- Sau này em phải ngoan ngoãn ở bên tôi. Nếu bệnh của em trị không được thì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Cùng lắm chúng ta không quan tâm gì hết, em cứ lấy đồ, còn tôi ở phía sau trả tiền cho em. Nếu không được thì tôi sẽ mua lại toàn bộ các công ty bách hóa trong thành phố này cho em! Như vậy được rồi chứ?
Diên Vỹ nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, đa phần là vui mừng.
Trong lòng Tần Diên Vỹ rất vui, cô không hề che giấu điều đó mà cười tươi rói.
- Cố Cẩn Ngôn anh nói thật ư?
Cố Cẩn Ngôn vuốt trán cô đầy dịu dàng, anh nhướng mày hỏi:
- Sao tôi phải lừa em hửm?
Diên Vỹ không nhịn được cười hì hì, cô tựa trán lên trán Cố Cẩn Ngôn rồi nói:
- Em sợ anh xúi ba mẹ bắt em đi Mỹ nữa kìa...
Tim Cố Cẩn Ngôn rung lên, anh vừa nghĩ tới khả năng cô nhóc này sẽ rời xa mình thì ôm chặt lấy cô, trầm giọng đáp:
- Sao tôi lại bắt em đi kia chứ?
- Chẳng phải anh ghét em cứ bám lấy anh sao?
Cố Cẩn Ngôn nhéo cằm cô rồi dựa sát lại.
- Tôi nói ghét em khi nào hả?
Bây giờ hai người đang kề sát vào nhau, thậm chí Tần Diên Vỹ có thể ngửi thấy hương thơm nam tính quyến rũ trên người anh, kèm theo hơi thở nóng bỏng thoang thoảng trước mũi cô, khiến tim cô đập rộn ràng.
Cô chớp mắt đầy ngại ngùng rồi nói:
- Vậy em có thể hiểu rằng... anh thích em bám anh không?
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong tim mình bị chọt trúng, anh híp mắt lại, khàn giọng nói:
- Nếu em muốn nghĩ như thế thì tôi cũng không phản đối...
Nói xong, Cố Cẩn Ngôn liền hôn lên đôi môi màu anh đào của cô.
- Ưm..
Diên Vỹ bất ngờ bèn nhỏ giọng kêu một tiếng. Nhưng khi cô vừa hé môi thì đầu lưỡi nóng bỏng, ướt át của người đàn ông trước mặt lách vào, đảo loạn liếm láp hương vị ngọt ngào trong miệng cô, hút lấy khí tức của riêng cô.
Diên Vỹ nhắm mắt lại, đón lấy nụ hôn nồng nàn của anh...
Tay cô nắm chặt lấy cánh tay Cố Cẩn Ngôn, có lẽ vì nắm chặt quá nên trên tay anh cũng sắp hiện dấu tay.
Nhưng bây giờ Cố Cẩn Ngôn làm gì có tâm trạng để ý tới mấy chuyện này? Hiện tại anh đang tập trung hết toàn bộ tinh thần lên người Diên Vỹ.
Hai người họ mút mát nhau một cách điên cuồng, khi thì tách ra, khi thì quyện lại như thể có làm thế nào cũng không đủ!
Bàn tay bên eo Diên Vỹ không kiềm được vào xoa dọc sống lưng cô, ngay sau đó, Cố Cẩn Ngôn sực tỉnh, thầm chửi thề trong lòng rồi buông cô ra.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì anh sợ mình sẽ không kiềm được... mà yêu cô mất!
Chuyện xảy ra trong ký túc xá cô lần trước đã đủ lắm rồi! Anh vẫn nên biết đủ mới phải!
- Được rồi, em về phòng ngủ đi!
Cố Cẩn Ngôn xoa gáy cô một cách cưng chiều, ý bảo cô về phòng đi.
Lúc này Diên Vỹ vẫn còn thở dốc, hai tay vòng qua cổ Cố Cẩn Ngôn chẳng có chút sức lực nào cả. Cả người mềm nhũn dựa sát vào lòng anh, rõ ràng trông cô chẳng có ý muốn xuống khỏi người anh chút nào.
Cố Cẩn Ngôn sợ cách làm nũng này của Diên Vỹ nhất, đây căn bản chính là mời gọi không chút tiếng động!
Cơ thể Cố Cẩn Ngôn bắt đầu thay đổi, hô hấp của anh cũng trở nên nặng nề hơn.
Thật ra có nhiều thứ, đàn ông bình thường nghẹn lâu sẽ có hại cho cơ thể!
- Diên Vỹ.
Cố Cẩn Ngôn khàn giọng cảnh cáo Tần Diên Vỹ. Sau đó anh đẩy cô ra, ánh mắt tối lại nhìn chằm chằm vào cô.
- Nếu em còn không xuống, anh không dám đảm bảo tối nay có thể để em ra khỏi phòng này không...
Anh đang đe dọa cô ư?
- Vậy thì tốt quá, em sẽ ngủ với anh.
Diên Vỹ nhỏ giọng lầm bầm nhưng Cố Cẩn Ngôn lại nghe thấy hết.
Trong đầu Cố Cẩn Ngôn “oong” một tiếng. Ngay sau đó, anh nghiêng người đè Diên Vỹ lên ghế salon. Anh nhìn cô với ánh mắt nóng rực, hầu kết khêu gợi trượt xuống.
- Em có biết bây giờ chúng ta đang làm gì không?
- Làm gì vậy?
- Yêu..
Cố Cẩn Ngôn nói một chữ mập mờ, đoạn anh khàn giọng nói:
- Yêu em!
Lúc Diên Vỹ nghe thấy Cố Cẩn Ngôn nói thế, cô mắc cỡ tới mức muốn đào lỗ chui xuống, gương mặt đỏ bừng lên.
Dù cô ngây thơ cỡ nào cũng hiểu ý nghĩa của hai chữ này, huống chi tên lưu manh Hoắc Thận luôn phổ cập kiến thức nam nữ cho cô!
Diên Vỹ xấu hổ thở ra một hơi, cô nắm chặt lấy tay của Cố Cẩn Ngôn.
Cố Cẩn Ngôn cứ hôn mút môi cô hồi lâu. Đoạn anh nhìn cô với ánh mắt nóng rực như lửa, khàn giọng hỏi:
- Em sợ không?
- Sợ...
- Chuyện đó... có đau như tối đó không...
Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy vẻ đáng yêu động lòng người của cô, anh cảm thấy mình như một ông chú xấu xa rình mò, tốn hết công sức dụ dỗ một cô bé ngây thơ không hiểu chuyện đời.
Chẳng lẽ sai à? Lúc anh lớn rồi thì cô chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh còn bọc tã!
Cảm giác này đúng là xấu xa muốn chết được!
Cố Cẩn Ngôn biết rõ chuyện này không nên làm nhưng anh lại không nỡ buông tay cô, nhất là khi cô bé này nhìn anh với ánh mắt ngây thơ đầy mong chờ, anh có cảm giác mình đã bị cô tóm lấy.
Ngón tay anh lướt nhẹ trên mặt cô, ánh mắt tối đi.
Liệu cô nhóc này có biết bây giờ bọn họ đang đùa với lửa không nhỉ? Lửa cháy to quá có thể cháy thành tro đấy!
- ... Đau chứ.
Cố Cẩn Ngôn khàn giọng giải thích cho Diên Vỹ nghe:
- Hơn nữa còn đau hơn tối hôm đó nhiều...
Dù sao tối đó anh cũng không muốn làm cô thật!
Cho nên lần đau thật sự vẫn còn nằm phía sau!
Diên Vỹ nghe thấy thế thì lộ ra vẻ hoảng sợ, Cố Cẩn Ngôn thấy vậy mà đau lòng.
- Sợ lắm à?
Ngón tay anh mơn trớn má cô, nói với cô bằng giọng nói đầy mê hoặc:
- Tuy là hơi đau nhưng... cũng rất thoải mái. Hơn nữa đấy là loại thoải mái mà em chưa từng trải qua bao giờ.
Lúc anh nói xong thì ôm chặt lấy cô, tầm mắt cũng trở nên nóng bỏng hơn vài phần.
- .. Anh lừa em...
Diên Vỹ thẹn thùng lẩm bẩm. Cô đỏ bừng cả mặt xoay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn vào anh.
- Nếu anh nói đau thì sao có thể thoải mái được kia chứ? Em không tin đâu.
Nhưng mà, tuy cô biết rõ làm thế sẽ đau, lại không tin anh. Vậy sao trong lòng cô lại ẩn ẩn chờ mong điều đó?
Không, nói đúng hơn là cực kỳ mong chờ!
Cố Cẩn Ngôn híp mắt lại, mân mê cằm cô rồi thở dài một tiếng.
- Sao tôi có cảm giác mình đang lừa em làm chuyện xấu xa thế này?
Sau đó anh vén tóc trên trán cô rồi nói tiếp:
- Nếu ba mẹ biết chuyện này, chắc sẽ đánh tôi một trận nhỉ?
Ngón tay của Cố Cẩn Ngôn cứ mơn trớn cằm rồi tới môi cô, liên tục như thế nhiều lần tạo ra xúc cảm tê dại khiến người ngứa ngáy. Cô có cảm giác như có một con sư tử nghịch ngợm đang dùng vuốt trêu chọc cô, rồi gãi vào lòng cô khiến cô không nhịn được mà rên khẽ. Ngay sau đó cô há miệng ngậm cắn ngón tay của Cố Cẩn Ngôn.
Lúc Diên Vỹ ngậm lấy ngón tay mình, con ngươi của Cố Cẩn Ngôn rụt lại, phần dưới cũng căng cứng lên. Anh thở dốc một cách nặng nề nhưng lại không rút ngón tay ra, mà để mặc cho cô ngậm cắn.
Dường như Diên Vỹ giống như bị trúng ta, cô bất giác mút lấy ngón tay của anh rồi bắt đầu liếm nó.
Lúc thì quấn lấy nó, khi thì buông ra, có khi lại mút lấy ngón tay của anh rồi nhả ra.
Hô hấp của Cố Cẩn Ngôn trở nên nặng nề. Sự thâm trầm trong mắt cũng dần biến mất, thay vào đó đầy tình dục. Suy nghĩ trong đầu cũng trở nên hỗn loạn, cô nhóc này biết kích thích dục vọng đàn ông từ khi nào? Liệu cô có biết làm thế trước mặt đàn ông là một ám hiệu rất mãnh liệt hay không đây?!!
Phần dưới của Cố Cẩn Ngôn sưng tới phát đau, lại kèm theo nhiệt độ nóng bỏng không ngừng thiêu rụi lý trí của anh.
- Đuôi Nhỏ...