Cố Cẩn Ngôn vẫn rất ít khi về nhà cha mẹ mình mà Tần Diên Vĩ cũng bận bịu chuyện học đàn thế nên dù cả hai ở cùng một thành phố nhưng cũng không có cơ hội nhìn thấy nhau.
Chạng vạng hôm đó Cố Cẩn Ngôn từ công ty về nhà, mới bước chân vào cửa đã nghe chị Lý đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
- Ừm, vâng, tôi lấy bút ghi lại đã!
Chị Lý vừa nghe máy vừa lục lấy bút ra ghi.
Điện thoại kẹp một bên tai, một tay thì viết:
- Đầu tiên, nếu ăn ít thì dùng nước ấm ngâm đồ ăn. Hai không được ăn lạnh, dễ tiêu chảy...
Cố Cẩn Ngôn nhướng mày, có vẻ chị Lý đã cho rằng “cái đuôi” cũng là một phần trong công việc hàng ngày của mình rồi.
Anh còn chưa kịp ngồi xuống đã cảm thấy chân nong nóng, cúi nhìn thử thì thấy “cái đuôi” đáng ghét kia đang cọ chân mình.
Khẽ nhíu mày, vốn định đá văng nó ra xa, nhưng cuối cùng vẫn không làm được mà chỉ lấy chân đẩy nó xa một chút, lúc này lại nghe chị Lý hô:
- Ông chủ, cái đuôi cọ chân có nghĩa là thích ông đó, ông chủ đừng đá nó, nó bé xíu vậy không chịu được ông chủ đá đâu!
Anh đâu có đá? Chỉ là đẩy nó đi thôi mà!
Anh tức tối lườm “cái đuôi” dưới chân, giờ địa vị của nó trong nhà còn cao hơn cả anh rồi đấy hả?
Lại nghe chị Lý nói chuyện tiếp với người bên kia:
- Vâng, là ông chủ về! Không không, ông chủ không đá nó đâu! Cô yên tâm, tôi sẽ để ý, chắc chắn không cho ông chủ bắt nạt nó.
- Ha ha! Không có cách nào mà, cái tên đó là ông chủ nghĩ rất lâu mới đặt đó!
Anh hỏi vẻ nghi ngờ:
- Chị đang nói chuyện với anh thế?
Vì sao anh cứ có cảm giác người đầu kia là... Tần Diên Vĩ vậy?
- Thôi! Tôi phải hỏi ý ông chủ đã. Vâng, lần sau lại nói chuyện, tạm biệt cô.
Chị Lý nói xong thì tắt máy rồi mới đáp lại Cố Cẩn Ngôn:
- Tôi vừa gọi cho cô chủ nhỏ.
- Diên Vĩ?
Cố Cẩn Ngôn nhìn thoáng qua điện thoại bàn, lúc này mới nghĩ ra hình như mình không biết số điện thoại của cô!
Mẹ anh biết, chị Lý cũng biết! Chỉ mỗi mình anh không biết là sao?
Nhưng thôi đi, từ ba năm trước cô đã nói với anh đừng nhớ đừng nghĩ nhiều rồi mà! Giờ mình cần gì phải chủ động liên hệ với cô nữa chứ?
Cố Cẩn Ngôn thầm nghĩ.
- Đúng rồi ông chủ! Vừa rồi cô chủ dặn tôi hỏi ông chủ chuyện này!
- Hả?
Mắt anh sáng rực lên.
- Cô chủ nói nếu ông chủ không thích con heo nhỏ này thì có thể giao cho cô ấy chăm sóc nó được không.
Vừa rồi Tần Diên Vĩ nghe được chị Lý nhắc Cố Cẩn Ngôn đừng lấy chân đá con heo nhỏ nên mới nghĩ anh không thích nó, nó cứ đi theo anh chỉ sợ sẽ khổ nhiều, còn chẳng bằng để cô nuôi giúp.
Cô thật sự thích con heo này! Trước kia ở Mỹ vì buồn chán nên cô cũng nuôi một con heo nhưng không ngờ con heo đó càng nuôi càng lớn, cuối cùng còn đến gần trăm cân. Lúc đó cô mới phát hiện mình bị tên bán heo cảnh lừa rồi, có điều giờ muốn tiếp tục nuôi nó thì người ở khu đó cũng không cho phép! Cuối cùng cô và con heo lớn của mình bị bắt phải xa nhau, cô cũng vì thế mà rơi không biết bao nhiêu nước mắt rồi! Không ngờ bây giờ Cố Cẩn Ngôn cũng lại nuôi một con heo nhỏ.
- Ai bảo tôi không thích nó?
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày, anh cúi người ôm con heo bên chân lên rồi nói:
- Cho cô ấy hả? Cô ấy biết nuôi chắc? Tự chăm sóc mình còn không xong nữa là đòi nuôi heo? Nhỡ làm nó chết thì sao?
- Tôi thấy cô chủ nhỏ hiểu nuôi heo lắm đấy, cô ấy bảo hồi ở Mỹ cũng từng nuôi một con rồi! Ông chủ này, ông nói xem ông với cô chủ nhỏ có phải là hiểu nhau lắm không? Đến nuôi thú cưng cũng giống nhau nữa...
Cố Cẩn Ngôn ôm con heo nhỏ rồi ngồi xuống ghế salon.
Trên người heo nhỏ có mùi bạc hà man mát, có lẽ là mùi hương của sữa tắm cho thú cưng, ngửi rất nhẹ nhàng, là loại mùi mà Cố Cẩn Ngôn vẫn thích.
- Chị nói với cô ấy là con heo này không cho được!
Cố Cẩn Ngôn vừa nói vừa vuốt đám lông màu trắng trên lưng con heo nhỏ, lát sau mới nói tiếp:
- Nếu cô ấy thật sự nhớ nó thì có thể tới thăm.
Giờ Cố Cẩn Ngôn bỗng nhiên lại thấy con heo vừa xấu vừa kỳ quái này không biết sao lại khá đáng yêu.
- Vâng!
Chị Lý vui vẻ gật đầu:
- Để tôi nhắn tin cho cô chủ nhỏ biết.
Cố Cẩn Ngôn thả con heo trong lòng xuống ghế rồi đứng dậy lên lầu, đang đi thì như nhớ ra chuyện gì đó nên anh quay đầu nhắc:
- Chị Lý này, nếu chị muốn cô ấy sang thì lúc nhắn tin đừng nói đó là ý của tôi!
Nếu không anh đoán lát chị Lý nhắn tin cho cô nhóc kia chắc chắn sẽ viết: “Ông chủ bảo để heo ở nhà, nhưng ông ấy mong cô có thể đến thăm nó thường xuyên.”
Dựa vào chuyện anh làm với cô đêm hôm đó thì để cô biết là ý của anh chỉ sợ cô sẽ không bao giờ bước qua cánh cửa này nữa!
Không phòng anh như phòng sói mới là lạ đó!
...
Đêm nay Cố Cẩn Ngôn lại về nhà cha mẹ mình.
Lúc anh về đã là mười một giờ đêm, cha mẹ đều đã ngủ nên anh không làm phiền họ. Lúc đi qua phòng cha mẹ bị bất ngờ cửa được mở ra từ bên trong, một thân thể nhỏ xinh đột ngột va phải người anh.
- Ôi...
Tần Diên Vĩ kêu lên vì đau, bước chân theo bản năng lùi lại, vừa xoa cái mũi hồng hồng vừa ngẩng đầu nhìn, sau đó cô sững lại.
Đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt đen như đáy cốc, trong lòng thoáng bối rối, chớp mắt sau đó cô bừng tỉnh, theo bản năng muốn chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng không ngờ vừa có hành động thì tay đã bị Cố Cẩn Ngôn nắm chặt, anh kéo nhẹ một cái là Tần Diên Vĩ đã không thoát được, cả người bị đẩy về phía anh.
Cô có thể ngửi được mùi hormone đặc biệt của anh, lẫn với mùi thuốc lá, vô cùng dễ chịu.
Tim cô bất giác nảy lên.
- Làm gì thế?
Cô nhỏ giọng oán, cái tay nhỏ bé không ngừng giãy giụa mà vẫn chẳng thoát được.
- Sao em lại ở đây?
Cố Cẩn Ngôn hỏi cô.
- Bà... Cố, mẹ chú bị cảm nên mẹ tôi bảo mang thuốc sang!
Thì ra là thế!
- Thấy tôi sao lại chạy? Chào không chào đã muốn đi là thế nào, quên hết phép lịch sự rồi à? Hửm?
Cố Cẩn Ngôn nói xong lại kéo Tần Diên Vĩ phía trước lại gần hơn một chút, đôi mắt đen từ trên cao nhìn xuống cô, chờ đợi câu trả lời, bỗng cặp màu cau chặt lại.
- Sao thế? Mặt mũi tái nhợt thế này?
Anh lo lắng hỏi thăm.
Tần Diên Vĩ ủ rũ đẩy anh:
- Không phải đã nói từ giờ không ai liên quan đến ai nữa à?
Giờ anh lại muốn quản cô làm gì chứ, có ý gì đây?
- Đó là em nói, tôi có đồng ý đâu nào?
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày, nghiến răng đáp lại.
Bàn tay to lớn sờ nhẹ trán cô rồi hỏi:
- Có phải em cũng bị cảm rồi không?
Nhưng cô lại không sốt.
Tần Diên Vĩ gạt cái tay trên trán mình xuống, lạnh lùng bảo:
- Tôi không sao. Không mượn chú lo.
- Rốt cuộc thì làm sao?
Cô buồn bực đáp:
- Đau bụng kinh, có gọi là ốm được không?
- ...
Cố Cẩn Ngôn không nói nữa mà kéo thẳng cô về phòng mình.
Tần Diên Vĩ hốt hoảng bám dính cánh cửa, nhất quyết không chịu đi:
- Chú làm gì thế? Muốn đưa tôi đi đâu? Đừng có làm bừa, tôi... tôi sẽ hét lên đấy!
Thật ra cô cũng chỉ nói miệng vậy thôi chứ nào dám kêu? Đây là nhà người ta đấy! Cô kêu có ích gì chắc?
Cố Cẩn Ngôn quay lại, tức tối lườm cô:
- Em nghĩ tôi định làm gì hả? Bên dưới còn đang chảy máu kia kìa, em dám làm nhưng tôi cũng chưa dám đâu!
- ...
Cuối cùng Tần Diên Vĩ vẫn bị Cố Cẩn Ngôn kéo về phòng mình.
Anh cởi áo vest rồi vứt lên ghế salon, sau đó mới đến chỗ điện thoại, nhấn số gọi nội bộ, bên kia rất nhanh đã có người nghe máy, Cố Cẩn Ngôn lập tức căn dặn:
- Mẹ Trần, pha cho tôi một tách trà gừng táo đỏ mang lên đây.
Xong lập tức tắt máy.
- Chú đừng làm phiền mẹ Trần, tôi về tự làm được mà. Nếu không có việc gì nữa thì tôi phải về đây!
Tần Diên Vĩ nói xong đứng dậy định đi.
Cố Cẩn Ngôn không cản cô, nhưng chỉ là cô ra sức mở thế nào thì cánh cửa cũng không lung lay, lúc này mới hiểu thì ra cửa đã được khóa từ trong, mà lại còn là loại khóa vân tay!
Thế nên cửa này không thể nào mở được!