ, dừng xe ngay trước mặt Tần Diên Vĩ.
Giây tiếp theo một bóng người đàn ông cao lớn mở cửa xe,vênh mặt từ ghế lái bước ra ngoài.
Ngoài cái tên Hoắc đại thiếu gia ngang tàn không ma nào bì kịp thì còn ai vào đây được nữa?!
Dưới ánh mặt trời chói lọi y mặc một chiếc quần bò bạc màu, chân đi boot da, vênh váo bước thẳng tới chỗ Tần Diên Vĩ đứng chờ.
Áo sơ mi đen thả khuy, dưới ánh mặt trời trông đẹp muốn nín thở.
Dưới đôi mày rập là đôi mắt hoa đào hấp háy, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi cong lên, ý cười bất cần đời nhìn cực kỳ thiếu đòn! Cộng thêm thời gian huấn luyện trong quân ngũ đã để lại làn da màu đồng khỏe mạnh và cơ bắp cường tráng nên quả thực bề ngoài y giờ đủ để khiến bất cứ đứa con gái nào cũng phải rơi nước miếng!
Người này chẳng khác gì y nói, càng lúc càng giống yêu nghiệt!
- Chậc chậc! Quái Vật Nhỏ, mau lau nước miếng đi kìa!
Hoắc Thận đứng trước mặt Tần Diên Vĩ, bóng y phủ xuống người cô kéo theo hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến cô bỗng hết cả hồn.
Tên này có phải lại cao thêm rồi không?
Y cứ như một ngọn núi cao ngất, mang đến khí thế áp bách khó nói với người đối diện! Rồi lại như một viên kim cương tỏa sáng lấp lánh, dù đi tới đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của đám con gái.
Hai mắt Tần Diên Vĩ mở lớn, cô nhìn y chằm chằm, hồi lâu mới giật mình bừng tỉnh:
- Hoắc Thận! Tên khốn nhà anh!
Cô không nén được, nện thẳng tay vào lồng ngực y.
Hoắc Thận không hề tránh đi mà chỉ đứng im chịu một cú đánh của cô.
- Ui da!
Kết quả người kêu đau lại là Tần Diên Vĩ:
- Má! Hung khí của anh đúng là hung khí đấy Hoắc Thận! Sao lại cứng thế này, đau chết tôi rồi!!
Hoắc Thận giơ tay ra quơ một cái đã kéo được Tần Diên Vĩ gầy gò vào lòng:
- Nào, mau để cậu đây ôm một cái! Thử xem có gầy không nào!
Lòng cô vô cùng xúc động thế nên cứ để mặc y ôm mình mà không hề giãy giụa.
Hai người đã nhiều năm không gặp, giờ gặp lại nhưng không hề có cảm giác xa lạ, trong lòng chỉ có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
- Sao tôi có cảm giác con nhóc nhà cô béo lên nhiều thế, có vẻ dạo này sống tốt nhỉ!
Hoắc Thận ôm một lúc rồi mới buông cô ra.
Tần Diên Vĩ lùi lại một bước, nheo mắt nhìn kỹ y từ trên xuống dưới từ trước tới sau rồi mới nói:
- Hoắc đại thiếu gia này, trông anh cũng ổn lắm! Không ngờ được mới có mấy năm mà đã luyện thành một người đàn ông chân chính rồi này!
Chẳng đùa đâu! Giờ cái tên này đúng là không tầm thường, đẹp đến mức người nhìn phải chảy nước miếng thật đó!
Dáng người cao lớn, lại còn đẹp trai, vạm vỡ nữa chứ! Chút ngây ngô từ thời niên thiếu đã bị quân ngũ mài hết sạch, ngũ quan như yêu tinh lại càng sâu sắc hơn, đẹp hơn hẳn, thậm chí cảm giác kiêu ngạo vẫn không hề giảm mà còn tăng lên không ít.