Tim Tần Diên Vỹ rung lên, cô xoay người lại, nghiêng người hôn lên môi người đàn ông trên giường rồi thì thầm.
- Em yêu anh...
Cô thấp giọng nói lời yêu thương thân thiết, chân thành nhất của mình bên tai anh.
Bây giờ cô rời khỏi đây không có nghĩa là cô rút lui, cô chỉ không muốn anh khó xử, càng không muốn bản thân khó chịu mà thôi.
Nếu là trước đây thì Diên Vỹ sẽ ở lại, thậm chí còn mong Cố Cẩn Ngôn gây thương tích khắp người cô, vậy thì cô sẽ có bằng chứng tố cáo anh rồi! Hoặc cô có thể khóc lóc tố khổ với bạ mẹ, chỉ trích anh đã lấy trinh tiết của cô rồi ép anh lấy cô. Nhưng làm thế thì được ích gì kia chứ?
Cô không muốn thứ tình cảm đơn phương này!
Nếu sau khi Cố Cẩn Ngôn tỉnh dậy vẫn là một Cố Cẩn Ngôn lạnh lùng, tuyệt tình thì sao đây? Chẳng lẽ một đêm hoan ái, triền miên nãy chỉ vì anh say rượu thôi sao? Tần Diên Vỹ không muốn nghĩ tới các giả thuyết kia, cô chỉ biết nếu trong lòng anh có cô, với tính cách của mình, anh sẽ tự tìm tới cô chứ không cần cô đi tìm anh!
Chắc hẳn anh sẽ vội vàng chịu trách nhiệm với cô!
Tần Diên Vỹ nghĩ tới điều này thì nét mặt cũng lộ ra vẻ vui vẻ, cô chọt nhẹ lên mũi Cố Cẩn Ngôn rồi nhỏ giọng cười nói:
- Chú Cố, em chờ anh giữ em lại đấy... Chỉ cần anh nói “không được đi” thì em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không đi đâu hết, sau này chỉ ở bên cạnh anh thôi.
Chẳng phải trước giờ Tần Diên Vỹ cô luôn nghe lời anh sao?
Diên Vỹ cố chịu cảm giác đau đớn rã rỡi, cô nhặt quần áo trên đất lên rồi mặc đồ vào. Sau đó cô nhìn Cố Cẩn Ngôn thêm lúc lâu rồi mới ra khỏi phòng anh.
Nào ngờ, cô vừa mới đóng cửa phòng thì va vào một người đang đi tới.
- Làm gì thế hả? Bộ không nhìn đường à? Tần Diên Vỹ?!
Hình như giọng nói này rất quen thuộc?!
Diên Vỹ nhíu mày ngẩng đầu lên, quả nhiên người nọ không ai khác chính là Tô Giải Ngữ?!
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Sao cô ta lại ở đây kia chứ?
- Sao cô lại ở đây hả?
Tô Giải Ngữ hỏi cô với vẻ nghi ngờ.
Chợt, cô ta nhìn thấy đôi môi sưng đỏ cùng với những dấu hôn trên cổ Diên Vỹ, vẻ nghi ngờ trên mặt cô ta lập tức biến thành tức tối, thù hằn.
Chẳng lẽ Diên Vỹ và Cẩn Ngôn đã...
Diên Vỹ mấy máy môi nhưng không nói lời nào, cô cũng chẳng thèm liếc Tô Giải Ngữ lấy một cái mà lướt qua.
Tần Diên Vỹ luôn kiêu ngạo trước mặt Tô Giải Ngữ như thế!
Vẻ kiêu ngạo đó khiến Tô Giải Ngữ tức tới nghiến răng nghiến lợi, lòng sinh ra thù hằn!
Rõ ràng Tần Diên Vỹ đáng ghét như thế, sao Cố Cẩn Ngôn lại mê cô ta đắm đuối tới vậy?
- Đồ hồ ly tinh!
Tô Giải Ngữ nhỏ giọng mắng một tiếng.
Tô Giải Ngữ toan đi tiếp chợt khựng lại, hình như cô ta giẫm phải thứ gì đó cưng cứng. Cô ta sững người ra, nhấc chân lên rồi nhìn thoáng qua. Thì ra là thẻ phòng!
Thẻ này không phải của Tô Giải Ngữ cô! Nói vậy khi nãy Tần Diên Vỹ đã làm rớt nó ư?
Tô Giải Ngữ vội cúi xuống nhặt thẻ phòng lên ngay lập tức.
Trong mắt lóe lên tia gian xảo, hung ác. Tô Giải Ngữ cười một cách lạnh lùng, cô ta muốn xem thử người đàn ông đã gian díu với Tần Diên Vỹ là ai!
Nếu không phải là Cố Cẩn Ngôn, Tô Giải Ngữ nhất định sẽ nói chuyện này cho anh biết, để hai người không thể ở bên nhau được nữa!
Làm gì có người đàn ông nào không để ý tới chuyện người mình thích ngủ với người đàn ông khác kia chứ?!
Nếu người nọ là Cố Cẩn Ngôn thì...
Trên mặt Tô Giải Ngữ hiện lên vẻ đau xót, cô ta phải vào trong xem thử một phen!
Tô Giải Ngữ lặng lẽ quét thẻ rồi mở cửa, bước vào phòng.
Cả căn phòng tràn ngập vẻ kiều diễm, dưới ánh đèn vàng nhạt kia, người đàn ông Tô Giải Ngữ ngày nhớ đêm mong đang nằm khỏa thân trên giường, chỉ đắp chăn che bớt phần nào. Bầu không khí trong phòng vẫn nồng nặc hương vị tình dục.
Tô Giải Ngữ nhíu mày lại, lộ ra vẻ chán ghét.
Cô ta không cần nghĩ cũng đủ biết khi này đã xảy ra chuyện gì ở đây rồi!
Sau Tô Giải Ngữ lại nhớ tới vô số dấu hôn trên cổ Tần Diên Vỹ, trong lòng lại càng ghen tỵ.
Lúc nhìn thấy vệt đỏ trên tấm ga trắng tinh kia, Tô Giải Ngữ kích động tới mức siết chặt nắm tay lại.
Đó chính là vệt máu xử nữ của Tần Diên Vỹ!
Vậy ra Tần Diên Vỹ đã trao lần đầu tiên của mình cho Cố Cẩn Ngôn!
Đối với đàn ông, ít nhiều gì cũng để bụng tới chuyện trinh tiết! Với tính cách của Cố Cẩn Ngôn, hôm sau tỉnh dậy anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với Diên Vỹ!!
Tô Giải Ngữ tái mét cả mặt, trông khó coi vô cùng.
Bây giờ người đàn ông cô ta luôn ngưỡng mộ đã ở ngay trước mắt rồi, chẳng lẽ cô ta phải trơ mắt nhìn người khác cướp mất anh sao?
Thậm chí hết lần này tới lần khác đều như thế ư?!
Sao cô ta cam lòng được kia chứ?!
Đoạn Tô Giải Ngữ bước tới bên giường Cố Cẩn Ngôn.
- Cẩn Ngôn...
Cô khom lưng gọi một tiếng. Nào ngờ Cố Cẩn Ngôn lại kéo cô ta lên giường, ôm vào lòng rồi nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Diên Vỹ em đừng phá nữa...
Thì ra anh tưởng Tô Giải Ngữ là Tần Diên Vỹ!!
Trong lòng Tô Giải Ngữ vừa nhen nhóm lửa nóng nhưng ngay lập tức bị dập tắt bởi câu nói của Cố Cẩn Ngôn. Sau lại ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh, cô ta mới giật mình...
Chẳng lẽ Cố Cẩn Ngôn đã uống rượu?
Trong ấn tượng của Tô Giải Ngữ thì tài phẩm rượu của anh rất tốt, nhưng tửu lượng lại kém.
Cô ta nhớ tới lần nọ Cố Cẩn Ngôn uống rượu với bạn, mà hôm đó cô ta cũng có mặt ở đấy. Anh uống rượu tới say mèm, kết quả sáng hôm sau thức dậy thì quên sạch mọi thứ!
Tô Giải Ngữ nghĩ tới mấy chuyện này thì khá kích động. Cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, gương mặt điển trai không tỳ vết của anh khiến cô ta không kiềm được mà hôn lên môi anh.
- Cẩn Ngôn, em yêu anh. Vì vậy em bằng lòng làm tất cả mọi thứ vì anh...
Cho dù là... chuyện kế tiếp sắp xảy ra!!
Tô Giải Ngữ nhanh chóng cởi sạch đồ, ném bừa trên sàn rồi nằm xuống bên cạnh Cố Cẩn Ngôn. Thân thể mềm mại của cô ta ghé sát vào lòng ngực ấm áp kia, Cố Cẩn Ngôn đang ngủ cứ tưởng là Diên Vỹ nên vô thức ôm chặt lấy cô ta.
Chẳng hiểu sao Cố Cẩn Ngôn lại cảm thấy mùi hương là lạ, trên người Tần Diên Vỹ luôn tản ra hương thơm tươi mát của thiếu nữ, còn Tô Giải Ngữ lại thích kiểu trưởng thành.
Nếu Cố Cẩn Ngôn tỉnh táo lại có thể phân biệt được, nhưng bây giờ anh đã ngủ tới quên trời quên đất, cho nên không thể phân biệt được ai với ai. Anh chỉ biết mình không thích mùi hương này cho nên bất giác buông người trong lòng ra, sau đó trở mình xoay lưng về phía Tô Giải Ngữ mà ngủ.
Nhìn tấm lưng của Cố Cẩn Ngôn, Tô Giải Ngữ cảm thấy đau nhói trong lòng.
Chẳng lẽ anh ấy cứ muốn lạnh lùng với cô như thế sao? Nếu bây giờ người nằm bên cạnh anh là Tần Diên Vỹ thì sao đây? Anh sẽ có thái độ như thế nào?
Tô Giải Ngữ cô với anh yêu nhau lâu như thế, nhưng anh chẳng chịu chạm vào cô lấy một lần, thế mà lại có thể làm thế với Tần Diên Vỹ...
Hờ hờ! Cố Cẩn Ngôn anh đúng là một tên biến thái!! Một tên biến thái yêu cháu gái mình!! Biến thái tới độ ngủ với cả cháu mình!
Nhưng phải làm sao đây? Tô Giải Ngữ lại yêu tên biến thái này!!
Tô Giải Ngữ thử vòng tay qua ôm lấy Cố Cẩn Ngôn từ phía sau, áp má lên lưng anh, cố gắng hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này...
Cho dù đấy là do cô ta trộm có được!
Nhưng nếu không làm thế thì sao cô ta có thể hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này?
Thật ra trong lòng Tô Giải Ngữ đều hiểu rõ hơn bất kỳ ai!
...
Sáng hôm sau, từng tia nắng ban mai vàng ươm xuyên qua cửa sổ rọi lên hai người đang nằm trên giường. Ánh nắng chói mắt khiến Cố Cẩn Ngôn nhíu mày lại, trở mình ôm lấy cơ thể mềm mại b6en cạnh, bỗng anh sực nhớ ra điều gì bèn mở mắt ra.
Đập vào mắt Cố Cẩn Ngôn là gương mặt ửng đỏ của Tô Giải Ngữ, anh bỗng ngây người ra.
Là Tô Giải Ngữ ư?! Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ khó tin.
Gương mặt của Tô Giải Ngữ chồng lên gương mặt nhỏ nhắn mơ hồ của Diên Vỹ tối qua, Cố Cẩn Ngôn không nhịn được mà nhíu mày lại.
Anh lại phát hiện ra bản thân chẳng nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì nữa!!
Anh chỉ nhớ anh đã ngủ với một cô gái, nhưng người kia...
Rốt cuộc người kia là Diên Vỹ hay là Tô Giải Ngữ đang ở trước mắt anh...
Mà Cố Cẩn Ngôn lại không thể phân biệt được!
Hôm qua anh uống tới say mèm luôn!
Thật ra, lúc này Cố Cẩn Ngôn nên cảm thấy may mắn. May là người đó không phải là cô bé kia! Nếu anh ngủ với cô thật thì anh phải làm sao để chịu trách nhiệm đây? Cuộc sống của cô bé kia vừa mới bắt đầu mà thôi, anh phải làm gì để chịu trách nhiệm với cuộc sống của cô?
Đáng ra anh phải vui mừng khi nhìn thấy cảnh này chứ nhỉ? Nhưng sau trong lòng anh lại chẳng thấy vui chút nào thế? Thậm chí anh lại cảm thấy tức giận, chán ghét!
Anh giận bản thân, cũng chán ghét bản thân mình! Đồng thời người nằm bên cạnh anh cũng vui không nổi.
- Cẩn Ngôn anh đã dậy rồi à?
Tô Giải Ngữ nói xong, cô ta định hôn lên môi Cố Cẩn Ngôn thì bị anh giơ tay chặn lại.
Đoạn anh đanh mặt lại, xoay người ngồi dậy, không chừa cho Tô Giải Ngữ chút thể diện nào cả.
Nụ cười trên mặt Tô Giải Ngữ cứng lại, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Cố Cẩn Ngôn xoa hai bên trán mình, xem ra loại rượu này không thể uống bừa.
- Sao cô lại ở đây?