- Cố Cẩn Ngôn, tôi bị chú ép mới ngủ cùng chú! Tôi bị đồ khốn nhà chú cưỡng bức, tại sao tôi lại phải quan tâm cảm giác của một tên tội phạm cưỡng bức chứ?
- Thế Trần Sở Mặc thì sao?
- Nó có biết cả người người mình đã xanh mét rồi không? Ngủ với tôi xong còn thoải mái cưới nó, Tần Diên Vĩ, trên đời này chắc cũng chỉ có em mới không biết xấu hổ thế thôi!
- Chú...
- Chú có tư cách gì mà nói tôi chứ?! Sao chú biết lòng tôi thoải mái vui vẻ? Sao chú biết tôi không áy náy với anh ấy chứ? Giờ tôi khổ sở thế này còn không phải nhờ Cố Cẩn Ngôn chú ban cho à?! Chú là người gây chuyện thì có tư cách gì mà chỉ trích tôi, sỉ nhục tôi?
Thật ra cô cũng đã muốn nói thật về quan hệ của mình và Cố Cẩn Ngôn cho Trần Sở Mặc biết, nhưng vị hôn phu này có vẻ chẳng quan tâm mấy đến chuyện đó, cả hai cũng quá hiểu nhau rồi, bất quá chỉ là tìm một chút an ủi từ đối phương mà thôi, tình cảm chỉ là thứ gì đó xa vời không đáng nói.
Trong lúc cô buồn bã nhất đã từng được Trần Sở Mặc giúp đỡ, cũng có lẽ vì cậu ta hiểu được lòng cô, hoặc là cả hai đã quá thất vọng với tình yêu thế nên khi Trần Sở Mặc đề nghị kết hôn cô mới lập tức đồng ý. Chỉ là cả hai vẫn rất rõ ràng điều gì đã gắn kết họ lại với nhau như thế.
Tần Diên Vĩ nghĩ, có thể đã đến lúc cô cần nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ bất thường của mình và Trần Sở Mặc rồi.
Đối với chất vấn của cô thật ra Cố Cẩn Ngôn không có gì để nói, anh chỉ cúi đầu, vừa hé miệng đã cắn mạnh lên ngực cô.
- Á — đau quá!
Cô hô lớn lên, bàn tay không ngừng đập lên vai Cố Cẩn Ngôn, muốn đẩy anh tránh ra:
- Đau! Nhả ra mau lên!!
Cố Cẩn Ngôn cắn rất mạnh, cứ như dồn hết cả cơn thịnh nộ vào đó.
Tần Diên Vĩ không đẩy anh ra được, chỉ biết chỗ bị cắn càng lúc càng đau, cô nghiến răng, dùng gót giày cao đạp thẳng lên đùi anh một cái thật mạnh.
- Á —
Cố Cẩn Ngôn đau đến mức phải hô lên, thế mới há miệng thả cô ra.
Mày kiếm cau chặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Diên Vĩ, nơi khóe miệng vẫn còn thấm máu, đây là máu của Tần Diên Vĩ.
Mà lúc này trên bộ ngực trắng nõn của cô vẫn đang không ngừng rỉ máu...
Vết thương thật sự đau!
Người này thật sự nhẫn tâm, còn cắn rách cả da rồi!
Đây là sự trả thù dành cho cô sao?
- Chú...
Tần Diên Vĩ ngồi bật dậy, nhìn vết răng trên ngực mình vừa tức vừa sợ, cả giận quát:
- Đúng là đồ vô lại!
Dứt lời muốn giật lại mảnh váy cưới bị anh xé rách nhưng nào ngờ Cố Cẩn Ngôn lại một lần nữa áp sát xuống.
- Ối...
Tần Diên Vĩ lần thứ hai bị đè xuống, sau đó cánh môi lành lạnh lặp lại động tác cũ, áp lên nơi bị cắn vừa rồi...
Trong chớp mắt tim cô đập như trống dồn:
- Cố Cẩn Ngôn, chú... chú định làm gì hả?!
Cô khó chịu đẩy anh ra, nhưng giờ mới có cảm giác vết thương trên ngực đã không còn đau như vừa rồi nữa.
Cố Cẩn Ngôn không nhẫn tâm cắn cô thêm lần nữa, giờ anh đang dịu dàng liếm lên vết thương rỉ máu trên lồng ngực trắng nõn của cô, cảm xúc nóng bỏng như lửa thiêu chạy dọc làn da, truyền qua máu thịt, vào tận đáy lòng cô.
Trái tim mẫn cảm của Tần Diên Vĩ đập tới điên cuồng.
Có cảm giác cả người mình sắp tan ra dưới nụ hôn cực nóng của anh, yếu đuối giơ tay muốn đẩy đầu anh tránh ra nhưng không được:
- ...Cố Cẩn Ngôn, đủ rồi!
Giọng điệu mềm nhũn như đã không còn chút sức lực nào. Nếu bảo là đang tức giận thì nói là... làm nũng thì đúng hơn.
Lúc lâu sau Cố Cẩn Ngôn mới nhấc đầu lên, ánh mắt tối đen nhìn thẳng vào cô, đầu ngón tay nóng bỏng khẽ di trên vết cắn, giống như trêu đùa cô:
- Em là của tôi, ngoài tôi không ai có thể chạm vào em hết!
Cố Cẩn Ngôn nói đến trái tim của Tần Diên Vĩ!
Trong lòng cô chỉ có thể có một mình Cố Cẩn Ngôn anh mà thôi!
Nhiệt độ trên ngón tay anh khiến người cô run lên, đôi mắt đẹp đã mờ hơi nước:
- Cố Cẩn Ngôn, chú là đồ ngang ngược!
Đúng thế! Bản thân anh với cô gái nhỏ này đúng là rất ngang ngược! Thật ra Cố Cẩn Ngôn anh chưa bao giờ là một kẻ ngang ngược thế này, chỉ riêng với cô mới thế.
Cảm giác ấy giống như phát điên vậy, giống hệt hồi nhỏ anh luôn bảo vệ món đồ chơi mình yêu quý nhất, không cho bất cứ ai xâm phạm.
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô như một món bảo vật, rồi dần cúi xuống ngắm nhìn người con gái bên dưới, làn da trắng nõn như ngọc, đẹp không sao tả xiết. Tần Diên Vĩ bị ánh mắt anh làm cho ngại ngùng, cô hỏi:
- Chú... nhìn gì thế?
Cố Cẩn Ngôn cúi xuống, dùng tay nhấc lên bàn chân nhỏ xinh của cô, người cô bỗng run bần bật:
- Chú... làm... làm gì thế?
Vì căng thẳng nên cô đã líu cả lưỡi, mà bàn tay Cố Cẩn Ngôn đang nắm chân cô nóng tới mức có cảm giác mình sắp bỏng tới nơi rồi.
Ngón tay mềm mại khẽ xoa lên mắt cá chân cô, ngón tay vuốt ve dọc lên rồi rồi lại ngược xuống mắt cá chân nhỏ xinh, mỗi một động tác nhỏ đều như vô ý trêu chọc trái tim vốn bất ổn của Tần Diên Vĩ.
Cô không ngừng thở dốc, muốn rút chân ra khỏi cái tay xấu xa kia mà không được, cuối cùng thẹn thùng gắt lên:
- Cố Cẩn Ngôn, chú đừng như vậy nữa, tôi...
- Em có biết mình như vậy rất dễ khiến người ta...
- Đừng mà, Cố Cẩn Ngôn, chú muốn làm... ưm ưm —
- Khốn khiếp ——
Mồ hôi túa ra như tắm, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bờ vai anh, móng tay như muốn bấu vào da thịt:
- Cố Cẩn Ngôn, tôi đã nói rồi cơ mà, hôm đó là đêm cuối cùng của chúng ta rồi! Chúng ta không nên thế này!
Đôi mắt đen của Cố Cẩn Ngôn lóe lên:
- Nên hay không phải để tôi nói mới được!
- Á ưm ưm — khốn khiếp!
Đã thế còn mỗi lần lại mạnh mẽ hơn, thô bạo hơn!
Vì quá phấn khích nên móng tay cô khảm sâu vào da thịt Cố Cẩn Ngôn, khiến đôi mày rậm của anh cau lại, rồi anh khàn giọng quát:
- Diên Vĩ, em cứ cấu thế thì vết sẹo trên vai tôi không mất được đâu, em sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời đấy!
- ...
Không mờ được thật không? Thế vừa hay! Anh sẽ phải nhớ cô cả đời! Anh phải nhớ thật kỹ!
Nước mắt Tần Diên Vĩ rơi xuống như mưa, nhưng dần dần tiếng khóc đã bị thay thế bằng tiếng rên rỉ...
Nhưng bất ngờ cửa phòng làm việc của Cố Cẩn Ngôn lại bị người từ ngoài đẩy ra, rồi sau đó...
- Á ———
Một tiếng thét chói tai vang lên, là giọng của mẹ Cố!
Mẹ Cố sống hơn nửa đời người rồi nhưng vẫn không tưởng được lại có ngày mình bắt gặp cảnh con trai và con gái nhà người ta đang “hoạt động tình yêu” thế này!
Oh my god! Cảnh này thật sự quá nóng bỏng!
Mẹ Cố theo bản năng giơ tay che mắt ngay lập tức.
Mà Cố Cẩn Ngôn thì sao? Anh cũng không thể ngờ được đến khi mình mới làm được một nửa thì mẹ mình lại đẩy cửa vào thế này!
May là anh phản ứng kịp thời, nhanh tay vớ lấy chiếc váy cưới đã bị xé đôi để che lên cho cả hai, hoàn toàn giấu kín cô gái nhỏ bên dưới.
Còn Tần Diên Vĩ thì sao?
Cô cũng không thể ngờ chính mình lại có lúc xấu hổ thế này, quả thực muốn cắn lưỡi tự sát luôn cho xong!
Đời người chỉ cần có một lần mất mặt thế này đúng là sống không uổng rồi!
Tần Diên Vĩ vừa xấu hổ lại vừa tức giận, cô đẩy Cố Cẩn Ngôn đang đè lên mình ra nhưng lại nghe anh khàn giọng quát:
- Đừng nghịch!
- ...
Chuyện đến nước này thì cô nên làm sao bây giờ? Tần Diên Vĩ quyết tâm giả làm đà điểu, vùi kín mặt vào lồng ngực Cố Cẩn Ngôn, cô chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn mẹ Cố ngoài cửa nữa. Mặt đỏ lên như thể sắp rụng máu ra đến nơi được rồi ấy.
Về sau cô còn làm người thế nào được nữa! Mẹ Cố sẽ nghĩ về cô sao đây? Liệu bà có cho rằng Tần Diên Vĩ cô là một đứa con gái không đứng đắn, dễ dàng thay lòng đổi dạ hay không?
Càng nghĩ trong lòng cô càng khó chịu, vì thế dưới váy cưới che đậy, cô giơ tay véo Cố Cẩn Ngôn một cái thật mạnh.
Cố Cẩn Ngôn đau đến nhíu mày, ánh mắt tối đi, tay anh cũng sờ lên phần eo cô, nhưng không dùng sức mà chỉ như đang trêu đùa.
- Mẹ —
Anh gọi người vẫn đang đứng ngây ra ngoài cửa, giọng vẫn khản đặc.
Anh hối hận vì vừa rồi vội vã quá mà quên mất không khóa cửa! Đúng là ngu ngốc!
- Con... con trai, mẹ... mẹ không cố ý đâu, mẹ không muốn phá...