- Ai vậy?
Giọng nói thấp trầm mà dày đó, mỗi âm thanh đều đọng lại trong tai của Diên Vĩ, thật lâu thật lâu, cũng không rời.
Giọng nói của anh, thật sự rất dễ nghe, dường như mang đến một sự hấp dẫn đặc biệt nào đó, bám sâu vào trong tim của cô, ở trong tim của cô mà chạy loạn lên.
Không nhận được sự trả lời nào từ cô, Cố Cẩn Ngôn kiên nhẫn mà hỏi thêm một câu:
- Cho hỏi là ai?
Bàn tay nhỏ cầm ống nghe của Diên Vĩ, bất giác mà nắm chặt hơn, ngón tay cũng trắng bệch.
Hơi thở của cô, bất giác cũng nặng nề hơn, đè nén vài phần.
Mà sau đó, Cố Cẩn Ngôn cũng đi vào trạng thái trầm mặc.
Nhất thời, trong điện thoại, chỉ còn lại âm thanh hít thở nhẹ nhàng, không có tiết tấu, là của cô, cũng là của anh!
Cố Cẩn Ngôn cầm lấy điện thoại, nghe thấy hơi thở ở bên kia đầu dây có lúc thì nhẹ tênh, có lúc thì nặng nề, anh đã rõ ràng mà đoán được là cô rồi!
Hơi thở không ổn định đó, giống như nhưng sợi dây mỏng, không ngừng siết chặt lấy trái tim của anh, khiếng anh rất đau rất đau.
Điện thoại bị ngắt, hơi thở đó cũng bị thay bằng âm thanh lạnh lẽo không chút ấm áp nào, cả người Cố Cẩn Ngôn dường như nhất thời bị rút hết khí lực, đứng ở đó, đột nhiên cmar thấy không khí xung quanh mình trở nên loãng hơn mà con lạnh hơn.
Sau đó mỗi ngày, anh đều bất giác mà chờ đọi cuộc gọi đến từ số điện thoại xa lạ.
Ban đầu, anh sẽ giả vờ hỏi một câu, đến cuối cùng, im lặng không nói lời nào.
Có lẽ, đối với họ mà nói, sự trầm mặc ngắn ngủi bên trong điện thoại, đều là một thứ xa xỉ, thực ra trong lòng họ ai cũng hiểu rõ, khi mà sự trầm mặc đó bi phá vỡ, có lẽ, đã đến lúc đó ngay cả hơi thở của đối phương, mình cũng không thể nghe thấy được nữa...
- Cố Cẩn Ngôn...
Diên Vĩ luôn không lên tiếng, đột nhiên, nói chuyện.
Giọng nói của cô, nhẹ nhàng mà xuyên qua loa điện thoại mà truyền đến, chẳng qua chỉ là một tiếng gọi nhẹ nhàng, bất giác đã quấn lấy trái tim mẫn cảm của Cố Cẩn Ngôn.
Tim của anh đau nhói lên, thì nghe thấy đầu dây bên kia Diên Vĩ nhẹ giọng nói:
- Em sắp phải đi sang Mỹ rồi! Tạm biệt...
Nói xong, Diên Vĩ chẳng đợi Cố Cẩn Ngôn nói lời nào, thì đã ngắt điện thoại.
- -- Em sắp phải đi Mỹ rồi...
Một câu nói, lặp đi lặp lại vang lên bên tai của Cố Cẩn Ngôn, cứ như một câu chú, cứ vây quanh bên tai anh không rời đi.
Anh bỏ điện thoại sang một bên, đứng dậy, bước đi vào phòng tắm, tạt nước lạnh lên mặt mình, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô bé đó sẽ sang Mỹ, không phải là hi vọng của anh sao? Rời xa anh càng xa càng tốt, không phải sao? Nhưng mà, tại sao kết quả này lại khiếng tim anh không cảm thấy vui vẻ chút nào cả? Thậm chí, trong tim còn có thêm một cảm giác hoảng loạn không biết tại sao, hoặc chính là, sợ hãi...
Anh không nhịn được mà suy nghĩ, lần cách xa này, có phải là sẽ âm dương cách biệt?
Nước, trong lòng bàn tay của anh không ngừng tát lên, không ngừng kích thích bên tai anh, mà lúc này, trong đầu của anh, chỉ toàn là một màu trắng.
Chỉ có lời nói lúc này của cô bé đó, cứ không ngừng mà vang lên lên tai, trong đầu của anh...
Cố Cẩn Ngôn lại tiếp tục tát nước lạnh lên mặt mình, dường như chỉ như vậy mới có thể khiếng anh tỉnh táo hơn một chút.
Có một số chuyện, không thể nghĩ, càng không được làm!
Ví dụ như... níu giữ cô lại!!
Mà bên này, Diên Vĩ sau khi ngắt điện thoại, thực ra luôn đợi!
Luôn đợi một câu trả lời của anh!
Điện thoại trong tay cô, suốt hai mươi bốn giờ luôn duy trì trạng thái mở máy, bởi vì, cô sợ bản thân mình sẽ bỏ lỡ bất kì một cuộc điện thoại nào, hoặc giả là một tin nhắn.
Cố Cẩn Ngôn, anh có biết không, thực ra em luôn đợi anh! Cho dù là, anh thự sự là kết hôn với người khác rồi, nhưng chỉ cần một câu ‘ở lại đi’ của nh, em sẽ không suy không nghĩ mà quay người lại!
Chỉ cần, một câu nói duy nhất đó của anh... mà thôi!!
Hơn mười giò đêm, Diên Vĩ vẫn đợi điện thoại của Cố Cẩn Ngôn.
Khi nhìn thấy điện thoại ánh lên cái tên mà cô quen thuộc, Diên Vĩ kích động mà đứng ngồi không yên, cô gấp gáp mà cầm lấy điện thoại lên, nhẫn vào nút nghe, đặt điện thoại lên bên tai:
- ... Alo.
Giọng của cô, bất giác mà hơi run lên.
Cô quá căng thẳng rồi!
- Xin chào!
Nhưng mà, khiếng cô thất vọng rồi, đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Cố Cẩn Ngôn, mà là một giọng nam trầm thấp xa lạ.
Diên Vĩ có chút thắc mắc, chau mày:
- Xin chào, cho hỏi anh là?
- Xin hỏi cô có quen với chủ nhân của số điện thoại này không ạ?
- Tôi đương nhiên là biết.
Diên Vĩ liền gật đầu, tim cũng theo câu hỏi đó mà xoắn lên:
- Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi sao? Cho hỏi anh là?
- Đây là quán bar Lạc Triều trên đường Phụ Dung! Vị tiên sinh này ở quán chúng tôi uống say rồi, cô xem cô có tiện đến đây đón ngài ấy một chút không?
Quán bar? Diên Vĩ có chút ngoài ý muốn:
- Anh ấy uống say rồi?
Trong kí ức của cô, Cố Cẩn Ngôn dường như rất ít uống rượu, bởi vì, tửu lượng của anh không tốt.
- Vâng! Anh ta uống rất nhiều rượu, lúc này đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi! Tôi cũng là nhấn phím gọi tắt trong điện thoại của anh ta mà gọi được cho cô, cũng không biết lúc này cô có tiện đến đón anh ta không?
Bảo vệ của quan rượu luôn giúp người say rượu liên lạc với người thân bạn bè bằng cách như vậy, nhưng thường thì bạn bè của người đó khá nhiều, họ cũng không biết phải tìm người nào là thích hợp nhất, cho nên, họ thường nhấn dài phím ‘1’ để gọi đi, thường thì phím đó, không phải người thân thì là người yêu, đương nhiên, nếu như không có cài đặt gọi nhanh như vậy thì khỏi bàn rồi.
- Tiện! Tôi lặp tức đến đó. phiền anh giúp tôi chăm sóc anh ấy một chút!
Diên Vĩ nói trong điện thoại với bảo vệ quán bar.
- Được, không vẫn đề!
Bảo vệ bar cũng đồng ý.
Diên Vĩ vội vàng ngắt điện thoại, tùy ý mặc áo khoác vào, cầm lấy ví tiền trên bàn mà chạy ra ngoài.
Nửa tiếng sau, cô đã xuất hiện ở quán bar.
Mới vừa bước vào cửa, vừa nhìn một caius, cô liền tìm ra hình bóng của Cố Cẩn Ngôn trong biển người.
Anh ta quá nổi bật bên trong biển người đó, nên luôn thu hút những cô gái bên trong quán đến gần anh.
Cho dù lúc này anh đã say, nhưng không thậm tệ bằng những gì mà Diên Vĩ đã nghĩ, anh chẳng qua chỉ là uể oải nhắm mắt lại, ngã người lên sô pha, đôi mắt gợi cảm rũ xuống trên khuông mặt tuấn mỹ của anh mà hiện lên một cái bóng nhạt.
Phía trên đầu của anh, có một ánh đèn màu lam nhẹ nhàng rọi xuống, khuông mặt anh dưới anh đền đó, hiện lên thêm vài phần sâu sắc, cho dù là đang trong trạng thái say, nhưng vẫn có một phong thái tuyệt mỹ, khí chất ưu nhã.
Diên Vĩ không biết có phải là tửu lượng của anh đã tăng lên, hay là bởi vì năng lực khống chế của anh vốn khác người thường.
Đứng ngay cửa quá rượu, khoảng cách cả một dòng người, Diên Vĩ đứng nhìn anh từ xa, khuông mặt tuấn mỹ của anh khiếng cho tim cô đập loạn nhịp, không biết cô vẫn còn có thể đứng nhìn một cách yên tĩnh như vậy bao lâu nữa? Sau này, có phải chỉ có thể nhờ vào đoạn ký ức ngắn ngủi của họ mà chống lại nỗi nhớ của cô? Cảm giác này, khiếng tim của Diên Vĩ đau nhói lên, một tầng hơi nước dâng lên trong hốc mắt cuira cô, anh phía trước mắt, càng ngày càng mơ hồ, mà dần dần lại rõ ràng lên...
Đột nhiên, Cố Cẩn Ngôn trên sô pha, mở mắt lên.
Ánh mắt nặng nề của anh, nhìn một cái đã nhìn thấy đôi mắt ngấng nước của Diên Vĩ, đáy mắt anh xẹt qua một tia sáng.
Bốn mắt nhìn nhau, như ngọn lửa đang cháy rực, mà hơi thở của Diên Vĩ, cũng bất giác mà nén lại vài giây.
Một hồi lâu, cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cưỡng ép hơi nước trong mắt mình quay về, sau đó mới từng bước từng bước, xuyên qua dòng người phức tạp, hướng về phía anh mà đi.
Mà ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn, từ đầu đến cuối vẫn rơi trên người của cô, không có chút nào chuyển dời, hơn nữa còn nóng bỏng như muốn đốt cháy cô vậy, lại dường nhưu muốn hút cô vào sâu trong đôi mắt của anh.
Mãi cho đến khi, Diên Vĩ đứng ngay trước mắt của anh!
Diên Vĩ mím mím đôi môi đỏ, hỏi anh:
- Say rồi?
Trên bàn, xếp biết bao nhiêu chai rượu khác nhau, nhìn thấy những cái chai rỗng đó, Diên Vĩ đại khái cũng đoán được rồi.
Anh ta vốn tửu lượng chẳng ra làm sao, lại uống một đống rượu trộn lẫn lại với nhau như vậy, không say mới là lại!
Diên Vĩ có chút đau lòng:
- Tửu lượng không tốt, còn cưỡng ép bản thân mình! Còn uống loạn thất bát nháo loại rượu mạnh như vậy, còn không phải muốn bản thân mình khó coi sao? Còn có thể đi được không?
Cô hơi cuối người, thấp giọng hỏi Cố Cẩn Ngôn trên sô pha.
Nhưng ai ngờ, Cố Cẩn Ngôn đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cằm của Diên Vĩ, thậm chí không đợi Diên Vĩ phản ứng lại, thì một loại ẩm ướt mà ám muội, mang theo mùi vị nồng đậm, bá đạo mà xông vào miệng của cô.
Đôi môi anh đào của cô, bị bạc môi gọi cảm của anh mạnh mẽ chiếm lấy!
Lực đạo của anh, rất mạnh, hơn nữa hôn rất cuồng nhiệt, giống như hạn hán gặp phải mưa giông vậy, gấp gáp gặm lấy cái lưỡi nóng hổi của cô, lại như muốn hút cô dính vào da thịt của bản thân mình!
Hôn, cũng hôn không đủ vậy!!
Cánh tay còn lại của anh đưa ra, dùng sức ôm lấy cái eo thon nhỏ của Diên Vĩ, khiếng cho Diên Vĩ mất trọng tâm trực tiếp lao vào trong vòm ngực nóng hổi của anh, sau đó, hai người trực tiếp ngã xuống sô pha.
Anh ta đã say rồi! Hơn nữa, say cũng không nhẹ!
Nếu như thật sự không say, anh ta sẽ không ở nơi công cộng như vậy, bất chấp mà hôn cô! Lại hoặc là nói, nếu hiện tại anh ta đang tỉnh táo, anh ta căn bản sẽ... không hôn cô! Bất luận là trong tình cảnh nào.
Diên Vĩ không quên, anh là một người sắp kết hôn!
- Ưm ưm ưm—
Cô ở trong lòng Cố Cẩn Ngôn giằng co một hồi, sau đí, kết quả, sức lực của cô, căn bản không bằng nỗi sức một người đàn ông đang say.
Cô càng giằng co, Cố Cẩn Ngôn càng bắt chặt lấy eo của cô hơn, mà nụ hôn của anh càng mãnh liệt hơn, nóng bỏng hơn!