Mẹ Cố rất ngượng ngùng, vội vàng giải thích với con trai, thấy Diên Vĩ đang xấu hổ trốn trong ngực con trai mình, lại vội vàng nói với cô:
- Đuôi Nhỏ, con cũng đừng sợ hãi, bác Cố là người đã từng trải, những chuyện này, bác đều hiểu mà, đều hiểu mà...
Lúc này Diên Vĩ xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chôn xuống.
Không! Phải đem tên Cố Cẩn Ngôn xấu xa này chôn trước mới đúng! Nếu không phải tại anh, thì mình làm sao có thể mất mặt như thế chứ!
- Mẹ...
Cố Cẩn Ngôn nhẫn nại, ngón tay chỉ ra phía bên ngoài:
- Có thể chờ con trai mẹ làm chính sự xong xuôi, rồi mẹ hãy quay lại nói chuyện được không?
Diên Vĩ nghe xong lời này, chỉ trợn tròn mắt!
Thế mà người này vẫn có tâm tư làm việc ư? Trời ạ! Mặt của anh thì sao? Đi đến nơi nào rồi?!
Lúc này, mẹ Cố cũng mới ý thức được, vỗ trán mình:
- Nhìn mẹ xem! Đúng đúng đúng, mẹ đi, đi đây! Các con cứ tiếp tục làm việc...
Nói xong, bà liền ra khỏi phòng làm việc của Cố Cẩn Ngôn, trước khi đi vẫn không quên giúp hai người họ đóng cửa lại.
Mẹ Cố vừa mới ra khỏi phòng, xung quanh viền mắt như có chút sương mù, một giây sau, cô tức giận há mồm ra, hung hăng cắn trên vai Cố Cẩn Ngôn một ngụm.
- Khốn kiếp!! Đều là tại chú, làm cho tôi mất mặt như vậy...
Sau này cô làm gì còn mặt mũi mà đến gặp mẹ của anh nữa chứ!
Nhưng Cố Cẩn Ngôn chỉ cười, lại càng muốn cô.
Thành phần không biết xấu hổ này, Diên Vĩ thực sự phục sát đất!!
.........
Sau khi trải qua một trận mây mưa, Cố Cẩn Ngôn cuối cùng cũng đã buông tha cho Diên Vĩ.
Từ trong tủ quần áo, anh tùy tiện chọn ra một chiếc áo sơ mi, ném lên đầu Diên Vĩ, sau đó xé đi chiếc áo cưới trước ngực cô:
- Mặc áo sơ mi của tôi!
Cô có thể từ chối sao? Đương nhiên, không thể!
Nhìn những mảng đỏ tím trên người mình, Diên Vĩ vừa thẹn lại vừa giận, không ngại ngùng nữa, vội vàng khoác áo sơ mi lên thân thể mềm mại của mình.
Cũng may áo sơ mi của Cố Cẩn Ngôn đủ rộng, mà cô lại có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, nên khi khoác áo lên giống như đang mặc một chiếc váy dài vậy, che phủ kín lấy cái mông đầy đặn, xinh đẹp của cô.
Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy đôi chân dài của Diên Vĩ, cổ họng lại không khỏi kéo căng một chút, anh vội xoay người, mở cửa.
Quả nhiên, chỉ thấy mẹ anh đang dán tai ngoài cửa nghe lén.
Cố Cẩn Ngôn nhìn bằng ánh mắt không vui:
- Mẹ, đã nghe đủ chưa?
- A... Không, mẹ sao có thể là người xấu xa như thế được.
Cố Cận Ngôn tựa mình trên khung cửa, không cho mẹ mình chút mặt mũi nào, nói thẳng:
- Mẹ, tuổi mẹ cũng đã cao, khẩu vị nặng như vậy, không hợp với mẹ đâu! Dù sao ba con cũng già thật rồi!
- ...Tên hỗn láo này!! Để ba con nghe được, xem con còn chân để đi không!
Lại dám chê cười bà, phản thật rồi!!
Mẹ Cố đi vào văn phòng, lúc này Diên Vĩ còn để hai chân trần, cô đứng kia, khuôn mặt xấu hổ, thấy mẹ Cố, chân tay cô còn có chút luống cuống, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết làm như thế nào cho phải, bởi vì chuyện lúc nãy, mà cô vẫn còn ngại ngùng với mẹ Cố, chỉ sợ hãi hô lên một tiếng:
- Bác...Cố.
Một tiếng " bà" kia, hiện tại dù như thế nào cô cũng không gọi ra miệng được.
- Ai!
Mẹ Cố dường như rất vui vẻ lên tiếng.
Ánh mắt quan sát Diên Vĩ một chút, giờ phút này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn chưa mất đi dư âm của cuộc ân ái lúc nãy, gò má nhuộm lên một màu đỏ hồng mê người, giống như quả đào đến độ chín muồi, rất động lòng người, đôi mắt "sóng sánh" nước như được phủ bởi một lớp sương mù mỏng, mang theo nét ngây thơ, cực kì quyến rũ.
Bây giờ nhìn kỹ, so với ba năm trước, bây giờ cô gái này càng ngày càng xinh đẹp, nổi bật!
Haiz! Cũng khó trách con trai của bà trong mấy năm nay không thể nhìn trúng bất kì một cô gái nào khác!
Lại không thể không nói, bây giờ nhìn kỹ, cô gái nhỏ này so với ba năm trước đúng là đã xinh đẹp, nổi bật hơn rất nhiều, con trai bà không bị mê hoặc mới lạ!
- Diên Vĩ, áo cưới này của con...
Mẹ Cố vẫn chưa quên tin đồn không đáng tin cậy kia, hỏi Diên Vĩ.
Diên Vị bị mẹ Cố hỏi như vậy, lập tức có chút bối rối, trong lúc nhất thời đúng là không biết nên giải thích như thế nào.
Nếu như cô nói mình vừa mới chụp ảnh cưới, liệu bà có cảm thấy mình là loại phụ nữ lẳng lơ dễ dãi không?
Trong lúc cô chần chừ, lại nghe được Cố Cẩn Ngôn ở bên cạnh thay cô trả lời một cách lạnh lùng:
- Cô ấy đang chụp ảnh cưới.
- Chụp ảnh cưới?
- Cho nên là, Diên Vĩ bị con ép buộc cướp về đây, đúng không?
Ngôn ngữ của mẹ Cố sắc bén, dường như có chút tức giận:
- Con không biết Diên Vĩ là người phải kết hôn sao? Hả? Con lại dám làm chuyện như thế với nó! Cố Cẩn Ngôn, rốt cuộc con nghĩ như thế nào vậy? Hả?
Mẹ Cố nói xong, nghiêm túc giáo huấn con trai mình, rồi vung tay lên "Ba ——" một tiếng, dán lên trên mặt Cố Cẩn Ngôn.
Tiếng bạt tai vang lên thật rõ, Diên Vĩ đương nhiên cũng bị dọa đến nảy mình.
Trong vòng có mấy giây, Cố Cẩn Ngôn đã hứng trọn cái tát của mẹ mình.
Đây là tình huống gì chứ? Anh nhìn mẹ mình, trong thời gian ngắn anh thật sự không nhìn ra được mẹ anh rốt cuộc đang diễn vở kịch gì, nhưng mặt anh phải hứng cái bạt tai của bà, đến giờ vẫn rất đau rát!
Mẹ Cố liếc nhìn Diên Vĩ đang đứng sững sờ bên cạnh, thấy cô dường như không có phản ứng gì, bà lại nghiêm mặt, chỉ trỏ con trai khiển trách:
- Diên Vĩ nói thích anh sao? Hả? Cái tên này, thực sự là quá muốn ăn đòn đây mà! Mẹ hôm nay phải thay mặt Diên Vĩ giáo huấn con một trận mới được! Phải giúp con bé xua tan nỗi tức giận này!
Mẹ Cố nói xong, liền cầm cuốn tài liệu trên bàn, làm bộ muốn đánh xuống người con trai, Diên Vĩ lúc này rốt cuộc mới phản ứng, lập tức nhanh nhẹn tiến đến đứng giữa Cố Cẩn Ngôn và mẹ Cố:
- Bác Cố, bác đừng kích động, có gì chúng ta từ từ nói chuyện....
Mẹ Cố nhíu nhíu mày, không để lại dấu vết liếc mắt với con trai, trong nháy mắt, Cố Cẩn Ngôn cảm thấy mẹ mình giống như đang ra ám hiệu gì đó với mình, mặc dù anh cũng thực sự không thể hiểu nổi.
Anh bất mãn cau mày.
Mẹ anh rốt cuộc là muốn làm loạn cái gì vậy?
- Diên Vĩ, con đừng cản bác! Hôm nay bác nhất định sẽ thay con dạy dỗ nó một trận! Tên hỗn láo này nhất định đã khiến con chịu không ít ủy khuất?
Nhìn bộ dạng của Mẹ Cố như muốn nói những chuyện khác.
Diên Vĩ vẫn đứng ngăn cản trước mặt Cố Cẩn Ngôn, không chịu đi:
- Bác Cố, được rồi...
Cô nói, rồi quay đầu liếc mắt nhìn Cố Cẩn Ngôn ở sau lưng.
Cái tát vừa rồi của mẹ Cố, thật sự không thể khinh thường, chưa tới một phút, mà trên khuôn mặt đẹp trai kia đã in dấu năm ngón tay.
Mẹ anh xuống tay với anh thật tàn nhẫn.
Lúc này, Cố Cẩn Ngôn cũng cúi đầu nhìn Diên Vĩ, ánh mắt của hai người nhìn nhau, Diên Vĩ không biết có phải là do ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, dường như còn chứa cả một chút mong đợi, càng nhìn càng khiến cho trái tim của Diên Vĩ đập thình thịch, cô vội vàng quay đầu đi.
Diên Vĩ căng thẳng mấp máy đôi môi đỏ, nói với mẹ Cố:
- Bác Cố, bác đừng đánh anh ấy, chuyện... này...cũng có thể không hoàn toàn là lỗi của anh ấy. Mặt khác, lúc nãy anh ấy đã chịu đòn như vậy, sau này anh ấy cũng sẽ kiềm chế lại một chút, bác tha cho anh ấy đi.
Diên Vĩ chân thành ra mặt cầu xin tha thứ giúp Cố Cẩn Ngôn.
- Con xem con đi, quá lương thiện, chịu ấm ức như thế, còn đau lòng thay nó! Nó hồ đồ như thế, có điểm nào đáng để con đau lòng hả!
- ...
Cô đứng nơi đó, lại có cảm giác như mình không có chỗ nào có thể che chắn.
Gò má cô không khỏi đỏ lên, muốn mở miệng nói cái gì, nhưng đến khi mở miệng lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này, đôi môi trở nên cứng nhắc của Cố Cẩn Ngôn cũng dần được làm dịu hơn rất nhiều.
Mẹ Cố lại càng thừa thắng truy kích:
- Đuôi Nhỏ, chuyện này con ngàn vạn lần đừng để bản thân phải chịu ủy khuất, bác Cố lúc nãy cũng đã nhìn thấy rõ ràng, những việc bọn con nên làm, những việc không nên làm thì hai đứa cũng đã làm rồi, nếu như tên này không chịu trách nhiệm với con, con hãy đến tìm bác! Bác nhất định sẽ làm chỗ dựa cho con.
- Chịu trách nhiệm như thế nào ạ?
Ngữ điệu trầm thấp của anh vang lên sau đầu Diên Vĩ, trái tim nhạy cảm của cô càng không tự chủ được mà đập lên cuồng loạn.
Thậm chí cô còn có thể cảm giác được đằng sau đang có một ánh mắt khẩn thiết, gấp gáp đang nhìn cô, cảm tưởng như trong giây lát có thể đốt cháy cô.
Diên Vĩ hít thở cũng không khỏi gấp gáp.
- Cái gì mà chịu trách nhiệm như thế nào? Đương nhiên là cưới người ta!!
Mẹ Cố kéo tay Diên Vĩ qua, nghiêm túc nói với cô:
- Diên Vĩ, nếu con không chê tuổi tác của chú Cố, lát nữa bác Cố sẽ nói chuyện với ba mẹ con...
- Bác Cố!
- Bác Cố, anh ấy không cần phải chịu trách nhiệm cho việc này, thật sự! Huống chi... chuyện này đối với giới trẻ bây giờ mà nói, cũng là chuyện quá bình thường, không phải sao ạ?
Cái cô cần, hoàn toàn không phải là anh phải chịu trách nhiệm! Lại càng không phải là trở thành gánh nặng hay trách nhiệm của anh! Thứ mà cô cần, chẳng qua chỉ là một điều rất đơn giản mà thôi!
Nhưng mà, thứ đơn giản này đối với cô mà nói, quả thực vẫn là rất khó khăn!
Lời Diên Vĩ vừa nó ra, nhất thời làm cho mẹ Cố im bặt.
Sắc mặt vừa hòa hoãn của Cố Cẩn Ngôn, trong thoáng chốc bởi vì cô mà âm trầm xuống, sắc mặt anh không vui hỏi ngược lại mẹ mình một câu:
- Mẹ, con nói sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy lúc nào? Chuyện của con, mẹ cũng đừng nhúng tay vào!