Tần Diên Vỹ đáp một cách uất ức.
- Tôi thật sự không biết mà...
Trước giờ Diên Vỹ chưa từng có bất kỳ ai ngoài người đàn ông thô bạo như dã thú này. Sao cô biết giữa anh với Trần Sở Mặc thì ai giỏi hơn chứ?
Rõ ràng Cố Cẩn Ngôn không hài lòng với câu trả lời này.
Cố Cẩn Ngôn nhéo eo cô rồi chất vấn:
- Nói cho tôi biết!! Trừ Cố Cẩn Ngôn tôi ra thì em đã ngủ với mấy người rồi hả?
Tần Diên Vỹ bị anh bành bạch tới choáng cả đầu.
- Ưm ưm ưm..
Cơ thể mềm mại của Diên Vỹ run lên không ngừng, hai mắt đẫm lệ, còn Cố Cẩn Ngôn thì thở dốc, trán chảy mồ hôi đầm đìa...
Cố Cẩn Ngôn có cảm giác như bị hút vào người Diên Vỹ.
Cảm giác này khiến anh khó lòng kiềm chế được bản thân!
Anh càng mất kiềm chế thì động tác càng dữ dội hơn.
Cố Cẩn Ngôn bóp mạnh cằm cô, khàn giọng hỏi:
- Tần Diên Vỹ, mau nói cho tôi biết. Rốt cuộc em đã ngù với bao nhiêu người rồi hả?
Anh cực kỳ cố chấp với vấn đề này.
Cố Cẩn Ngôn cực kỳ muốn biết!
Hơn nữa, anh ghen tỵ tới phát điên lên!
Hai mắt Tần Diên Vỹ đẫm lệ nhìn anh, tim nhói lên vì câu hỏi của anh.
- Vậy anh nghĩ sao? Cố Cẩn Ngôn anh nghĩ tôi đã ngủ với bao nhiêu người hả?
- Tôi không biết!!
- Nhưng tôi biết em tuyệt đối không ngủ với mỗi mình tôi!!
Lời của Cố Cẩn Ngôn đâm thẳng vào tim cô, khiến cô đau tới mức không thở nổi.
Rốt cuộc trong lòng Cố Cẩn Ngôn, cô là hạng người gì kia chứ? Sao anh lại không tin Tần Diên Vỹ chỉ có mỗi mình anh?!
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào cô, dường anh đang chờ câu trả lời của cô. Một lúc lâu sau, Diên Vỹ mới đáp:
- Đúng vậy, Tần Diên Vỹ tôi ngủ với rất nhiều người. Tuyệt đối không chỉ có mỗi mình Cố Cẩn Ngôn anh đâu!!
Diên Vỹ gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
- Thế ư?
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn đỏ bừng, anh bóp chặt lấy cằm cô như muốn bóp nát nó ra vậy.
Đau quá! Nhưng Tần Diên Vỹ lại cố chấp không chịu la lên, chỉ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Cố Cẩn Ngôn nhếch môi, cười một cách lạnh lùng.
- Vậy tôi sẽ nói cho em biết. Người đàn ông trước mặt em chính là người mạnh nhất, giỏi nhất cũng là người khiến em khó quên nhất!!
Sau đó, Cố Cẩn Ngôn dùng hành động để chứng minh đều anh vừa nói.
Tần Diên Vỹ tức tới mức cúi đầu, cắn mạnh vào vai anh.
Cố Cẩn Ngôn rên khẽ vì đau.
Cô bé này chắc chắn tuổi con chó!!
Chợt Cố Cẩn Ngôn nghe thấy cô lẩm bẩm:
- Cố Cẩn Ngôn, anh tuyệt đối là gã đàn ông thối tha, vô sỉ nhất mà tôi từng gặp!! Anh đúng là đồ lưu manh!!
Cố Cẩn Ngôn cũng làm lơ, anh ôm Diên Vỹ ngồi dậy. Sau đó anh nắm lấy cằm cô, quay mặt cô lại để cô nhìn thẳng vào mình.
- Nhưng chỉ cần để em nhớ rõ tôi nhất, làm lưu manh thì có sao đâu chứ?
- Sao anh lại đối xử với tôi như thế?
Nhìn thấy những vệt nước mắt trên mặt Diên Vỹ, tim Cố Cẩn Ngôn không nhịn được nhói lên, trong mắt ánh lên vẻ đau lòng nhưng anh lại nói với vẻ lạnh lùng, tuyệt tình:
- Vì tôi muốn em khó chịu mà thôi!! Cho dù là trước mặt tôi hay trước mặt gã đàn ông Trần Sở Mặc kia!!
- Khốn khiếp!! Cố Cẩn Ngôn anh trở nên cặn bã như thế từ khi nào vậy!!
- Tôi không muốn!! Tôi không muốn ———
- Cố Cẩn Ngôn anh cút ngay cho tôi ——
- Em không có quyền quyết định —
Một đêm sai trái, dường như chẳng ai lường được chuyện sẽ biến thành thé này đâu?
Lúc Cố Cẩn Ngôn bắn vào trong Diên Vỹ, hai người lập tức té lăn ra thảm, bên cạnh còn có thêm một đôi măt đen láy to tròn, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào họ.
Trừ chú heo con “Đuôi Nhỏ” xấu một cách đáng yêu kia thì có thể là ai nữa?
Nhất thời, Cố Cẩn Ngôn có xúc động muốn hầm canh nó.
Sau khi xong việc, Cố Cẩn Ngôn rút ra khỏi người Tần Diên Vỹ, anh đứng lên, bắt đầu sửa sang lại quần áo.
Chờ tới khi Tần Diên Vỹ tỉnh táo lại mà ngồi dậy, Cố Cẩn Ngôn đã sửa sang áo quần xong rồi. Anh đứng đó, cúi đầu nhìn cô trong bộ dáng không chỉnh tề.
Dường như dáng vẻ thảm hại của Tần Diên Vỹ chẳng liên quan gì với Cố Cẩn Ngôn cả. Khắp người anh chẳng có vẻ gì mới làm tình hết.
Mà Cố Cẩn Ngôn cũng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân!
Nhưng Tần Diên Vỹ lại cảm thấy nhục nhã, khó chịu, hai tay cô vẫn còn bị trói chặt. Cô giãy vài cái nhưng vẫn không mở được, cô bực tức ngẩng đầu, trừng anh.
- Thả tôi ra!
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô đăm đăm hồi lâu, sau đó anh mới cúi xuống cởi cà-vạt trên tay cô ra.
Sau khi Tần Diên Vỹ được cởi trói, một tiếng “Chát” vang lên, tát thẳng vào gương mặt điển trai của Cố Cẩn Ngôn. Ngay sau đó trên mặt anh hiện lên năm dấu ngón tay.
Rõ ràng anh cũng không ngờ được Tần Diên Vỹ lại làm thế. Nháy mắt, anh sầm mặt xuống, ánh mắt càng u ám, trên người tản ra khí lạnh khiến người ta cảm thấy sợ hãi như thể muốn đóng băng cô vậy.
Nhưng Diên Vỹ lại thấy một cái tát vẫn chưa đủ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô vung tay lên toan tát thêm một cái nữa, nhưng lại Cố Cẩn Ngôn túm chặt lấy cổ tay cô.
- Tần Diên Vỹ, tôi có thể bỏ qua cái tát đầu tiên! Nhưng lần thứ hai... em chẳng có tư cách dạy dỗ tôi đâu!!
Cố Cẩn Ngôn nói xong thì hất tay Diên Vỹ ra một cách lạnh lùng.
Hai mắt Diên Vỹ đỏ hoe, cô tức giận lên án anh.
- Cố Cẩn Ngôn, anh đã cưỡng hiếp tôi!!
Cố Cẩn Ngôn đứng dậy, tự châm một điếu rồi nhìn cô với ánh mắt cười cợt.
- Chẳng phải em cũng sướng lắm à?
- ...
- Cố Cẩn Ngôn ngươi là tên khốn khiếp!!
Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô, Cố Cẩn Ngôn thấy buồn phiền vô cùng.
Tại sao anh lại làm cô kia chứ? Chẳng qua anh chỉ muốn cô thôi! Anh muốn giữ lấy cô! Sao anh lại nhục nhã cô như thế? Chính anh cũng không biết nữa. Nhưng khi nghĩ tới chuyện bản thân luôn nhớ cô thì ở bên kia, cô lại đính hôn với người đàn ông khác, trong lòng anh càng buồn phiền. Cho nên anh mới không kiềm được nói mấy lời đó, nhưng đấy cũng không phải là không cam lòng mà là...
Cố Cẩn Ngôn anh rất ghen tỵ!!
Sau khi Tần Diên Vỹ đính hôn, trong lòng anh đã bắt đầu ghen tỵ rồi, mãi tới khi gặp lại cô! Tới tận bây giờ, sự ghen tỵ đã ăn mòn anh, khiến anh không thể kiềm chế cảm xúc của mình!
- Em đứng dậy đi, sửa sang lại quần áo rồi tôi đưa em về nhà.
Cố Cẩn Ngôn dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ném khăn giấy trên bàn cho rồi lên lầu, không thẻm nhìn cô lấy một lần.
Lúc Cố Cẩn Ngôn xuống lầu, trong tay anh lại có thêm một bộ đồ sạch sẽ.
Sau khi Diên Vỹ lau dọn vết tích trên người, cô co người ngồi trên ghế salon một cách thảm hại. Nếu không phải do đồ cô đều bị xé rách thì cô đã tự mình về nhà khi anh lên lầu rồi!
Cố Cẩn Ngôn ném quần áo về phía Tần Diên Vỹ.
Diên Vỹ nhíu mày tỏ vẻ không vui, cô kéo quần áo trên đầu xuống rồi trừng anh đầy tức giận, lúc nhìn thấy bộ đồ trong tay mình thì ngây người ra.
Nếu cô nhớ không lầm, hình như bộ đồ này là đồ cô đã để lại biệt thự vào mấy năm trước thì phải? Sao nó vẫn còn ở đây? Anh đã lấy cho cô ư? Sao có thể kia chứ?
Diên Vỹ cứ tưởng anh đã vứt nó rồi!
Trông thấy Tần Diên Vỹ đang sửng ra, Cố Cẩn Ngôn nói với vẻ thờ ơ:
- Chị Lý giữ đấy, chẳng qua chị ấy thấy còn dùng được, không đành lòng vứt nó đi thôi! Tôi đã khuyên chị ta mấy lần rồi, nhưng hễ tôi vứt đi thì chị ta lại lụm về!
Cố Cẩn Ngôn nói dối.
Thì ra là thế! Thật ra Tần Diên Vỹ đã đoán được điều này, nhưng khi nghe Cố Cẩn Ngôn nói thế, lòng cô vẫn cảm thấy mất mác.
Thấy Diên Vỹ vẫn thừ người ôm bộ đồ đó, Cố Cẩn Ngôn lại nói bâng quơ:
- Bộ đồ đấy đã được giặt sạch rồi. Chị Lý thường xuyên giặt giũ nó, mỗi tuần đều phơi nắng một lần.
Nói xong, anh lại tự châm một điếu thuốc.
Tần Diên Vỹ phát hiện, anh hút thuốc còn nhiều hơn ba năm trước! Nhưng đấy cũng không phải là chuyện cô cần quản!