Cuối cùng Tần Diên Vĩ cũng cười.
Thấy cô chịu cười thì sắc mặt Cố Cẩn Ngôn cũng dễ chịu hơn hẳn, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
- Được rồi, hôm nay ngủ sớm chút nhé. Bay cả ngày chắc mệt rồi phải không!
- Ừm, cũng hơi mệt, chú cũng về nghỉ sớm đi!
- Ừ, vậy tôi về trước nhé.
- Tôi tiễn chú!
- Thôi, đừng tiễn!
Cố Cẩn Ngôn cản cô:
- Tối nay gặp.
- Vâng!
...
Cố Cẩn Ngôn vừa về một lát thì vợ chồng Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở cũng đi dạo về.
- Mẹ ơi, ba con đâu rồi?
Tần Diên Vĩ đẩy cửa phòng ngủ của cha mẹ, thò đầu vào hỏi Tần Mộ Sở đang cởi quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
- Con nhóc này, sao trước khi vào không biết gõ cửa hả? Lớn rồi mà không biết lễ phép gì hết!
Tần Mộ Sở vừa mắng con gái vừa kéo quần áo mới cởi được một nửa lên người. Sau đó mới trả lời cô:
- Ba con đang ở trong thư phòng ấy!
- ...
- Con vẫn chưa vào trong mà mẹ!
Cô chỉ là thò đầu vào phòng thôi á!
Nói xong cô chạy vội tới phòng sách tìm cha mình.
Tần Mộ Sở khẽ cười mắng:
- Già mồm át lẽ phải!
Tần Diên Vĩ vội vã gõ cửa thư phòng của cha mình.
Xem ra những lời mẹ cô mới nói vẫn rất có ích.
- Vào đi!
Từ trong phòng vang lên tiếng Lâu Tư Trầm đáp.
Tần Diên Vĩ vội đẩy cửa rồi ló đầu vào.
- Có chuyện gì à?
Lúc này Lâu Tư Trầm đang ngả người trên một chiếc ghế dài, tay cầm một quyển sách thuốc dày cộp, hắn không cần ngẩng lên cũng biết người tới là con gái lớn của mình.
- Ba ơi!
Tần Diên Vĩ vào trong, hai tay đặt sau lưng, nghiêm túc hô lên.
- Ừ?
Cuối cùng Lâu Tư Trầm cũng ngẩng lên, hắn nhíu mày:
- Có chuyện gì nào? Nói đi!
Tần Diên Vĩ nhấp môi, không dám lên tiếng.
Lâu Tư Trầm thấy bộ dáng của con gái mình thế đương nhiên là đoán được nó lại gây chuyện rồi!
- Nói đi! Lại làm sai chuyện gì rồi?
Đôi mày hắn cau chặt, nhìn chằm chằm con gái.
Tần Diên Vĩ chột dạ cúi mặt, không dám nhìn thẳng cha mình.
Lâu Tư Trầm “nhỏ nhẹ dụ dỗ”:
- Ba chuẩn bị tâm lý rồi.
Thế thì tốt!
- Ba này...
Cô vẫn thấy rất khó mở miệng, lát sau mới nói thật nhanh:
- Ba có que thử thai không?
- ...Con vừa nói gì?
Cô nghĩ, dù sao cũng là chết thôi, chết chậm không bằng chết nhanh! Cứ giấu giếm rụt rè cũng chẳng phải phong cách của Tần Diên Vĩ cô, thế nên cô mới bạo gan lặp lại một lần nữa:
- Ba có que thử thai không ạ?
Quyển sách dày cộp trên tay bị Lâu Tư Trầm đóng sập lại rồi đặt lên bàn trà, tiếng động khiến trái tim nhỏ bé của Tần Diên Vĩ cũng phải run lên.
Hắn liếc cái bụng vẫn phẳng lì của con gái, giống như muốn mổ cô ra xem thử vậy, thấy thế cô sợ hãi lùi về phía sau theo bản năng:
- Con... con đang nghi thôi mà, ba đừng kích động quá!
- Thằng khốn kia mà dám làm con lớn bụng thì biết tay ba!
Thật ra hắn cũng biết con gái rượu của mình không thể trốn khỏi cái móng heo của Cố Cẩn Ngôn được, nhưng khi nghe chính miệng con gái thừa nhận thì vẫn khó tránh cảm giác con mình bị lừa rồi, ngực hắn nghẹn lại, chỉ hận không thể đấm người nào đó vài cái mới hả.
- Thằng khốn nạn Cố Cẩn Ngôn kia động vào con từ bao giờ?
Lâu Tư Trầm vẫn thấy rất giận nên quyết phải hỏi cho ra nhẽ.
Tần Diên Vĩ bĩu môi, đáp:
- Ba, giờ có phải lúc nói chuyện này đâu? Ba cứ nói cho con biết ba có thứ kia không đi!
- Sau khi con về nước phải không?
- Ba này ——
Tần Diên Vĩ giậm chân tức tối.
Mặt Lâu Tư Trầm đen như đáy nồi, hắn chỉ mặt con gái rồi mắng:
- Tần Diên Vĩ, con nói mau, có phải ba năm trước hai người đã...
- ...
- Chết tiệt!
Lâu Tư Trầm gần như bùng nổ, ấn đường giần giật không ngừng:
- Thằng súc sinh Cố Cẩn Ngôn! Nó còn tính người hay không hả? Trời ơi, khi đó con mới bao tuổi chứ? Bao nhiêu hả?!
- ...Lúc đó con mười tám tuổi rồi mà ba!
- Mười tám tuổi thì sao? Mười tám tuổi là lớn lắm hả?
- Ba không cần biết! Ba phải tìm Cố Cẩn Ngôn hỏi cho ra lẽ! Con gái ba mới mười tám tuổi mà nó đã dám động vào, trong mắt nó có còn pháp luật nữa không hả?
Tần Diên Vĩ thật sự không cản được ba mình, thế nên đành nói:
- Ba đừng quên lúc mẹ mười tám tuổi thì đã có con trong bụng rồi đấy! Ba không thể dùng tiêu chuẩn kép thế chứ.
- ...
- Con xem đi, xem thử đi! Chưa gả mà đã lo cho người ngoài rồi phải không! Ba thấy con muốn làm ba tức chết mới vừa lòng phải không!
- Ba...
- Ba ơi, ba đừng giận mà. Chuyện đã lỡ rồi ba có giận cũng đâu làm được gì? Bất kể thế nào thì vấn đề cần giải quyết bây giờ cũng là bụng con mà, đúng không ba?
Nghĩ tới bụng con gái thì dù Lâu Tư Trầm có giận thế nào cũng đành phải bình tĩnh lại.
- Ba ơi, thế ba có thứ kia không?!
- Chờ đó! Để ba vào phòng thuốc lấy cho!
- Khoan đã ba ơi! Chuyện này... trước đó ba hứa với con một chuyện được không?
Tần Diên Vĩ vội kéo lại cha mình rồi hỏi.
- Hứa?
Lâu Tư Trầm nhếch môi cười lạnh:
- Đến giờ này mà con còn dám ra điều kiện với ba sao?! Ba không đánh gãy chân con là đã tốt tính lắm rồi, vẫn muốn ba nghe theo con sao? Dựa vào cái gì hả?!
- Ba này!
Cuối cùng Lâu Tư Trầm cũng không chịu nổi, ai bảo hắn thương đứa con gái này nhất cơ chứ?
- Nói đi!
Lâu Tư Trầm hoàn toàn đầu hàng rồi.
- Ba phải hứa là dù hôm nay xảy ra chuyện gì thì cũng không được nói với mẹ con. Được không ba?! Tính mẹ thế nào ba cũng biết mà, nhỡ mẹ biết chắc chắn mẹ không để yên đâu.
Lâu Tư Trầm im lặng một lát rồi như nghĩ tới chuyện gì đó quan trọng, hắn cau mày hỏi:
- Tần Diên Vĩ, trước khi làm thế con có nghĩ tới cảm giác của Sở Mặc không? Dù thế nào thì nó cũng là vị hôn phu của con đấy! Dù con có ích kỷ ra sao cũng không thể đối xử với nó như thế chứ? Nó là một chàng trai tốt, dù là ai gả cho nó cũng sẽ hạnh phúc, con có hiểu không hả?
- Chuyện ba nói con cũng hiểu mà!
- Thật ra con với anh Sở Mặc... giữa bọn con không như mọi người nghĩ đâu. Đã đến nước này thì con cũng không ngại nói thẳng với ba nữa, thật ra thì năm đó anh Sở Mặc cầu hôn con là do sức khỏe của bà anh ấy rất tệ thế nên mới muốn dùng chuyện này để bà vui vẻ hơn mà thôi!
- Thật sao?
- Diên Vĩ, ba không rõ Sở Mặc nghĩ thế nào nhưng con gái ba thì ba là người rõ nhất! Chỉ vì để bà nó vui vẻ mà con sẽ chấp nhận lời cầu hôn của nó sao?! Tính của Tần Diên Vĩ con người khác không biết nhưng lẽ nào ba lại không rõ ư? Để làm bà người khác vui mà con chấp nhận dùng hạnh phúc cả đời mình để đánh đổi sao? Đây chắc chắn không phải là chuyện con gái ba sẽ làm!
- ...
Nhưng sao phải nói thẳng thế chứ! Cứ như Tần Diên Vĩ cô là động vật máu lạnh không có lòng trắc ẩn chẳng bằng! Dù cha cô nói cũng chẳng sai.
- Vâng! Con thừa nhận là con đồng ý lời cầu hôn của anh Sở Mặc không đơn giản vì phối hợp với anh ấy, mà thật ra lúc đó con đã nản lòng rồi nên mới chấp nhận buông xuôi cho xong! Nhưng nói ra thì lúc đó trong lòng anh Sở Mặc cũng có người khác, chỉ là cô ấy đã gả cho người khác rồi, thế nên...
Cô chưa nói xong đã thở dài buồn bã.
- Hoang đường! Hai đứa đúng là quá hoang đường rồi!
Lâu Tư Trầm tức giận mắng con gái:
- Đám người trẻ tuổi các con đúng là không ra sao, quá đáng lắm rồi! Chẳng lẽ hôn nhân là trò đùa sao? Mấy đứa muốn làm thế nào thì làm à?! Muốn cưới thì cưới, nhưng đến khi ly hôn thì sao đây! Đứa nào cũng không ra hồn!
Lâu Tư Trầm cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này chắc cô con gái rượu sớm muộn sẽ làm hắn tức chết mất thôi.
Ít nhất hôm nay hắn đã già mất mười tuổi rồi ấy!
- Vâng vâng! Bọn con đúng là không ra sao! Nhưng ba ơi, bọn con cũng biết mình sai rồi thế nên mới định nhân dịp sinh nhật con sẽ nói thẳng với hai nhà mà!
Tần Diên Vĩ vừa nói vừa ôm cánh tay cha mình, nhẹ nhàng mát xa cho hắn:
- Thôi mà, ba yêu quý của con, con biết ba chỉ muốn tốt cho con thôi, nhưng ba đừng tức giận thế, cẩn thận hại thân đấy! Con thấy việc quan trọng trước mắt là ba cứ đi tìm que thử thai cho con nha, ba nha?
Lâu Tư Trầm tức giận lườm con gái một cái:
- Không phải tại con làm ba quên mất hả! Nói đi, chậm mấy tháng rồi?
- Ba ngày! Mới ba ngày thì có thử được không ạ?
- Không chắc!
Sắc mặt Lâu Tư Trầm đen xì, hắn lạnh lùng quát:
- Ra đây chờ đi!
Nói xong hắn lập tức đi vào phòng thuốc.