Cửa vừa bị đẩy ra, Diên Vĩ thậm chí còn chưa kịp bước vào phòng, một bóng đen đã bước tới phía cô, cái ngữ khí hung hăng đó khiến trái tim Diên Vĩ bất giác đập mạnh hơn.
Cô bị dọa một trận, ngẩng cao đầu, bỗng dưng chạm vào ánh mắt sâu không thấy đáy của Cố Cẩn Ngôn
- Chú…ngủ rồi?
Rất lâu sau, Diên Vĩ mới tìm lại được âm thanh của cô, hỏi anh một câu.
Cố Cẩn Ngôn lười biếng nhìn cô một cái
- Ừ, em làm ồn tới giấc ngủ của tôi rồi…
Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, tựa như còn có chút không vui, anh hỏi cô:
- Có chuyện gì sao?
Có chứ! Nhưng mà, Diên Vĩ đối diện với anh, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Cố Cẩn Ngôn thấy cô không có ý nói chuyện, chau mày lại:
- Nếu như không có chuyện gì khác, em trở về đi! Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi!
Cố Cẩn Ngôn nói xong, đang định khép cửa lại, Diên Vĩ lại nhanh tay nhanh chân bắt lấy cánh cửa, dường như chỉ thiếu một chút nữa thôi, cửa đã kẹp vào tay cô.
Lông mày Cố Cẩn Ngôn nhếch lên, lập tức buông lỏng tay ra, trợn mắt nhìn cô:
- Em làm cái gì vậy?
Anh thực sự chỉ lo lắng cánh cửa sẽ kẹp vào tay cô, nhưng Diên Vĩ lại cho rằng bởi vì sự quấy rầy của cô, cô bỗng chốc cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng vừa nghĩ đến chân của anh, cô vẫn cố nhắm mắt, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, tiến vào phòng ngủ của anh.
Cố Cẩn Ngôn cau chặt lông mày, dựa nghiêng bên cạnh cánh cửa, không hề động đậy, chỉ có ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Diên Vĩ.
Diên Vĩ không có tâm tình mà để ý tới anh, ánh mắt lướt qua tất cả những vật dụng trong phòng ngủ của anh, cuối cùng nhìn thấy cái chân giả của anh đang được để trong phòng thay quần áo.
Trái tim Diên Vĩ nhói đau, giống như bị cái gì đó hung hãn đụng mạnh một cái, hồi lâu sau, cô mới cất bước chân tiến lại gần,
cố làm ra vẻ thoải mái hỏi Cố Cẩn Ngôn:
- Những thứ này chính là chân trái của chú hả?
- Tôi không cho phép em động vào đó!!
Cũng không biết từ lúc nào, anh đã chống nặng đi tới trước mặt Diên Vĩ, vẻ mặt lạnh lùng kéo cô qua, ra lệnh cho cô;
- Ra ngoài!!
Diên Vĩ bị anh lôi kéo đến mức thân thể có chút choáng váng, nhưng cô vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ cũ, gắt gao nhìn anh chằm chằm, không chuyển động.
- Ra ngoài!! Nghe không hiểu tôi đang nói gì sao?
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy sức nhẫn nại của bản thân anh đã chạm tới giới hạn cuối cùng.
Hôm nay, là anh cố ý phơi bày cái chân tàn tật của mình trước mắt cô, nhưng, cái lúc mà con bé dùng ánh mắt hoảng sợ đó nhìn vào chân trái của anh, anh thừa nhận, cái ánh mắt đó như một nhát dao đâm làm anh đau đớn! Cũng trong khoảnh khắc ấy, anh lại càng chắc chắn, giữa anh và con bé đã không con chút khả năng nào nữa rồi!
Anh không hề muốn dọa cô sợ, nhưng hôm nay cô, thực sự bị cái bộ dạng này của anh dọa mất rồi! Bây giờ, anh bị thiếu mất nửa bên chân trái, đối với cô mà nói, không biết chừng còn xem anh như một nửa quái vật! Một con quái vật chỉ biết cầu xin sự thương hại của cô mà thôi?!
- Ra ngoài_______
Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy Diên Vĩ không có phản ứng gì, thanh âm đột nhiên lại cao thêm mấy lần, dọa Diên Vĩ sợ đén mức rụt đầu lại, giây tiếp theo, đôi mắt cô lập tức đỏ bừng lên.
- Cố Cẩn Ngôn, chú dựa vào cái gì mà la hét với tôi?!
Diên Vĩ đỏ mắt, tức giận trách móc anh.
Những ngày này, cô vì anh thực sự đã chịu quá nhiều ấm ức! Cô thực sự sớm đã tức giận đến mức muốn hung hăng phát tiết một trận rồi!
Diên Vĩ lau nước mắt, ngẩng cao đầu, cứng đầu cứng cổ trả lời anh:
- Từ trước tới nay tôi không nợ chú bất kì thứ gì, chú dựa vào cái gì mà la to gọi nhỏ với tôi! Tôi không đi ra ngoài, thì làm sao? Chú đừng nghĩ rằng chú mất chân trái, thì mọi người đều phải nhân nhượng chú, chịu đựng cái tính khí cổ quái chết tiệt của chú! Hôm nay tôi không đi ra, chú có thể làm gì được tôi?!
Diên Vĩ gân giọng, hướng về phía anh hét lớn.
- Cút______
Cố Cẩn Ngôn tiếc chữ như vàng, chỉ vứt cho Diên Vĩ một chữ liền muốn xách cô ném ra ngoài, tuy rằng anh mất đi nửa bên chân trái nhưng rõ ràng điều này không hề ảnh hưởng đến động tác của anh.
Anh giơ một tay kéo Diên Vĩ qua, chuẩn bị đem cô ném ra ngoài, Diên Vĩ dĩ nhiên là không chịu, theo bản năng đưa tay ra đẩy anh một cái, chỉ là lúc đẩy xong, cô liền có chút hối hận!!
Đúng như dự đoán, thân thể Cố Cẩn Ngôn lung lay một cái, liền ngã ra phía sau.
- A_____!
Diên Vĩ bị dọa sợ, vội vàng chạy qua đỡ anh, kết quả, người không đỡ được mà cô còn bị lực kéo của anh kéo ngã xuống cái sofa phía sau.
Gò má Diên Vĩ, dán trên lồng ngực cường tráng, săn chắc của Cố Cẩn Ngôn, nghe tim anh đập từng nhịp rõ ràng, mạnh mẽ, cảm nhận hương vị chỉ thuộc về riêng anh, Diên Vĩ có chút lưu luyến không muốn rời khỏi người anh.
Nhưng đợi một lúc lâu, lại không thấy Cố Cẩn Ngôn bên dưới có phản ứng gì, Diên Vĩ mới ngẩng đầu dậy nhìn anh.
Nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, mày kiếm cau chặt, giữa hai đầu lông mày dường như còn rỉ ra chút mồ hôi lạnh, Diên Vĩ lập tức kinh sợ hỏi:
- Chú có đau không?
Cô lo lắng hỏi, cũng không biết có phải mình thật sự đã đụng vào chân trái của anh hay không.
Nhưng mà, rõ ràng lúc nãy cô căn bản không hề chạm vào chân trái của anh!
- ____Đau!
Cố Cẩn Ngôn cắn chặt răng, khóe miệng khẽ co rút:
- Tần Diên Vĩ, em đè lên......"em trai" của tôi rồi!!
- ......
Gò má Diên Vĩ, trong phút chốc đỏ như sắp rỉ máu.
Cô cúi đầu nhìn, thật sự đúng là như vậy!!
Đầu gối của cô, vậy mà lại vừa vặn đè vào cái bộ phận bỗng nhiên ngóc cao của người nào đó...
Gò má Diên Vĩ càng thêm nóng đỏ như bị thiêu đốt, tay chân rối loạn bò từ trên người anh xuống
- Tôi...tôi là đang hỏi chân của chú!
Đây là chân của anh, không đúng sao? Là cái chân thứ 3 của Cố Cẩn Ngôn!
Cố Cẩn Ngôn không dấu vết liếc nhìn Diên Vĩ đang đứng bên cạnh, không kìm được mà nói dối cô:
- Đau!
- Thật sự làm đau chú rồi hả?
- Nếu không....tôi giúp chú xoa một chút?
Diên Vĩ còn nhớ, cái lúc mà chân ba cô không được thuận tiện, mẹ cô cũng xoa cho ba như vậy.
Diên Vĩ nói xong, đôi tay làm bộ dò xét chân của anh, nhưng, tay vẫn chưa kịp chạm vào chân Cố Cẩn Ngôn, liền bị đôi tay to lớn của anh bá đạo chặn lại.
- Đừng sờ loạn!!
Ánh mắt sắc bén của Cố Cẩn Ngôn, chăm chú khóa chặt lấy cô, đáy mắt lúc nóng lúc lạnh, hồi lâu sau, tức giận hỏi cô một câu:
- Thân thể đàn ông là thứ mà phụ nữ có thể tùy tiện sờ được sao?
- ....Tôi chỉ là muốn xoa chân cho chú mà thôi.
- Đó cũng là một phần cơ thể của tôi!
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn càng sâu thêm mấy phần, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói:
- Vẫn như cũ....sẽ có cảm giác.
- ....
Diên Vĩ cạn lời rồi, không kìm được nhỏ giọng thì thầm một câu:
- Chú Cố, vậy là do đầu óc chú quá đen tối đi? Không có liên quan gì đến tôi.
- Em nói gì?
- Không, không có gì!
Diên Vĩ chỉ đành thu tay lại.
- Chú không cho phép tôi sờ, vậy tôi không sờ nữa!
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô một cái, thật là khó lắm mới thấy cô nghe lời như thế này.
- Cái đó...Bình thường chú như vậy, có phải sẽ có chút bất tiện không?
Diên Vĩ không yên tâm hỏi một câu.
Cố Cẩn Ngôn lười biếng dựa vào đệm trên sofa, nheo mắt, liếc nhìn Diên Vĩ đang ngồi bên chân, cố ý hỏi cô:
- Em nói phương diện nào không thuận tiện? Cái khác tôi không biết, nhưng về phương diện "làm tình",,,,
Cố Cẩn Ngôn nói đến đây thì dừng lại một chút, ánh mắt sáng ngời nhìn sắc mặt của Diên Vĩ dường như lại càng nóng lên mấy phần, sau đó mới không nhanh không chậm nói:
- Tự tôi cảm thấy cũng không tồi, còn em,,,,bộ dạng cũng có vẻ rất thỏa mãn?
- ....
Sắc đỏ trên măt Diên Vĩ, trong nháy mắt lan xuống cả cổ, cô trợn mắt nhìn bộ dạng không đứng đắn của Cố Cẩn Ngôn.
- Tôi đang nói chuyện tử tế với chú, chú lại đàu bỡn lưu manh cái gì vậy?
Cố Cẩn Ngôn lại chỉ đụng đụng chân vào Diên Vĩ bên cạnh, hỏi vặn lại:
- Em quản tôi nhiều vậy làm gì? Lần trước chúng ta không phải đã nói rõ từ nay về sau sẽ không dây dưa gì với nhau sao?
Diên Vĩ đứng dậy, học theo điệu bộ của anh, lười biếng dựa vào đệm sofa.
- Đó là chú nói, còn tôi đồng ý với chú lúc nào vậy?
Lời này nghe thật có chút quen tai!
Con bé này vậy mà lại học dùng lời của anh để chọc tức anh!
Đôi mắt sắc bén của Cố Cẩn Ngôn càng nheo lại chặt hơn, không chớp mắt nhìn Diên Vĩ:
- Tần Diên Vĩ, bây giờ em đang thương hại tôi sao?
- Chú cảm thấy cái bộ dạng khiến người ta ghét này của chú, còn có thể giành được sự thương hại sao?
- ...
Lời này, Cố Cẩn Ngôn thật sự không thể nuốt trôi ngay được.
Diên Vĩ lại nói:
- Bây giờ muộn rồi, tôi nên đi thôi.
Cô nói xong, đứng dậy định đi, bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé bị một đôi tay to lớn lạnh lẽo níu lại.
Tim Diên Vĩ bỗng nhảy lên một nhịp, quay đầu nhìn anh.
Cặp mắt thâm thúy như giếng cổ ngàn năm của Cố Cẩn Ngô nhìn cô chăm chú:
- Tôi đưa em về!
- ....
Diên Vĩ có chút bất ngờ, trong lòng có chút vui mừng, có điều cô vẫn nói:
- Không cần đâu!
Cô vẫn quyết định từ chối, tiếp tục nói:
- Tôi tự mình lái xe tới đây.
- Em cảm thấy tôi không thể lái xe sao?
- Làm sao có thể?!
Diên Vĩ vẫn có chút chột dạ, không phải là cô cảm thấy anh không thể lái xe, chỉ là lo anh khó tránh khỏi có chút không thuận tiện.
Cố Cẩn Ngôn trong mắt tràn đầy tâm sự.
- Chân trái của tôi không thuận tiện, nhưng thật sự không ảnh hưởng tới việc lái xe! Vả lại, sau khi lắp chân giả, cũng không có khác biệt gì quá lớn.
- ...Tôi biết rồi.
- Biết rồi mà còn nói nhảm nhiều như thế! Đi, cầm giúp tôi cái chân giả tới đây.
Diên Vĩ có chút kinh ngạc đối với sự chuyển biến thái dộ của anh.
- Vừa nãy chú không phải không cho tôi đụng vào sao?
- Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ!
- Chú đúng là đồ dễ thay đổi!
Diên Vĩ thâm oán trách trong miệng, ngoan ngoãn đi lấy chân giả cho anh.
Cầm chân giả của Cố Cẩn Ngôn, trong lòng Diên Vĩ vẫn cảm thấy đau thắt lại, có điều, nhìn anh trước mặt vẫn thản nhiên lắp chân vào, nỗi đau trong lòng Diên Vĩ như được an ủi nguôi đi phần nào.
Ít nhất, trong mắt anh ấy, cô vẫn không bị coi là người ngoài.
Cố Cẩn Ngôn không chỉ đeo chân giả ở trước mặt cô, mà còn trực tiếp lột quần áo xuống trước mặt cô, sau đó, đứng trước tủ quần áo, tự nhiên như bình thường, không nhanh không chậm chọn một cái quần và một cái áo sơ mi.
- Cố Cẩn Ngôn, chú rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy? Lúc chú thay quần áo, có thể nói trước với tôi một tiếng không?
Diên Vĩ đứng bên cạnh anh, gò má ửng hồng, miệng ngại ngùng lẩm bẩm, quở trách anh.