Diên Vĩ cơ hồ nhào về phía anh, từ phía sau chế trụ lấy hai cánh tay Cố Cẩn Ngôn.
Cô dám đánh cược rằng Cố Cẩn Ngôn đang cố ý.
Nếu như anh đi ra ngoài, còn không phải sẽ vừa vặn đụng mặt với Trần Sở Mặc ngoài kia sao? Đến lúc đó, cô phải giải thích thế nào? Cô căn bản chẳng có cách nào để giải thích cả!
Lại nào ngờ, điều khiến Diên Vĩ không tưởng được chính là, cô vừa mới nhào lên, Cố Cẩn Ngôn phía trước cô bỗng dưng xoay người lại, một lần nữa chặn ngang eo lấy Diên Vĩ tóm cô trở về lồng ngực mình, cánh tay dài gắt gao đặt lên eo Diên Vĩ.
- Chú...
Diên Vĩ hiển nhiên chẳng ngờ tới được anh sẽ có hành động như vậy, cô ngẩng cao đầu lên, hoảng sợ trừng mắt anh.
- Diên Vĩ?
Phía ngoài một lần nữa vang lên âm thanh đập cửa từ Trần Sở Mặc, dường như còn nóng vội hơn cả vừa nãy.
Diên Vĩ bị khóa trong lồng ngực Cố Cẩn Ngôn, hơi thở trở nên bất ổn:
- Em đây, em đây...
Cô vội vàng lên tiếng.
Cố Cẩn Ngôn nhẹ nâng mày kiếm, cố ý hà một hơi thật mạnh lên gò má đang ửng đỏ của cô, con ngươi tối đen lộ vẻ khiêu khích, vòng tay theo bản năng cũng tăng thêm lực. Anh đè thấp giọng, cảnh cáo bên tai Diên Vĩ:
- Đừng lộn xộn nữa! Bằng không tôi chưa dám chắc tôi sẽ không làm gì với em đâu!
- ...
- Diên Vĩ, em không sao chứ?
Phía bên ngoài, dường như Trần Sở Mặc như phát giác ra chuyện gì, lại hỏi cô một câu nữa.
- Em không sao.
Diên Vĩ vội giả bộ bình tĩnh đáp lại cậu ta.
Hô hấp nặng nề của Cố Cẩn Ngôn bên tai khiến Diên Vĩ rốt cục không nhịn được mà ho khan lên một tiếng.
- Anh thấy em mãi không ra nên tưởng em gặp vấn đề gì!
Lời nói của Trần Sở Mặc thể hiện sự lo lắng rõ ràn.
- Không, em sắp ra rồi.
Diên Vĩ vội đáp lại một câu.
Lời này vừa nói ra, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ Cố Cẩn Ngôn vang lên bên tai:
- Rất sợ cậu ta biết tôi đang ở đây sao?
Âm thanh của anh tựa như băng hàn, lướt lên vành tai Diên Vĩ, lại kỳ diệu khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Cô hoang mang mất một giây, nhưng rất nhanh sau đó đã trấn định được tinh thần, nghiêm mặt hỏi ngược lại anh:
- Chú Cố, hai chúng ta như thế này, bị người khác phát hiện thì đều chẳng tốt cho ai cả đâu.
- Tôi không quan tâm.
- Còn em thì sao?
Diên Vĩ khẽ biến sắc, nhưng chưa đợi cô đáp lại, một nụ hôn ẩm ướt đầy bá đạo từ Cố Cẩn Ngôn đã bất ngờ áp lên môi Diên Vĩ, mà đúng lúc này, họ lại nghe thấy âm thanh của Trần Sở Mặc một lần nữa vang lên:
- Diên Vĩ, vậy anh ra ngoài đợi em!
Vừa dứt lời, nụ hôn bá đạo của Cố Cẩn Ngôn phảng phất sâu hơn vài phần.
- Ưm ưm ưm...
Diên Vĩ không thể ngờ tới Cố Cẩn Ngôn sẽ bất ngờ hôn mình.
Khoang miệng anh hãy còn mùi thuốc lá nồng đậm, dường như còn chứa cả chút dư vị đau khổ, nhanh chóng xâm nhập vào cánh môi anh đào của cô, đầu lưỡi ẩm ướt tùy ý dây dưa cùng đầu lưỡi đậm mùi đinh hương nơi cô, cho đến cổ họng gợi cảm của cô, khiến Diên Vĩ khó chịu đễn cực điểm, thậm chí còn khiến cô có chút hít thở không thông.
Cố Cẩn Ngôn đang cố ý!
Cố ý dày vò cô, cố ý ức hiếp cô! Vì dám chắc cô sẽ không dám hét to lên, nên anh mới tùy tiện làm loạn trong khoang miệng của cô.
Diên Vĩ phiền muộn giãy dụa trong ngực anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi gông cùm của anh, thậm chí nụ hôn thô bạo trên môi kia bởi sự phản kháng từ cô mà trở nên hung hăng và điên cuồng hơn, hàm răng trắng bóng cắn lên cánh môi vừa mềm mại vừa đỏ mọng của Diên Vĩ, không chút dịu dàng.
Diên Vĩ đau tới cả người liên tục phát run, hai bàn tay nhỏ đặt trên ngực anh dùng toàn bộ sức lực mà đẩy về phía trước:
- Cố Cẩn Ngôn, chú...buông tôi ra!!
Âm thanh của cô, dưới nụ hôn nồng nhiệt từ Cố Cẩn Ngôn, trở nên mơ hồ không rõ.
Cô Cẩn Ngôn vừa nghĩ tới cảnh Trần Sở Mặc đang đứng đợi cô bên ngoài liền càng không nơi lỏng cánh tay đang giam cô lại, cô càng để ý, anh càng muốn nhiều hơn từ cô.
Ngón tay thon dài nắm lấy hàm dưới, đem cái miệng nhỏ nhắn mở ra rộng nhất có thể, chiếc lưỡi bá đạo tiến vào trong, không thể kìm lòng mà cuốn lấy đầu lưỡi mang mùi vị đinh hương đầy cám dỗ của cô, tùy tiện mà cắn mút, dây dưa...
- Ưm ưm ưm...
Diên Vĩ bị anh dày vò đến mức hoàn toàn không thở nổi, miệng bị ép mở to, bị anh mạnh mẽ xâm phạm.
Sợi chỉ bạc trong suốt dọc theo khóe miệng chảy xuống, rồi rất nhanh đã bị Cố Cẩn Ngôn nuốt trở về. Động tác nhìn như lơ đãng mà đầy mờ ám này cơ hồ như đã rút cạn toàn bộ sức lực từ Diên Vĩ, khiến cô không thể đứng vững nữa. Nhất thời, hai chân trở nên mềm nhũn, thân thể nhỏ nhắn cũng lập tức mềm oặt dựa lên người anh, chỉ có thể để anh tiếp tục làm loạn trên môi mình.
Không rõ Cố Cẩn Ngôn hôn mất bao nhiêu lâu, đầu tiên là nụ hôn sâu mang đầy tính xâm lược, sau đó dần dần trở thành những nụ hôn dịu dàng triền miên, một lần lại thêm một lần, hết lần này tới lần khác...
Song, dù anh nhiệt tình hôn như vậy, cô từ đầu đến cuối vẫn không hề đáp lại.
Cố Cẩn Ngôn đã phát bực, anh đưa tay lên, thô bạo đẩy Diên Vĩ khỏi lòng mình, không chút dịu dàng.
- Vô vị---
Anh lạnh lùng đánh giá một câu.
Diên Vĩ bị đẩy ra bất ngờ, người lảo đảo lui về sau hai bước.
Bị cưỡng hôn đã không nói, lại còn bị anh đưa ra đánh giá khiếm nhã như vậy, trái tim Diên Vĩ bỗng nhói đau, cơn tức giận cũng dần tăng lên. Cô nhấc ống tay áo, không ngừng chà lên đôi môi vừa bị anh chà đạp bừa bãi, kể cả khi cánh môi bị lau tới mức gần như bật ra máu, Diên Vĩ vẫn chưa có ý dừng lại động tác trên tay.
- Chú mới vô vị, khiến tôi vô cùng ghê tởm!!
Diên Vĩ không cam lòng, yếu thế phản kích lại.
Cố Cẩn Ngôn dùng vẻ mặt lạnh lùng liếc cô, nhìn thấy cánh môi bị chính cô lau đến sắp bật máu, con ngươi tối đen lại càng trầm xuống, khuôn mặt lạnh lẽo như bị mây đen bao phủ:
- Em có ra ngoài nữa không?
Anh hỏi Diên Vĩ, âm thanh hiển nhiên không còn chút độ ấm.
Diên Vĩ nhíu mày, ảo não lườm anh một cái, sau đó lướt qua anh mở cửa, rời khỏi nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh bị Diên Vĩ tiện tay đóng lại, hoàn hảo che giấu đi Cố Cẩn Ngôn đang đứng phía trong, không hề bị Trần Sở Mặc phát hiện ra.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh trò chuyện của Diên Vĩ và Trần Sở Mặc, hầu hết đều là những câu hỏi chứa đầy sự quan tâm lo lắng, khiến Cố Cẩn Ngôn bỗng chốc cảm thấy thật phiền muộn.
Anh tùy ý tựa lưng vào cửa, rút một điếu thuốc khỏi bao, châm lên.
Khói thuốc mịt mù chậm rãi bay lên, khiến con ngươi đen kịt của anh càng tối tăm hơn.
Mãi đến khi tiếng bước chân hai người rời xa dần, Cố Cẩn Ngôn mới bước ra ngoài.
Anh thậm chí không hiểu vì sao mình lại phải "trốn" như vậy. Nếu đến cả một lời chúc phúc cũng không sẵn lòng dành tặng cho họ, chẳng phải vừa nãy anh nên đi ra ngoài đối mặt với Trần Sở Mặc sao?
A! Nói trắng ra, vẫn là sợ làm cô bé kia bị khó xử thôi!
Cố Cẩn Ngôn không quay về phòng VIP, trực tiếp xuống đại sảnh ở tầng một quẹt thẻ thanh toán.
Anh rời khỏi Điện Cung, không để lại một lời chào.
.................
Từ sau hôm đó, trong vòng nửa tháng, Cố Cẩn Ngôn không hề gặp lại Diên Vĩ.
Ngày hôm nay, khi Cố Cẩn Ngôn đang bận bịu phúc đáp các văn kiện, bỗng nhiên mẹ anh gọi đến.
Anh nhận cuộc gọi:
- Mẹ?
- Tối nay bảy giờ, tới Tiếu Giang Nam ăn cơm, con đừng đến muộn đấy!
- Mẹ, đang yên đang lành sao lại ra ngoài ăn cơm?
Cố Cẩn Ngôn chỉ thích đồ ăn do chính tay mẹ anh làm.
- Ba con mở tiệc đãi mọi người.
- Tiệc đãi?
- Gia đình nhà Mộ Sở.
Cuối cùng mẹ Cố cũng nói thật
- Diên Vĩ đã về được một thời gian rồi, dù sao thì chúng ta cũng phải mời họ một bữa cơm, vậy nên con trai à, con không có ý kiến gì chứ?
Cố Cẩn Ngôn nhẹ cười vào điện thoại:
- Mẹ à, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, con trai mẹ có thể có ý kiến gì chứ?
- Ban đầu còn muốn mời cả vị hôn phu của Diên Vĩ cùng đến dùng bữa nữa, nhưng cậu ta có vẻ rất bận, nói tối nay có việc, không thể đến được...
- Được rồi mẹ, con còn chút việc nữa, con tạm thời cúp máy đã.
- Rồi, tối nay không được tới muộn đấy!
Mẹ Cố lại dặn dò một câu.
- Để con xem đã!
Cố Cẩn Ngôn lấp lửng đáp, không tỏ vẻ đồng ý, cũng chẳng có ý từ chối.
- Cái gì mà để xem?
Đầu kia điện thoại, mẹ Cố tỏ vẻ không vui
- Con đừng lấy công việc ra viện cớ, tóm lại, bảy giờ tối nay! Con thử đến muộn xem!
Mẹ Cố nói xong, không đợi Cố Cẩn Ngôn có thời gian để phản ứng lại, đã trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Cẩn Ngôn nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, lông mày anh khẽ nhíu lại.
Mời nhà cô ăn cơm? Cố Cẩn Ngôn lại khẽ giãn lông mày ra.
Buổi tối, Cố Cẩn Ngôn thật sự đến muộn.
Trên bàn ăn, hai bên gia đình đã đều đến đầy đủ, lại chỉ thiếu mình Cố Cẩn Ngôn.
Nhất là Lâu gia, bề trên có Lâu Trọng Bách cùng Vương Khởi Lệ, bề dưới có Diên Vĩ, Nhật Lâm và tiểu Thần Hi đều đã sớm yên vị trên ghế, thế nhưng Cố Cẩn Ngôn giống như đang cố ý trốn tránh, mãi không thấy bóng dáng anh đâu.
Mẹ Cố không ngừng gọi điện thoại cho con trai, trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã gọi hơn hai mươi cuộc, nhưng kết quả vẫn không có ai bắt máy.
- Cái đứa này...
Mẹ Cố không nhịn được trách móc một câu
- Đúng là càng lớn càng không biết điều! Cũng không quan tâm xem hôm nay là trường hợp gì!
- Không sao không sao, chúng ta cũng không vội mà, trường hợp gì đâu chứ, cũng chỉ là gia đình hai bên cùng dùng một bữa cơm thôi mà! Giờ này chắc Cẩn Ngôn đang bận việc thôi!
Vương Khởi Lệ nói như vậy, bà Cố cũng chỉ có thể phối hợp
- Được rồi, vậy chúng ta ăn cơm trước! Không đợi nó nữa.
Vừa nói xong, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Cố Cẩn Ngôn cất bước vào trong.
Ngày hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi nhạt màu, cổ không thắt cà vạt, hai cúc dưới cổ áo không khuy lại, để lộ cơ bắp rắn chắc cùng làn da màu lúa mạch, khí chất trầm tĩnh bên trong không hề che giấu mà lộ ra bên ngoài. Quần tây sẫm màu bao lấy đôi chân vừa dài vừa thẳng, khiến thân hình to lớn của anh càng thêm cao ngất.
Không thể nghi ngờ, người đàn ông này, so với trước đây lại càng có sức hấp dẫn! Là kiểu hấp dẫn lắng đọng lại theo thời gian, dần dần tạo nên sự trưởng thành lẫn gợi cảm, so với những cậu thanh niên lại càng thêm phần thâm trầm, chững chạc.
Anh mỉm cười, lễ phép chào hỏi tất cả mọi người trong phòng rồi đưa ra lời xin lỗi, mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều lộ ra khí chất trầm ổn của một người đàn ông đã trưởng thành.
Khoảnh khắc đó, Diên Vĩ chợt nghe thấy âm thanh trái tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực.