Đường Quý Lễ đương nhiên đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa ba người họ, cậu đành vội vàng nhảy vào giảng hòa, làm nóng không khí lên.
- Vị này chính là Trần Sở Mặc, vừa mới từ Mỹ trở về, học ngành tâm lý học! Là con trai của thầy giáo tôi!
Cố Cẩn Ngôn chỉ nhàn nhạt gật đầu với Trần Sở Mặc, ánh mắt đầy thâm ý lại liếc về phía Đường Quý Lễ.
Chỉ một ánh mắt như vậy đã đủ khiến lưng Đường Quý Lễ toát hết cả mồ hôi lạnh, như có một trận gió lạnh thổi qua người.
Ánh mắt vừa rồi là có ý tứ gì? Không lẽ nào Cố đại thiếu gia hắn đang trách mình năm đó đã giới thiệu vị thầy giáo kia với cháu gái mình? Cậu nhổ vào!! Thực sự lúc đó cậu chỉ có ý tốt thôi mà?
"Khụ khụ khụ", Đường Quý Lễ ho lên vài tiếng
- Vị này...chắc không cần tôi giới thiệu nữa nhỉ? Vị hôn thê của Sở Mặc, Diên Vĩ! Cũng là...cháu gái của cậu.
Đường Quý Lễ còn cố ý cường điệu thật mạnh hai chữ "cháu gái".
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn nhìn cậu càng trở nên lạnh lẽo thêm vài phần, Đường Quý Lễ cảm thấy nếu ánh mắt có thể đả thương người, có lẽ giờ phút này, cậu đã sớm vỡ vụn rồi!
Cậu ta rụt cổ lại, thức thời ngậm miệng vào.
Diên Vĩ đại khái không thể thích ứng được bầu không khí như thế này nữa
- Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát!
Cô nói xong liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Con mắt tối đen của Cố Cẩn Ngôn đột nhiên trầm xuống, sắc mặt lạnh xuống vài phần.
Cô bé này, đã thay đổi rồi! Cô gái nhỏ từng kiêu ngạo tùy hứng, không rành thế sự năm ấy, người mà trước nay luôn kiêu ngạo, mắt luôn đặt trên đỉnh đầu, từ khi nào lại hiểu cách đối nhân xử thế như vậy?
Không hiểu vì sao, rõ ràng là cô sống tốt hơn mà trong lòng Cố Cẩn Ngôn lại như có một ngọn lửa lớn đang dần bùng lên.
Cô là vì Trần Sở Mặc mà trở nên tốt đẹp hơn hay là vì cố ý giả vờ trước mặt anh? Bất kể là vì điều nào, đều khiến anh đặc biệt khó chịu!!
Trước khi Diên Vĩ tới Điện Cung, cô không ngờ tới mình lại sẽ gặp Cố Cẩn Ngôn tại đây. Hai người đột ngột gặp mặt như vậy thực sự khiến cô có phần không biết nên làm thế nào.
Diên Vĩ đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh, định khép cửa lại, song chưa kịp khép cửa đã bị một người từ bên ngoài bá đạo đẩy ra.
Thân hình to lớn cất bước vào trong, cửa "phanh" lên một tiếng, tiếp đến là âm thanh khóa cửa.
Diên Vĩ kinh ngạc trừng mắt với Cố Cẩn Ngôn vừa đột ngột xông vào, có chút không hiểu lí do.
Dưới tình huống này cô thậm chí còn nghi ngờ rằng mình đã vào nhầm nhà vệ sinh nam:
- Chú... chú làm gì?
Cố Cẩn Ngôn không đáp lại, chỉ sải đôi chân dài tiến về phía cô.
Không gian phòng vệ sinh này vốn đã không được lớn, đặc biệt sau khi Cố Cẩn Ngôn bước vào, thân thể cao ngất của anh cùng đầy hơi thở bức bách nhốt lấy cô trong nháy mắt đã khiến không gian càng trở nên chật chội, khiến cô hít thở không thông.
- Cố... Cố Cẩn Ngôn...
Diên Vĩ bị thân hình to lớn dồn liên tục về phía sau.
Cô ngẩng đầu lên, đôi lông mày thanh tú vì tức giận mà nhíu chặt lại, hai mắt lúng túng nhìn anh.
- Chú muốn làm gì?
- Em tới đây làm gì?
Diên Vĩ bị dọa sợ, toàn thân cô đang bị bao lấy bởi người đàn ông đang mang cơn thịnh nộ khiến người ta không rét mà run.
Anh đang tức giận? Tức giận vì điều gì chứ?
- Bỏ tôi ra! Cố Cẩn Ngôn, chú làm tôi đau rồi!
Diên Vĩ tức giận giãy dụa khỏi bàn tay to lớn của anh.
Hai bàn tay nhỏ khó khăn bắt lấy tay anh, chỉ muốn thoát khỏi gông cùm của người đàn ông này. Nhưng dù vùng vẫy thế nào cô vẫn không thể thoát ra được.
Nhỏ nhắn như cô, căn bản không phải đối thủ của người đàn ông này!
Thậm chí, cô càng cựa quậy, bàn tay xiềng xích lấy cô lại càng dùng lực hơn, mà Diên Vĩ lại là kiểu người thích đấu tranh tới cùng- anh càng không buông, cô lại càng giãy mạnh hơn.
Biết rõ mình không thể thoát, nhưng cô không muốn từ bỏ, dùng điệu bộ muốn đấu tranh đến cùng chống cự lại, hai mắt như chứa một ngọn lửa lớn, tức giận trừng anh.
Vừa nãy thấy bộ dạng cô gái ngoan ngoãn trong phòng, Cố Cẩn Ngôn còn thực sự cho rằng cô đã thay đổi, lại không ngờ rằng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô bé này đã một lần nữa lộ ra bản tính hồ ly của mình.
Cố Cẩn Ngôn vươn cánh tay ra thăm dò, chẳng nói chẳng rằng đã mạnh mẽ bắt lấy vòng eo mảnh khảnh không chịu an phận của cô, bá đạo đem cô khóa vào trong lòng mình, lồng ngực to lớn không để lại mảy may một kẽ hở nào, trực tiếp chặn lấy cơ thể ấm áp mềm mại của cô, nặng nề ép cô thật chặt vào vách tường lạnh như băng sau lưng, không để lại một chút nào không gian cho cô động đậy.
- Chú... buông tôi ra!
Sau vài phen dày vò, Diên Vĩ đã sớm mệt tới mức thở hồng hộc.
Mồ hôi đầm đìa dọc theo vầng trán tinh mịn chảy xuống, thấm ướt cả những sợi tóc của cô, tóc dài tán loạn dính lên gò má xinh đẹp, kết hợp cùng biểu tình lạnh lùng ngạo nghễ ngược lại càng khiến cô tăng thêm vài phần gợi cảm, mê hoặc.
Cố Cẩn Ngôn híp mắt lại, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống, dùng âm thanh khàn khàn hỏi cô:
- Tại sao em lại ở đây?
Diên Vĩ cảm thấy câu hỏi của anh có chút khó hiểu, thân thể mềm mại ngọ nguậy thêm vài cái trong bàn tay đang ghìm lấy cô, ảo não đáp lại anh:
- Sao tôi lại không được ở đây? Tôi đến đây gặp bạn bè của chồng sắp cưới thì có gì kì lạ sao?
- Gặp gỡ bạn bè của chồng sắp cưới?
- Không biết tiểu thư nhà họ Lâu từ khi nào lại thấu tình đạt lý như vậy? Lại còn biết cần phải giao thiệp với bạn bè của người khác?
Một người vẫn luôn ngạo mạn lạnh lùng như Tần Diên Vĩ lại có thể sẵn lòng quen biết với những người chẳng hề liên quan tới cô sao?
Năm đó khi còn bên anh, cô không có sức quyến rũ như vậy, mà hiện giờ, hiển nhiên cô bé này lại trở thành người của tên Trần Sở Mặc kia, thậm chí vì cậu ta mà thay đổi rất nhiều!!
Rõ ràng biết bản thân mình chẳng có tư cách gì để nổi giận, nhưng anh cuối cùng vẫn là bực tức vô lý do, chỉ cảm thấy lồng ngực mình như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, cơ hồ như sắp nuốt chửng lấy bản thân.
Diên Vĩ nghe thấy rõ ý từ châm chọc trong lời nói của Cố Cẩn Ngôn, cô dùng lực vùng khỏi ngón tay đang giữ lấy cằm mình
- Ai rồi cũng sẽ khác, nhưng phải xem là thay đổi vì ai nữa!
Diên Vĩ hờ hững nói, ánh mắt rõ ràng vẫn là chí khí cao ngạo của một Đuôi Nhỏ ba năm về trước.
Cố Cẩn Ngôn híp sâu mắt lại.
Cũng đáp trả tốt thật đấy, phải xem là vì ai...
- Ngài Cố, đây là nhà vệ sinh nữ, mà ngài lại là đàn ông, chẳng phải bây giờ ngài nên đi ra rồi sao?
Diên Vĩ vừa nói vừa bắt lấy bàn tay đang nắm giữ lấy eo mình.
Rõ ràng tay anh lạnh như vậy, nhưng từ khi đặt lên người Diên Vĩ, cô lại cảm thấy bàn tay ấy nóng hừng hực như một ngọn lửa sắp đốt cháy làn da cô, tùy tiện đùa bỡn với vòng eo nhỏ, khiến cô không ngừng toát mồ hôi hột.
Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí còn cảm thấy không khí bốn bề trở nên nóng bỏng.
- Cả người em, từ trên xuống dưới, còn chỗ nào tôi chưa từng nhìn qua?
Cố Cẩn Ngôn bỗng hỏi.
- ...
Diên Vĩ hiển nhiên không ngờ tới Cố Cẩn Ngôn sẽ vô liêm sỉ hỏi cô như vậy. Anh vừa thốt ra, cả mặt lẫn vành tai cô đều đỏ ửng lên, nhưng không phải do xấu hổ mà là bởi tức giận.
- Không biết xấu hổ!!
Đêm kích tình nóng bỏng của ba năm về trước lại bị anh thoải mái tùy tiện nói ra khỏi miệng như vậy, Diên Vĩ thẹn quá hóa giận, liền dùng tay đẩy anh một phen.
Có thể do Cố Cẩn Ngôn đã buông lỏng vài phần nên khi bị cô đẩy, anh hơi lùi hai bước về sau, nhưng cánh tay nắm lấy eo cô lại không mảy may có ý buông ra.
Anh hơi nhíu mày lại.
Diên Vĩ cũng bị anh ôm lảo đảo về phía trước vài bước, đến khi đứng vững được, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng đã dán lên lồng ngực to lớn của anh.
Diên Vĩ cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh truyền tới cách một lớp áo sơ mi mỏng, hai gò má bỗng đỏ rực như phát sốt.
Cô vội nâng mặt lên, xấu hổ trừng anh:
- Rốt cục là chú muốn gì? Tôi muốn đi vệ sinh, đừng bảo là chú muốn đứng nhìn?
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày
- Tôi cũng không ngại đâu!
Dù nói vậy, bàn tay anh cuối cùng vẫn buông eo Diên Vĩ ra.
Chỉ là, anh cũng không có ý tứ muốn rời đi, thân hình cao lớn dựa vào cạnh bồn rửa mặt, tiện tay rút một điếu thuốc từ trong túi.
"Ba---", bật lửa phát ra âm thanh kim loại va chạm vào nhau, ngọn lửa nổi lên lập lòe phảng phất qua đáy mắt thâm sâu của Cố Cẩn Ngôn. Đôi môi mỏng quyến rũ ngậm lấy điếu thuốc, đưa đầu thuốc tới gần ngọn lửa.
Khói thuốc chậm rãi lượn lờ lên cao, phủ lên cặp mắt u sầu.
Một lúc lâu sau, anh gợi cảm hà một ngụm khói nồng đậm khỏi mũi, đầu chỉ cúi nhẹ, dùng âm thanh trầm thấp đầy từ tính hỏi Diên Vĩ một câu:
- Bệnh đã tốt lên chưa?
Anh đang hỏi về bệnh tâm lý của cô, nhưng hỏi xong câu này anh lại cảm thấy hình như câu hỏi của mình hơi thừa thãi!
Vị hôn phu của cô là nhà tâm lý học! Chắc hẳn anh ta sớm đã nghĩ ra biện pháp chữa khỏi bệnh cho cô rồi! Nhưng anh ta đã dùng đến cách gì chứ? Dùng tới tình cảm sao?
Càng nghĩ, Cố Cẩn Ngôn chỉ càng cảm thấy lòng mình thêm buồn bực.
Diên Vĩ có chút ngoài ý muốn, cô không ngờ Cố Cẩn Ngôn đột nhiên sẽ hỏi mình về vấn đề này.
Đây có tính là một loại âm thầm quan tâm không?
Nhưng rồi rất nhanh, Diên Vĩ đã hoàn toàn dẹp suy nghĩ này khỏi đầu mình.
Dù là quan tâm thì có làm sao? Đối với anh mà nói, đây chẳng qua chỉ là sự quan tâm mà bề trên dành cho người bề dưới mà thôi! Cô đúng là dễ dàng lẫn lộn tình cảm, mới dẫn đến chuyện hai người càng lún càng sâu của năm đó! Mà hiện giờ, cô không thể để mình tiếp tục giẫm lên vết xe đổ nữa!
- Ổn, đã ổn rồi.
Diên Vĩ thành thật trả lời.
- Ừm...
Cố Cẩn Ngôn trầm ngâm một tiếng, với kết quả này, anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Bỗng nhiên hai người nghe thấy tiếng đập cửa từ phía ngoài vang lên, âm thanh lo lắng từ Trần Sở Mặc cách cửa truyền tới:
- Diên Vĩ, em có ổn không?
Diên Vĩ sửng sốt mất một lúc, hiển nhiên không nghĩ tới Trần Sở Mặc sẽ tới tìm mình.
Cô hoảng loạn liếc về phía cánh cửa, mà người đàn ông kia vẫn đang thản nhiên như thường đứng hút thuốc lá, hiển nhiên không hề có ý tứ để ý đến người đứng bên ngoài.
Cố Cẩn Ngôn dường như nhận ra ánh mắt từ Diên Vĩ, anh đứng thẳng người lên, đuôi mày khẽ nhếch:
- Vậy tôi ra nhé?
Anh vừa nói vừa thực sự quay người, chuẩn bị mở cửa rời đi.