Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 457




Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn bỗng trở nên u tối, anh hút điếu thuốc trong tay hết hơi này đến hơi khác, thì bỗng nghe thấy có người đang nói chuyện trong rừng sơn trà cách anh không xa.

- Tiểu Vân, em chắc là hận tôi lắm đúng không? Rõ ràng biết mình bị bệnh, sống trên cõi đời này không được bao lâu nữa, nhưng vẫn ích kỉ níu kéo em không buông...

Đây là tiếng của một gã đàn ông, trong lời nói phảng phất một chút bi thương.

Cố Cẩn Ngôn vô thức tiến về phía đó.

Thì nghe thấy cô gái tên Tiểu Vân đó trả lời:

- Em không cho phép anh nói về mình như thế! Tiểu Vũ, em không hận anh, mà ngược lại, nếu như sau khi mắc bệnh, anh chọn cách đẩy em đi, lúc còn sống không để em gặp được anh, cuối cùng... để em nhìn thấy chỉ là một cái xác lạnh lẽo, nếu là như thế thì em nghĩ em sẽ rất hận anh, hơn nữa, còn hận anh cả đời.

Lời của cô gái giống như là kim đâm, bỗng đâm thật sâu vào trái tim của Cố Cẩn Ngôn.

“ Cái xác lạnh lẽo...”

Không phải giống như anh sao?

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Cố Cẩn Ngôn khẽ run lên, tàn thuốc làm bỏng ngón tay anh, anh vội dập điếu thuốc, chỉ cảm thấy cổ họng sau khi hút thuốc xong vô cùng khô khốc khiến anh cảm thấy có chút khó chịu...

Anh thật sự không sợ mình sẽ trở thành “cái xác lạnh lẽo” giống như cô gái kia đã nói, mà điều anh lo sợ chính là, cái cảnh mà khi cô nhóc Diên Vĩ nhìn thấy anh chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo...

Giống như cô gái này nói, người lúc còn sống không gặp được, đến lúc người chết rồi, còn lại chỉ là một cái xác lạnh lẽo, nhưng khiến cô đau khổ, tiếc nuối, hối hận, đến cuối cùng lại là nỗi nhung nhớ vô biên, nhìn thì chỉ giống như một hành động vô tư, nhưng thực tế lại ích kỉ vô cùng.

Bởi vì trước giờ anh chưa từng nghiêm túc đứng ở góc độ của cô bé để suy nghĩ xem cảm nhận thật sự của cô là gì, mà còn rất ích kỉ, tự mình làm chủ mọi thứ, cướp đi mọi quyền lợi được lựa chọn của cô.

Trong rừng sơn trà, hình như đôi nam nữa đó còn nói với nhau một tràng những lời ân ái, nhưng Cố Cẩn Ngôn cũng không còn tâm trạng đâu để nghe tiếp, anh kéo chiếc áo gió của mình lại, quay người nhanh chóng trở về.

Bước chân giống như đạp gió vậy, hơn nữa càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy thẳng về phía căn nhà nơi mình ở.

Anh và đồng nghiệp ở nhờ nhà của một người dân trong thôn.

Ngôi nhà mà anh đang ở, những người con trai con gái ở trong nhà đều đã đến nơi khác làm công, chỉ sót lại một bà cụ ở lại trông nôm nhà cửa.

Thường ngày lúc nào cũng cô đơn lẻ bóng một mình, trước giờ mấy đứa con trong thành phố cũng chưa từng về thăm, lần này nhà nước khó khăn lắm mới cử những người ở các lĩnh vực khác nhau đến chăm sóc bọn họ, biểu thị lòng biết ơn đối với họ, và hiển nhiên là bà cụ đối với Cẩn Ngôn và những người khác cũng rất nhiệt tình, và bà cũng rất thích anh.

- Bà Lưu ơi!!

Cố Cẩn Ngôn vừa vào phòng liền la lên một tiếng.

Lúc này bà cụ Lưu đang ngồi trên giường đất ăn cơm, nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn đến liền đứng dậy:

- Tiểu Cố đã ăn cơm chưa? Nếu không chê thì ngồi xuống ăn với bà?

Trên giường đất là một dĩa rau xanh vô cùng đơn giản, nhưng đối với những người ở vùng núi này của bọn họ, đó đã là một món ăn khá ngon rồi.

Cố Cẩn Ngôn thấy thế, khó tránh có chút chua xót, mỉm cười rồi lắc đầu, ngồi xuống chiếc giường đất đối diện với bà cụ Lưu:

- Bà Lưu, bọn con đã ăn cơm tập thể với nhau rồi, bây giờ vẫn còn no lắm nè! Bà ăn nhiều một chút nhé!

- Ừ! Ăn rồi thì tốt!

Bà Lưu gật đầu, lúc này mới quay lại trước bàn, hỏi Cố Cẩn Ngôn

- Sao lại về giờ này? Buổi chiều không còn làm gì nữa hả?

- Có chút việc, con trở về thật ra là có chút việc muốn hỏi bà?

- Việc gì?

Bà cụ Lưu tò mò nhìn anh.

- Ở thôn chúng ta, có cách nào để liên lạc với người bên ngoài không ạ?

- Có chứ, đương nhiên là có! Có thể viết thư mà, cũng có thể gọi điện thoại, chỉ có điều, mắc lắm đó!

Bà Lưu mặt xót của, liên tục lắc đầu.

- Bà già này dành dụm cả năm mới dám gọi cho con trai một cuốc điện thoại, gửi một bức thư...

Thật vậy, ở nơi hoang sơ hẻo lánh này của bọn họ, cho dù chỉ là một đồng tiền thôi, thì đối với bọn họ mà nói cũng đã rất xa xỉ rồi, nhưng nhận được tin này, trong lòng Cố Cẩn Ngôn vô cùng vui mừng.

- Bà Lưu, ở đâu có điện thoại ạ? Ở thôn chúng ta chẳng phải vẫn chưa kết nối đường truyền điện thoại sao?

Nếu như có thể gọi được một cuộc điện thoại, vậy thì tốt quá!

Bây giờ anh đang rất nóng lòng muốn gọi một cuộc điện thoại cho Diên Vĩ, muốn lên tiếng níu kéo cô, muốn nói với cô rằng, đừng đi Mỹ nữa. Hoặc nếu đi thì anh sẽ đi cùng cô!

- Trong thôn chúng ta đương nhiên là không có, phải ra ngoài cơ! Phải đi qua ngọn núi đối diện, nhìn thấy không?

Bà Lưu vừa nói vừa chỉ tay về phía ngọn núi dốc đứng sừng sững ở trước mặt, rồi nói tiếp:

- Sau khi lên ngọn núi đó, trên đỉnh núi có một cây cầu treo, qua cây cầu treo là có thể đến tỉnh kế bên, xuống núi đi thêm mấy chục cây số nữa, đi ra ngoài thôn là sẽ có điện thoại!

- ...

Cố Cẩn Ngôn xém tí là nghĩ mình nghe nhầm.

Nhìn về phía ngọn núi cao lớn theo hướng chỉ tay của bà cụ, anh dùng mắt ước chừng, nếu thực sự mà đi bộ, thì chắc ít nhất cũng phải mất một ngày, hoặc hơn.

- Bà ơi, nếu đi bộ, thì phải đi bao lâu ạ?

- Không lâu, cỡ hai ngày là được rồi! Mỗi năm bà đều đi một lần, để gọi điện cho con trai bà!

Bà cụ vừa xua tay vừa nói rất nhẹ nhàng.

Hai ngày? Cố Cẩn Ngôn thật sự có chút lúng túng, bây giờ anh còn có việc phải làm, đó là mỗi ngày phải dạy học cho bọn trẻ ở đây, làm gì có thời gian bỏ đi hai ngày chứ?

- Vậy thư thì sao ạ? Thư gửi đi thì mất cỡ bao lâu?

Cố Cẩn Ngôn hỏi tiếp.

- Thư à? Thư thì toàn được gửi đi bằng xe bò, nhưng mà nhanh, cỡ một ngày là có thể ra khỏi núi, nhưng mà cái đó mắc lắm, vô cùng mắc! Bà thấy nếu nhưn không có việc gì gấp thì đừng nên gửi, bây giờ chỉ gửi một bức thư đã mất một đồng! Mắc khiếp!

Bà cụ vội xua tay ý muốn nói anh đừng nên viết thư.

Nhưng Cố Cẩn Ngôn không hề quan tâm việc gửi thư mắc thế nào, anh chỉ quan tâm thời gian gửi thế nào.

Bởi vì, anh không còn thời gian nữa! Nếu tiếp tục tốn thời gian, cô nhóc đó sẽ đi mất!

- Bà ơi, bức thư này của con là vô cùng gấp rút!

Cố Cẩn Ngôn nghĩ đến, trong lòng có chút kích động, tâm trạng bức bối mấy ngày nay, trong lúc này dường như đã được giải phóng hoàn toàn.

Anh nắm tay bà Lưu thật chặt:

- Bà ơi, cảm ơn bà! Bức thư này, con nhất định phải gửi đi, đây có thể sẽ liên quan đến... hạnh phúc cả đời của con!

- Hạnh phúc cả đời?

Bà cụ chớp chớp mắt đầy nghi hoặc, sau đó cười tít mắt:

- Tiểu Cố, thì ra là con gửi thư tình cho con gái người ta.

- Thư tình?

Cố Cẩn Ngôn ngớ người, sau đó cũng cười theo bà cụ, gật đầu nói:

- Đúng vậy, là thư tình!

Đời này Cố Cẩn Ngôn anh thật sự chưa từng viết thư tình cho bất cứ ai, nhưng hôm nay... hiển nhiên đây là lần đầu tiên của anh.

Cố Cẩn Ngôn tựa trên giường đất nghiêm túc viết “ thư tình”.

Không biết có phải vì không có kinh nghiệm hay không, mà lần đầu tiên anh cảm thấy cái thứ này lại khó viết đến thế, cho đến khi đã vứt đến tờ thứ ba, Cố Cẩn Ngôn mới hệ thống lại được một chút mớ suy nghĩ trong đầu.

Dựa lên bàn, bắt đầu viết.

Thư của anh viết thế này:

“ Đuôi Nhỏ thân mến, chào em!

Lúc em nhận bức thư này, chắc em sẽ kinh ngạc lắm, vì đã năm bao nhiêu rồi mà lại còn có người dùng cái cách cũ rích này để gửi gắm nỗi nhớ nhung, giống như những gì tôi đã nói trong điện thoại với em trước lúc đến đây, nơi tôi ở bây giờ, là một vùng núi xa xôi hẻo lánh và nghèo nàn, tôi không nói quá chút nào, giao thông chủ yếu là dựa vào đi bộ, sửi ấm chủ yếu là nhờ lắc lắc người, trị an chủ yếu là nhờ chó, còn liên lạc thì chủ yếu là nhờ vào hét.

Những lời sắp nói sau đây, vốn dĩ tôi định sẽ nói với em qua điện thoại, nhưng mà, như mà bà cụ chủ nhà của tôi nới với tôi rằng, muốn gọi được điện thoại, thì phải đi qua ngọn núi lớn ở trước mặt, thời gian có thể mất tận hai ngày, đi đi về về thì có lẽ mất khoảng bốn ngày, không phải là tôi không bằng lòng đi, chỉ là mỗi ngày tôi đều phải trực ở đây để dạy học cho bọn trẻ, cho nên, rất xin lỗi em, tôi không thể đích thân đi gọi điện thoại cho em, càng không có cách nào gửi tôi đến trước mặt em, và chính miệng nói với em những lời này.

Đoạn đầu có vẻ hơi dài dòng, tiếp sau đây tôi sẽ chính thức đi vào vấn đề chính, nhưng tôi hy vọng sau khi em xem xong bức thư này, thì nghiêm túc suy nghĩ lại một chút, đừng vội vàng đưa ra quyết định cho cả em và tôi.

Đuôi Nhỏ, tôi bị bệnh rồi, đây được coi là một loại bệnh mới, cũng được gọi là bệnh nan y, còn cụ thể thế nào thì tôi cũng không tóm tắt nhiều, em cũng đừng vội rơi nước mắt, đừng khóc, tôi sau cùng chọn nói cho em biết sự thật nay, cũng phải muốn nhìn những giọt nước mắt của em, vậy nên ngoan nhé, đừng khóc...

Chính bởi vì tôi sợ em buồn, không muốn để em lo lắng cho tôi, càng không muốn nhìn thấy em vì tôi mà rơi lệ, cũng không hy vọng em vì tôi mà cơm nước không màng, vậy nên tôi mới giấu em sự thật rằng tôi bị bệnh, không muốn để em biết, cũng lo bản thân không thể đi cùng em đến răng long đầu bạc, cho nên, tôi mới nghĩ hết mọi cách để đẩy em ra, để em rời xa tôi.

Thật ra, hôn lễ với Tô Giải Ngữ mà tôi nói, cũng chỉ là để gạt em, tôi muốn dùng cách tàn nhẫn này để khiến em rời xa tôi mà thôi.

Cách này, quả thật có chút ấu trĩ, cũng rất tàn nhẫn, nhưng lại vô cùng hiệu quả. Em đã ghen và cũng vì việc này mà rơi không biết bao nhiêu là nước mắt, tôi thật đáng chết, sinh thời không chịu nghĩ cách làm cho em vui, lại còn cố hết sức để khiến em khóc, tôi xin lỗi!

Chỉ là, nói đến Tô Giải Ngữ...”

Đầu bút của Cố Cẩn Ngôn bỗng dừng lại ở đây.

Anh đặt bút xuống, nhìn vào từng điểm nhỏ trên lá thư, ánh mắt bỗng trở nên u tối.

Anh không biết phải nhắc đến cái đêm say rượu giữa anh và Tô Giải Ngữ như thế nào với cô, vì vậy, anh định sau khi anh trở về, sẽ đích thân giải thích với cô, nhận lỗi với cô, xin lỗi và chịu phạt.

Nhưng, chỉ cần cô không rời đi, anh cũng sẽ không buông tay cô nữa, nói gì cũng không buông!

Chủ đề về Tô Giải Ngữ, cũng không tiếp tục nữa, không phải anh không muốn nói, chỉ là mấy dòng chữ ngắn củn trên giấy sẽ không thể nào nói rõ được tình hình đêm hôm đó, cho nên, anh dứt khoát xóa đi mấy chữ phía sau.

“ Đuôi Nhỏ, tôi hy vọng em ở lại, ở lại bên cạnh tôi, đừng đi đâu cả, không đi Mỹ, không đến thành phố xa lạ đó, tôi hy vọng có thể giống như trước kia, giống như một tiểu quỷ lúc nào cũng bám theo sau, chạy đuổi bên cạnh tôi, không rời nửa bước.

Nghịch ngợm làm hỏng cái máy sửi ấm trong phòng mình, ầm ĩ kêu lạnh, muốn sang ngủ cùng tôi...