Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 498




Ngay khi vừa dứt lời, Cố Cẩn Ngôn túm lấy eo Diên Vỹ, để người cô chúi xuống rồi giơ tay đánh mạnh vào mông cô không chút thương tình.

- Á!!

Tần Diên Vỹ hét to một tiếng, chẳng biết vì tức giận hay vì đau, hay vì xấu hổ nữa.

- Cố Cẩn Ngôn, đồ lưu manh!! Anh mau thả tôi ra! Thả tôi ra!!

Tần Diên Vỹ bị đè chúi đầu xuống, máu dồn xuống não khiến cô cảm thấy rất khó chịu, mặt mũi cũng đỏ bừng lên.

“Bốp bốp bốp”

Nhưng đáp lại cô là ba cú đánh vào mông!

Nhưng rõ ràng lần này đã nhẹ hơn lần trước rất nhiều, thay vì nói là dạy dỗ nhưng chẳng khác gì đang trêu chọc cô.

Cái tên lưu manh vô sỉ này!! Rốt cuộc anh lại tìm cách sàm sỡ cô đây mà!

- Có chịu ăn cơm không hả?

Cố Cẩn Ngôn lại hỏi thêm lần nữa.

- Không ăn!! Đánh chết tôi cũng không ăn!!!

Diên Vỹ cắn răng hét lên.

Tần Diên Vỹ bị Cố Cẩn Ngôn ôm ngang eo, mái tóc dài rũ xuống đất, gương mặt cũng đỏ bừng vì bị máu dồn lên não. Cô khản giọng hét to:

- Ba ơi, mẹ ơi! Cứu con với!! Con gái ba mẹ sắp bị đánh chết rồi nè!! Hu hu hu!!!

Nhưng giờ này hai vợ chồng Lâu Tư Trầm làm gì còn ở nhà nữa chứ?

Hai người họ đã ra ngoài đi dạo nãy giờ rồi!!

Chỉ mỗi Vương Khởi Lệ nghe thấy tiếng cháu gái kêu gào, lại nhìn thấy tình huống dưới lầu. Bà sợ tới mức muốn chạy xuống khuyên can thì bị Lâu Trọng Bách chồng bà níu lại.

- Thôi bỏ đi. Hai đứa nó hờn dỗi vu vơ tuổi trẻ ấy mà, bà cũng đừng xen vào làm gì!

- Thế này mà gọi là hờn dỗi vu vơ của tuổi trẻ hả? Ông không thấy cháu mình kêu la thảm thiết cỡ nào à!

Rõ ràng Vương Khởi Lệ không nghĩ như thế.

- Bà yên tâm đí! Cẩn Ngôn chỉ đang đùa với con bé thôi! Thằng nhóc kia không dám bắt nạt cháu gái của bà đâu! Hơn nữa, chẳng phải con nhóc kia đang dỗi đòi nhịn ăn đấy sao? Trong số chúng ta, chỉ có mỗi Cố Cẩn Ngôn mới có cách trị nó thôi. Cho nên bà cứ kệ bọn nhỏ đi!

Lâu Trọng Bách nói xong thì kéo Vương Khởi Lệ vào phòng.

Vương Khởi Lệ lắc đầu liên tục.

- Cứ tiếp tục thế này, chúng ta phải nói năng như thế nào với người nhà họ Trần đây hả?

- Bà cứ giao chuyện này cho vợ chồng Tư Trầm lo! Con cháu tự có phúc của con cháu, người lớn chúng ta đừng quản nhiều như thế!

Lúc này, trong nhà ăn, Tần Diên Vỹ đang nhếch mông ngồi trên ghế. Cô vừa xoa mông vừa ăn cơm, trên mặt vẫn vương vài giọt nước mắt, thi thoảng còn sụt sịt vài cái. Lâu lâu lại trừng người đàn ông đang ngồi vất chân, xem báo bên cạnh với ánh mắt phẫn nộ.

Đã tối thế này còn bày đặt xem báo buổi sáng nữa!! Trong lòng Diên Vỹ không nhịn được thầm oán giận.

Dường như Cố Cẩn Ngôn cũng nghe thấy giọng của Tần Diên Vỹ, anh vẫn cúi đầu xem báo, chỉ thản nhiên nói một câu:

- Ăn cho sạch cơm, không được chừa hột nào đâu đấy!

Diên Vỹ tức tối trừng Cố Cẩn Ngôn một cái, hai mắt đỏ hoe, sụt sịt một tiếng rồi bĩu môi nói với vẻ không vui:

- Thế anh có biết anh đánh mông người ta đau lắm không hả!!

- Ai bảo em không chịu nghe lời làm chi? Ăn cơm thôi cũng không yên nữa!

Rốt cuộc Cố Cẩn Ngôn cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tần Diên Vỹ. Sau lại trông thấy cô cứ xoa mông miết, anh nhíu mày hỏi:

- Đau lắm à?

Thật ra khi nãy anh cũng đâu đánh mạnh lắm đâu.

Cố Cẩn Ngôn không hỏi thì thôi, anh vừa hỏi thì Diên Vỹ càng tức giận!

- Cố Cẩn Ngôn anh dám đánh tôi. Anh có tin tôi kiện anh tội bạo lực gia đình không hả?!

Diên Vỹ nói xong, cô liền gắp cơm ném về phía Cố Cẩn Ngôn không chút khách khí.

Cố Cẩn Ngôn nhanh nhẹn tránh đi, anh híp mắt hỏi lại:

- Bạo lực gia đình?

Anh cười khẽ.

- Chẳng phải em với Trần Sở Mặc mới là một gia đình sao? Chúng ta trở thành người một nhà từ khi nào thế? Lúc nhìn thấy cậu ta thì em rút tay ra lẹ lắm mà! Sao hả? Sợ cậu ta nhìn thấy thì không vui à?

Bây giờ Cố Cẩn Ngôn vẫn còn nhớ tới chuyện ở sân bay!

Hôm nay anh tới đây ăn cơm để làm gì? Chẳng phải để dạy cho cô nhóc này một bài học sao? Ai cho phép cô một dạ hai lòng như thế chứ?!

Tần Diên Vỹ cũng nhếch môi lên, mỉm cười y hệt vẻ mặt của anh.

- Anh khoan nói tôi! Hai chúng ta xem như kẻ tám lạng, người nửa cân đấy, đều chẳng phải thứ tốt lành gì cả!!

Không đúng sao? Năm đó cô cũng như kẻ thứ ba còn gì! Cô tự hạ thấp mình, chen vào giữa Cố Cẩn Ngôn với Tô Giải Ngữ. Kết quả lại bị thương khắp mình!

Có lẽ đây là trừng phạt mà ông trời dành cho cô!

Bây giờ thì sao? Bây giờ cô với Cố Cẩn Ngôn đã đổi chỗ cho nhau. Anh đã trở thành kẻ thứ ba, mà cô cũng mặt dày vô sỉ dây dưa giữa hai người đàn ông như anh năm đó!

Quả thật cả hai chẳng phải là người tốt đẹp gì!

Hình như Cố Cẩn Ngôn lại chẳng để tâm tới lời đánh giá của Tần Diên Vỹ, anh nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình rồi nhếch môi đầy giễu cợt.

- Tần Diên Vỹ. Hai chúng ta chính là nồi nào úp vung nấy, cùng một giuộc với nhau, là đôi gian phu dâm phụ!!

Anh nhướng mày tỏ vẻ hài lòng rồi cười nói:

- Đúng là trời sinh một đôi, thích hợp không gì bằng!!

- Hừ!!

Tần Diên Vỹ tức tới đỏ cả mặt.

- Ai cùng một giuộc với anh hả? Trời sinh một đôi gì chứ? Anh mắng ai là dâm phụ!! Anh chính là gian phụ nhưng tôi không phải là dâm phụ!! Anh không biết xấu hổ nhưng tôi vẫn cần thể diện!!

- Em nói nhiều quá đấy!

Cố Cẩn Ngôn nói xong, anh liền kéo Tần Diên Vỹ lại gần rồi hôn lên môi cô, tựa như cơn sóng muốn cuốn cô đi.

Sau đó anh ôm chặt cô vào lòng, tách hai chân cô ra để cô ngồi lên đùi anh. Đoạn anh híp mắt nhìn cô rồi khàn giọng cười nói:

- Nếu không có dâm phụ như em thì sao lại có gian phu tôi đây?! Tần Diên Vỹ, em đã lăn lộn với tôi rồi. Vậy em vẫn không biết xấu hổ kết hôn với Trần Sở Mặc sao? Bộ em muốn gắn sừng cho cậu ta à?

Nghe thấy Cố Cẩn Ngôn nói năng vô sỉ như thế, Tần Diên Vỹ rất tức tối cho nên cô cố ý không nhắc tới chuyện cô và Trần Sở Mặc định từ hôn, chỉ nói:

- Đây là chuyện giữa tôi với anh ấy, liên quan gì tới anh hả?

- Vậy ra em cảm thấy chuyện đó không liên quan tới tôi chứ gì?

Nét mặt Cố Cẩn Ngôn trở nên lạnh băng, anh nhìn vào bụng của Tần Diên Vỹ rồi hỏi:

- Nếu bây giờ trong bụng em đã có con của tôi thì sao?

Diên Vỹ nghe thấy thế thì giật nảy mình!

Cô trợn mắt nhìn anh đầy hoảng hốt.

- Cố Cẩn Ngôn anh... anh nói bậy!!

Tuy bề ngoài Diên Vỹ cứng miệng như thế, nhưng trong lòng lại thấy chột dạ.

Nhắc tới chuyện đó, kỳ kinh tháng này của cô đã trễ hết ba ngày rồi. Nếu Cố Cẩn Ngôn không nói thì cô cũng không nghĩ tới chuyện này. Hôm nay cô mới nhớ, chắc không phải thế đâu nhỉ...

Ngay lúc Tần Diên Vỹ đang ngây người ra, Cố Cẩn Ngôn liền hôn lên bờ môi căng mịn của cô, chợt anh trầm giọng nói:

- Em tìm dịp nào đấy nói rõ ràng với Trần Sở Mặc đi! Còn bên nhà họ Trần thì để tôi xin lỗi họ! Vốn dĩ tôi nên chịu trách nhiệm về chuyện này!

Giọng điệu Cố Cẩn Ngôn bá đạo vô cùng, không cho phép cãi lại. Còn Tần Diên Vỹ thì bị hôn tới choáng váng mặt mày, cô chẳng nghe thấy mấy lời anh nói khi nãy, trong đầu chỉ có mỗi câu nói đầu tiên của anh.

Nếu bây giờ trong bụng em đã có con của tôi thì sao?

Chắc không đúng như anh nói đâu nhỉ?

Tần Diên Vỹ sờ lên phần bụng bằng phẳng của mình đầy căng thẳng, tim cô đập loạn xạ mãi.

Bây giờ cô đã có con rồi ư?! Nếu làm mẹ sớm như vậy, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả!

Haiz! Không ngờ cô lại ngu tới mức không dùng các biện pháp an toàn!!

Cô đúng là ngu thật!!

- Em ngoan ngoãn ăn cơm đi.

Cố Cẩn Ngôn vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi buông cô ra.

- Tất cả đều tại anh, ăn cơm cũng không để yên cho người ta ăn nữa!

Diên Vỹ lẩm bẩm xong, cô lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.

Lúc này, Tần Diên Vỹ mới chịu ăn cơm chứ không quậy, không tức giận như khi nãy nữa. Chẳng qua cô cứ lùa cơm với thức ăn vào miệng như sợ mình ăn ít vậy.

Bây giờ trong lòng cô chỉ nghĩ thế này, lỡ như trong bụng có em bé thật thì sao? Tuy cô không đói nhưng cũng không thể để đứa nhỏ đói được!

Tần Diên Vỹ ăn xong một chén cơm, chợt quay sang hỏi Cố Cẩn Ngôn:

- Sao hôm nay anh lại mang chân giả thế hả? Chẳng phải đã nói trước khi chân lành hẳn thì sẽ không mang nó à?

Thật ra Tần Diên Vỹ muốn hỏi Cố Cẩn Ngôn ngay khi nhìn thấy anh rồi, nhưng vẫn chưa tìm được dịp thích hợp.

Nhưng Diên Vỹ lại không biết rằng, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô, chân của Cố Cẩn Ngôn đã tốt hơn nhiều. Thế nhưng anh đành phải giả vờ chưa lành để ăn vạ ở nhà cô.

Đoạn Cố Cẩn Ngôn giơ chân trái mình lên rồi nói:

- Ai nói với em rằng chân tôi chưa lành thế hả?

Một lúc lâu sau, Tần Diên Vỹ mới hiểu ra mọi chuyện, cô trừng anh đầy bực dọc.

- Cố Cẩn Ngôn, em cảm thấy anh chẳng bao giờ nói thật được một câu! Sau này em sẽ không tin anh nữa!

Cố Cẩn Ngôn chỉ mỉm cười, không giải thích lấy nửa lời.

Một phút sau, Tần Diên Vỹ mới ăn xong bữa tối.

Cố Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy, nói:

- Cũng trễ rồi, tôi phải về nhà đây. Lát nữa tôi vẫn còn chút việc phải làm.

Diên Vỹ thấy thế cũng vội đứng dậy theo anh, vô thức lẩm bẩm một câu:

- Sao lại về sớm như thế?

Dĩ nhiên Cố Cẩn Ngôn nghe rõ lời cô nói, anh híp mắt lại nhìn cô một cái rồi ôm cô vào lòng. Sau đó anh cúi đầu, hôn lên môi đầy dầu mỡ của cô không chút ghét bỏ, rồi nhíu mày nói:

- Em mau rửa mặt đi! Miệng toàn dầu không.

- Hứ! Biết thế mà anh vẫn hôn được à?!

Rốt cuộc Tần Diên Vỹ cũng cười lên.