Nhà của Tần Diên Vĩ cô có gia thế vô cùng hiển hách, muốn cái gì thì có cái đó, từ bé đến lớn chỉ cần là thứ cô muốn thì chưa bao giờ là không đạt được. Rõ ràng cô cái gì cũng không thiếu, nhưng tại sao lại phải đi ăn cắp chứ?
Hơn nữa, những thứ đổ ra từ trong balo kia, tất cả đều là những món đồ chơi không đáng giá, nếu như cô thật sự cần, Cố Cẩn Ngôn anh còn có thể mua một xe tặng cô, làm sao đến mức phải để cô đi ăn trộm đồ của người ta?
Sau đó, Cố Cẩn Ngôn gọi điện thoại cho một người bạn là một nhà tâm lý học, kể qua tình hình của Diên Vĩ một lần, thì ra được kết luận là, cô bé này mắc phải một chứng bệnh tâm lý gọi là "nghiện ăn cắp".
Chứng bệnh này không liên quan gì tới nhu cầu của cô, chẳng qua cô đang muốn tìm kiếm sự kích thích trong quá trình ăn cắp đồ, tìm kiếm sự chú ý của người khác mà thôi!
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Diên Vĩ đang ở phía đối diện, thấy cô dường như không có ý định mở lòng với mình, Cố Cẩn Ngôn cũng không hề ép buộc Diên Vĩ:
- Hôm nay, trước tiên con hãy ở nhà nghỉ ngơi một ngày đã, tạm thời đừng đi học.
Diên Vĩ nghe vậy, ngước mắt nhìn anh.
Cố Cẩn Ngôn lại nói:
- Chú sẽ giúp con xin nghỉ, vừa hay hôm nay chú cũng được nghỉ, có thể ở nhà với con.
- Không cần, tôi muốn đi học.
Cố Cẩn Ngôn không hài lòng cau mày.
- Hoắc Thận đã hứa hôm nay sẽ cho tôi ăn một bữa thật lớn.
Diễn Vĩ tùy tiện tìm một lí do qua loa lấy lệ với anh, thực ra, lí do cô vội vàng muốn đến trường chỉ là cô không biết nên phải đối mặt như thế nào với anh thôi!
Sau khi chuyện trộm cắp bị bại lộ, Diên Vĩ không hề cảm thấy bối rối.
Hoắc Thận biết tật xấu này của cô, cô cũng không cảm thấy bẽ mặt chút nào, hoặc nếu bị bất cứ người nào khác nhìn thấy, cô cũng đều cảm thấy không có gì, dù là bị bắt vào đồn cảnh sát, cô cũng không hề hấn gì, thế nhưng mà, bị Cố Cẩn Ngôn anh biết chuyện thì không được!
Diên Vĩ buồn bực, cầm bát cháo lên uống sạch, rồi cầm lấy ba lô đi ra ngoài.
Cố Cẩn Ngôn cau mày, không nói thêm bất cứ một lời nào nữa.
Hoắc Thận?! Bây giờ mỗi một câu Tần Diên Vĩ cô nói ra đều là liên quan đến tên này!
Đôi môi mỏng kéo thành một đường thẳng, không hề có chút độ ấm.
Việc Diên Vĩ trộm cắp, xem ra dường như cũng không giải quyết được gì.
Cố Cẩn Ngôn không nói chuyện này với Lâu Tư Trầm và Mộ Sở, ngày thường cũng không đề cập tới chuyện này với Diên Vĩ nữa, đương nhiên, Cố Cẩn Ngôn thực sự cũng không gặp được Đuôi Nhỏ.
Bởi vì Diên Vĩ ở nội trú, hơn nữa, tới cuối tuần cô cũng nhất quyết không chịu về, thậm chí có đôi khi ngay cả cuối tuần cô cũng không về biệt thự của Cố Cẩn Ngôn lấy một chuyến.
Công việc của Cố Cẩn Ngôn cũng ngày càng bận rộn, Diên Vĩ không ở nhà, anh cũng ít trở về nhà hơn.
Có đôi khi lúc anh mệt mỏi, anh lại ngủ ở trong phòng làm việc. Nhiều khi, rạng sáng lúc 2 giờ, anh giật mình từ trong giấc mơ tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng tối tăm lạnh lẽo, Cố Cẩn Ngôn như bị nuốt chửng bởi một loại cảm giác cô đơn chưa từng có, những hình ảnh về khuôn mặt xinh đẹp của Diên Vĩ cứ thế xâm chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của anh.
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy phiền muộn, anh không thích bị loại cảm xúc như thế này kiềm chế bản thân, trong lòng luôn lo được lo mất, nhưng còn có cách nào chứ? Trái tim sớm đã không chịu nghe theo sự khống chế của bản thân anh.
Cố Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua.
Lúc này đã 3 giờ sáng, trong mục "cuộc gọi nhỡ" là một cột trống không, không có gì hết, cô bé kia cuối cùng cũng không gọi cho anh lấy một cuộc điện thoại.
Đây là lần cô rời xa anh lâu nhất, xa nhất, nhưng cũng sẽ là lần duy nhất!
Có phải khi một cô gái biết yêu đều sẽ như thế? Nghĩ đến chuyện cô yêu Hoắc Thận, tâm trạng của Cố Cẩn Ngôn không khỏi có chút phiền muộn.
Cuối cùng anh cũng không ngủ được, đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế sofa, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị về nhà.
Rõ ràng nên lái xe về nhà, nhưng chẳng hiểu tại sao anh lại lái thẳng một mạch tới thành phố C, cho đến khi xe dừng ở dưới kí túc xá nữ của khoa âm nhạc, Cố Cẩn Ngôn lúc này mới kịp phản ứng.
Ngước mắt nhìn thấy kí túc xá đã một mảnh đen kịt, đôi mắt âm trầm của Cố Cẩn Ngôn lại sâu thêm mấy phần.
Anh xuống xe, thân ảnh cao lớn lười biếng dựa vào thân xe, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo khoác ngậm vào miệng, châm lửa, hút từng ngụm từng ngụm một. (有一口没一口的抽了起来.) như có như không nhả ra từng ngụm khói, maybe
Cơn gió lạnh lẽo, xào xạc lướt qua mặt anh, lạnh đến mức làm cho người ta phát sợ, Cố Cẩn Ngôn chỉ qua loa khép lại chiếc áo khoác gió đang mặc trên người.
Ngước mắt lên nhìn về phía kí túc xá ở đối diện, tính ra đã một tuần rồi anh không gặp cô bé kia.
Thực ra cũng chỉ mới có sáu ngày mà thôi, cũng không biết tại sao, sáu ngày này Cố Cẩn Ngôn lại cảm thấy như sáu năm ròng rã.
Anh lấy điện thoại ra, cầm trong tay một cách vô cùng buồn chán, cũng không biết rốt cuộc là không cẩn thận hay là cố ý, ngón tay vô thức bấm vào số 1, điện thoại đã hiển thị cuộc gọi đi.
Số 1 là phím gọi nhanh mà anh cài đặt cho số điện thoại của Diên Vĩ.
Đợi đến lúc anh ý thức được, thì đầu kia đã bắt máy.
Từ lúc bắt đầu gọi, chưa đến mấy giây đầu kia đã bắt máy.
Cố Cẩn Ngôn cũng có chút bất ngờ, không phải anh cảm thấy lúng túng hay ngượng ngùng, mà là lo lắng sẽ làm ồn Diên Vĩ đang ngủ say.
Dù sao bây giờ cũng đã hơn 3 giờ sáng.
Cô bé này có thể bắt máy một cách nhanh chóng như vậy, chẳng lẽ giờ này còn đang chơi game?
Điện thoại được kết nối, giọng ngái ngủ, uể oải từ đầu kia điện thoại truyền tới:
- Alo...
Giọng nói nhẹ nhàng này là âm thanh mà Cố Cẩn Ngôn quen thuộc nhất.
Trong chốc lát, sau khi nghe được giọng nói của cô, anh chợt cảm thấy tảng đá đè trên ngực cũng đã được gỡ bỏ, khiến cho anh có thể hô hấp trở lại.
- Là chú!
Cố Cẩn Ngôn trầm giọng trả lời một câu, trong lúc nói chuyện anh đã dập tắt điếu thuốc trong tay, hỏi Diên Vĩ:
- Có phải đã làm phiền tới giấc ngủ của con không?
- Cố Cẩn Ngôn?
Đương nhiên, lúc này cô mới ý thức được người gọi điện thoại là anh!
Có phải anh nên vui mừng vì chỉ trong mười giây ngắn ngủi mà cô bé đã nhận ra giọng của anh?
- ... Ừm.
Cố Cẩn Ngôn trầm ngâm một tiếng, coi như là câu trả lời, sau đó, hai người im lặng một hồi lâu, không nói câu nào.
Cuối cùng, vẫn là Cố Cẩn Ngôn phá vỡ khoảng thời gian yên tĩnh đến mức bối rối này:
- Con ngủ tiếp đi! Chú không cẩn thận nhấn vào phím gọi nhanh thôi.
Nhưng thật sự là không cẩn thận sao?
- Ừm...
Diên Vĩ cắn căn môi dưới, khàn khàn đáp một câu, lại nói:
- Vậy tôi cúp máy trước.
Nói xong, cô chuẩn bị tắt máy.
- Đuôi Nhỏ!
Cố Cẩn Ngôn rốt cuộc vẫn lên tiếng gọi cô.
Đầu dây bên này, trái tim Diên Vĩ như thắt chặt, bỗng nhiên đập loạn mấy nhịp, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn:
- ...Dạ?
Cố Cẩn Ngôn trầm mặc một chút, sau một lúc lâu, mới trầm giọng hỏi cô:
- Mấy ngày nay con ổn không?
Dường như Diên Vĩ không ngờ tới anh đột nhiên lại hỏi cô câu này, cô sửng sốt mất mấy giây không trả lời được.
Cô có ổn không? Mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác, cũng tính là ổn sao?
Nằm trong chăn, Diên Vĩ trở mình một cái, cái lạnh lập tức cũng cuốn theo vào trong chăn, khiến cho cô lạnh đến run người.
Ở kí túc xá, lò sưởi cũng đã hỏng hai ngày, cô đã phản hồi với quản lí kí túc, nhưng mà đến giờ vẫn chưa có người tới sửa, thế nên mỗi tối lúc đi ngủ, Diên Vĩ đều cảm thấy lạnh cóng như đã đóng băng, làm thế nào cũng không ngủ được.
Vì vậy, thực sự lúc nãy cô cũng không chơi game, chỉ nằm lật qua lật lại trong chăn do không ngủ được mà thôi!
- Chú...vẫn khỏe chứ!
Diên Vĩ cũng không nói nhiều lời về tình trạng của mình.
Cô cau mày, hỏi anh:
- Đã đến giờ này rồi, sao chú vẫn chưa ngủ?
Diên Vĩ vừa hỏi anh, vừa nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức đặt bên giường, lúc này đã hơn 3 giờ sáng!
- Không phải chú vừa tan làm đấy chứ?
- Vừa mới ra khỏi phòng làm việc.
- Chú đang lái xe sao?
- Không, đang dừng ở bên đường.
- À!
- Vậy chú đi đến đâu rồi?
Diên Vĩ chỉ là hiếu kì, thuận miệng hỏi một câu.
Cố Cẩn Ngôn dừng lại mấy giây, nói thật với cô:
- Dưới kí túc xá của con.
Anh không giấu diếm cô.
Diên Vĩ sửng sốt, một giây sau, không để ý đến cái lạnh bên ngoài chăn bông, liền vén chăn lên đi ra khỏi giường, để chân trần chạy ra phía ban công.
Cố Cẩn Ngôn loáng thoáng cảm nhận được, anh nhíu mày:
- Con xuống giường rồi?
- Cố Cẩn Ngôn, chú ở đâu?
Nhưng mà, phía dưới quá tối, cô căn bản không thể tìm ra được bóng hình của anh.
- Tôi vào phòng trước đã!
Cố Cẩn Ngôn không để ý tới câu hỏi của cô, ngửa đầu nhìn lên ban công của kí túc xá, trong bóng tối, anh mơ hồ có thể nhìn thấy một nguồn ánh sáng yếu ớt của điện thoại đang lóe lên, nhưng lại không thấy rõ khuôn mặt của cô.
Nhưng dù vậy, Cố Cẩn Ngôn chỉ cần nhìn một chút thì liền nhận ra đó là cô.
Trong giây phút đó, anh chỉ cảm thấy, những khoảng trống trong lòng dường như đã được lấp đầy ngay lập tức.
Nỗi nhớ nhung vẫn đang không ngừng tràn ngập trong lòng anh, càng ngày càng nỗi lại càng lớn.
Trong bóng tối, sau khi thấy được bóng dáng xinh đẹp kia, ánh mắt của anh trở nên nhu hòa hơn một chút.
- Đi vào đi...
Anh khuyên cố.
- Chú ở đâu?
Diên Vĩ tiếp tục truy vấn, không ngừng nhìn phía xung quanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được thân ảnh của anh, Diên Vĩ dường như có chút sốt ruột, cô lại hỏi vội:
- Cố Cẩn Ngôn, rốt cuộc chú đang ở đâu? Tại sao tôi lại không thấy chú? Chú đang ở trên xe sao?
Cố Cẩn Ngôn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, anh thật sự không có cách nào với cô bé này mà.
- Chú không ở trên xe, con đợi một chút, chú đi đến chỗ có đèn đường!
Nơi có ánh sáng, cô có thể nhìn thấy mình!
Cố Cẩn Ngôn tìm một cây đèn đường mà Diên Cĩ có thể thấy được, đứng ở đó.
Diên Vĩ đã nhìn thấy anh!
Giờ phút này, anh đứng dựa vào cột đèn, áo khóa dài bao bọc lấy thân hình cao lớn của anh, áo khoác hé ra một nửa, vạt áo tùy ý tung bay theo chiều gió, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng ở bên trong.