- Thế nào? Thấy rõ chưa? Đã tốt hơn rất nhiều rồi! Được rồi, anh nhanh đi ngủ đi, tôi cũng cần phải ngủ nữa!
Diên Vĩ vội vã muốn tắt video call.
- Không phải là rất đau sao?
Hoắc Thận bỗng nghiêm túc hỏi cô.
Bị y hỏi như vậy, Diên Vĩ cảm thấy sống mũi mình chua xót, tuy nhiên cô không cho bản thân thể hiện điều này ra, chỉ cố ý tỏ vẻ thoải mái cười với Hoắc Thận đang nhăn mặt nhăn mày đầu bên kia điện thoại:
- Đúng! Tôi đau muốn chết rồi! Vậy anh phải suy nghĩ kĩ xem ngày mai nên bồi thường thứ gì cho tôi đấy?! Giờ đừng làm phiền tôi nữa, tôi muốn đi ngủ!
- Bồi thường?
- Cậu đây lấy thân báo đáp, muốn không?
- Tôi nhổ vào!
Đầu bên kia, Hoắc Thận cười đến run rẩy hết cả người:
- Được rồi! Ngày khác cậu đây mời em ăn một bữa lớn, được chưa? Chúng ta muốn ăn thứ gì liền ăn thứ đó! Mục tiêu phấn đấu của ngày mai chính là ăn cho sạt hết núi vàng của Hoắc Xuyên thì thôi! Xem ông ta còn dám động thủ đánh em nữa không!
Diên Vĩ nghe thấy lời tuyên bố hào hùng của Hoắc Thận liền không nhịn được cười rộ lên, tất cả mọi muộn phiền dường như đều trở thành hư không:
- Nếu bố anh nghe thấy lời này, khẳng định ông ta sẽ đánh anh thêm một trận nữa! Được rồi, tôi buồn ngủ thật rồi, cúp máy đây!
- Ok! Ngủ sớm một chút!
- Đã muộn lắm rồi! Bai ---
Vừa mới quay người, "phanh" một tiếng, cô trực tiếp bị một thân thể cường tráng ép dần vào tường.
Là lồng ngực của Cố Cẩn Ngôn.
Diên Vĩ hoảng sợ, nhịp tim mạnh mẽ nảy lên trong lồng ngực, cô theo bản năng lùi về phía sau hai bước, ngước đầu, dùng vẻ mặt hoang mang nhìn anh.
Tầm mắt Cố Cẩn Ngôn lạnh lẽo ngừng trên khuôn mặt Diên Vĩ, tựa như muốn đem cô đông thành đá.
Diên Vĩ lùi về sau một bước, đôi chân thon dài của Cố Cẩn Ngôn cũng tiến về trước thêm một bước, cuối cùng, toàn thân Diên Vĩ đều bị ép lên cửa kính thủy tinh, tâm trạng cô nhất thời trở nên hoảng sợ:
- Chuyện kia... tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn đi ngủ...
Đôi bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ngực anh nhẹ đẩy một cái, có ý muốn thoát khỏi không gian bức bách này. Nào ngờ vừa định chạy, tay cô bỗng bị Cố Cẩn Ngôn nắm lại, một khắc sau, cả người một lần nữa bị anh đẩy đến sát cửa kính, lồng ngực rắn chắc nặng nề ép cô trở về khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Tư thế này... Diên Vĩ chỉ cảm thấy hai đỉnh núi trước ngực cô như sắp bị anh ép chặt:
- Cố Cẩn Ngôn, chú...
Gò má Diên Vĩ nổi lên một tầng hồng nhuận, không rõ là do uất ức hay xấu hổ nữa.
Cố Cẩn Ngôn ngạo nghễ từ cao nhìn xuống người trong lồng ngực mình:
- Tần Diên Vĩ, nếu chú nói rằng, chú không hy vọng con cùng Hoắc Thận đến với nhau thì sao?
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn đặt trên gò má Diên Vĩ, lúc nóng lúc lạnh, nhưng thanh âm càng không có lấy nửa điểm ấm áp.
Diên Vĩ ngẩn người, bỗng cô hồi tưởng tới nụ hôn của Cố Cẩn Ngôn và Tô Giải Ngữ ở phòng bếp vào một buổi tối...
Con ngươi trong nháy mắt trở nên u ám, cô cúi đầu rồi ngoảnh mặt về phía khác, không trả lời câu hỏi của anh.
Im lặng là có ý gì?
Trái tim Cố Cẩn Ngôn nảy lên một nhịp, bàn tay to lớn thô lỗ nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình
- Không được im lặng! Trả lời chú đi ---
Diên Vĩ hờn giận nhíu mày
- Tôi và Hoắc Thận...
Song, Diên Vĩ chưa kịp nói xong, thậm chí vừa mới hé miệng, đôi môi anh đào hồng nhạt đã đột ngột bị môi mỏng lạnh lẽo của Cố Cẩn Ngôn áp lên, gắt gao chặn lấy miệng cô. Khí tức bá đạo nơi anh xông vào khắp hơi thở của Diên Vĩ, chiếm đoạt lấy mọi hô hấp từ cô.
- Ưm ưm ưm
Nụ hôn đột ngột này khiến Diên Vĩ hoàn toàn không kịp trở tay.
Hình ảnh anh cùng Tô Giải Ngữ hôn môi một lần nữa tràn ngập khắp tâm trí cô. Diên Vĩ buồn bực vùng vẫy trong lòng anh, vội vã né tránh khỏi nụ hôn không chút độ ấm, không chút tình cảm từ anh.
Anh nghĩ anh muốn hôn ai liền có thể hôn người đó sao? Rõ ràng vừa cùng Tô Giải Ngữ chàng chàng thiếp thiếp xong, lúc này lại có thể trắng trợn hôn cô như vậy, không lẽ bản thân anh không hề cảm thấy ghê tởm chút nào?
Liệu anh có biết rằng, mỗi một nụ hôn của anh, mỗi một lần anh tựa vào gần hơn, đối với Tần Diên Vĩ cô mà nói luôn là một sự dụ hoặc chí mạng, lại càng là một loại khiêu khích khiến trái tim thật vất vả mới có thể bình tâm lại của cô một lần nữa gợn sóng, nhịn không được mà không ngừng rung động một lần nữa, thậm chí... càng bị si mê bởi anh!
Cô chỉ muốn từ bỏ anh mà thôi, khó khăn đến vậy sao? Tại sao anh không cho cô cơ hội này?
- ... Cố Cẩn Ngôn, buông tôi ra!
Diên Vĩ ra sức vùng vẫy trong ngực anh, hơi thở hỗn loạn, hổn hển kêu lên.
Mà Cố Cẩn Ngôn hiển nhiên càng nổi giận, anh dường như đang đấu tranh với Diên Vĩ. Diên Vĩ càng giãy dụa, lực đạo gông cùm lấy cô càng tăng thêm vài phần.
Lồng ngực to lớn mạnh mẽ ép cô lên cửa sổ thủy tinh, cánh tay dài vươn ra, dùng lực siết lấy thật chặt vòng eo mảnh khảnh, khiến cô không thể tiếp tục giãy dụa; mà tay còn lại bá đạo nâng cao mặt cô lên, đầu khẽ cúi xuống, một lần nữa nặng nề đem nụ hôn thô bạo vừa nãy hạ xuống đôi môi mềm mại của cô.
Đầu lưỡi lướt qua đôi môi mỏ mọng đầy đặn, bá đạo tách hàm cô ra, mạnh mẽ xâm nhập vào khuôn miệng chứa đầy hương vị ngọt ngào, thành công chiếm đoạt lấy hơi thở tươi mát nơi cô, cũng vội dùng toàn bộ mùi vị chỉ thuộc về riêng anh giáo huấn cô.
Anh như vội vã muốn cắn nuốt, chiếm đoạt lấy cô, vội vã muốn khiến cô chỉ thuộc về mình Cố Cẩn Ngôn này.
Nghĩ tới việc cô và Hoắc Thận bên nhau, động tác Cố Cẩn Ngôn hôn cô càng trở nên bức thiết, mãnh liệt hơn.
- Ngô ngô ngô ---
Diên Vĩ bị anh hôn tới mức đầu óc quay mòng mòng, hoàn toàn không thở ra hơi.
Cô khó chịu ngọ nguậy trong lòng Cố Cẩn Ngôn, lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng từ anh:
- An phận một chút!
Gò má bị thương trực tiếp bị Cố Cẩn Ngôn giữ chặt lại, nhất thời khiến cô đau tới tuôn cả nước mắt. Cô đau đớn hô lên một tiếng, lại cảm thấy đầu lưỡi ẩm ướt tựa linh xà của Cố Cẩn Ngôn cấp thiết xâm nhập vào khoang miệng mình một lần nữa, bá đạo chiếm đấy từng tấc hơi thở từ cô.
Diên Vĩ đại khái đã nổi giận.
Đầu lưỡi của anh vừa mới tiến vào, cô đã buồn bực há miệng, dùng lực cắn thật mạnh.
"A---" Diên Vĩ dùng mười phần lực, vừa cắn một ngụm cái đã khiến Cố Cẩn Ngôn đau tới rên lên một tiếng. Song, đầu lưỡi anh vẫn không chịu rời khỏi miệng Diên Vĩ, thậm chí để trả thù, anh cũng há miệng, hung hắng cắn thật mạnh vào môi dưới cô nhằm khiển trách. Tiếp đó, anh ngày càng táo tợn tiến thật sâu vào khoang miệng cô, khám phá tất cả các ngóc ngách. Diên Vĩ có một loại ảo giác như sắp bị người này nuốt trọn, khiến cô cơ hồ không thể thở nổi nữa.
Diên Vĩ rõ ràng cảm thấy người này đang cố ý!!
Cô khó chịu tiếp tục giãy dụa, song, sự hồi đáp của Cố Cẩn Ngôn dành cho cô lại là tăng thêm lực đạo giữ lấy má cô.
Lúc này, nước mắt Diên Vĩ trong phút chốc đã tuôn ra không ngừng.
Cô hận không thể nhấc chân đạp anh một cái.
Cố Cẩn Ngôn thực sự đang cố ý! Anh đang trừng phạt cô, trừng phạt nha đầu này vì không một lòng một dạ, trừng phạt cô vì trêu chọc anh xong lại dứt khoát yêu một người đàn ông khác!! Trừng phạt cô vì chưa được sự cho phép của mình, đã đến bên cạnh một người đàn ông khác!!
Những điều này, anh nào có cho phép? Tất cả những thứ đó, Cố Cẩn Ngôn anh đều kiên quyết không cho phép xảy ra!!
- ... Đau!
Diên Vĩ trong lòng anh trông tội nghiệp như một động vật nhỏ thống khổ khóc lóc, những giọt lệ trong suốt bắt đầu "tí tách tí tách" không ngừng tuôn ra ngoài.
- Đau quá, hu hu hu....
Nghe được tiếng kêu đau, mi tâm Cố Cẩn Ngôn run lên, bàn tay nắm chặt má cô vội buông lỏng hơn.
Anh nào nỡ khiến cô đau chứ?
Cố Cẩn Ngôn rốt cục rút tay khỏi mặt cô, cánh tay dài dứt khoát đặt ra sau đầu cô, mạnh mẽ nâng ót cô lên, tiếp tục ép cô nhận lấy nụ hôn sâu vừa tha thiết vừa nồng nhiệt của mình, hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn thoát.
Ngón tay thon dài tiến vào mái tóc cô, nhẹ nhàng vỗ về những sợi tóc mềm mại, nhưng nụ hôn kia trên môi cô lại càng trở nên thô bạo, không nhịn được mà đánh vòng trong khoang miệng cô, môi mỏng tùy ý ngậm lấy đôi môi anh đào xinh đẹp động lòng người kia, tận tình nhấm nháp mỹ vị chỉ thuộc về cô.
Cô bé này quá ngây thơ, quá dụ người, thậm chí còn khiến Cố Cẩn Ngôn muốn thêm thật nhiều, thật sâu...
Nụ hôn nóng bỏng trở nên ngày càng triền miên, không khí xung quanh trở nên nóng hầm hập. Toàn bộ máu trong người anh dường như nóng lên, bắt đầu sục sôi mạnh mẽ.
Bỗng nhiên "Ba---" một tiếng, âm thanh tiếng tát không hề báo trước vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Diên Vĩ thế nhưng lại tặng cho Cố Cẩn Ngôn một cái tát.
Cô thở hổn hển liên tục, vành mắt đỏ bừng, mặt đầy vẻ uất giận, dùng mười phần sức lực đẩy Cố Cẩn Ngôn ra
- Rốt cục đã đủ chưa?
Cố Cẩn Ngôn hiển nhiên không ngờ tới Diên Vĩ lại tát mình. Vài giây sau, anh mới hồi thần, mãi đến khi cảm giác đau rát trên má truyền tới, Cố Cẩn Ngôn mới ý thức được cô bé này thực sự đã nổi giân.
Mà anh, cũng nổi giận!
Ngọn lửa trong đáy mắt tối đen như muốn mạnh mẽ phun ra ngoài.
Anh xoa xoa khóe miệng, nơi đó vẫn còn lưu lại hương vị từ môi cô.
Một giây sau, Cố Cẩn Ngôn cất bước lại sát cô, cũng không chờ Diên Vĩ kịp phản ứng, hai cánh tay cô đã bị Cố Cẩn Ngôn giữ chặt lấy.
- Chú...làm cái gì?
Diên Vĩ kinh hãi nhìn anh, vùng vẫy, tuy nhiên không có kết quả.
- Trừng phạt
Cố Cẩn Ngôn lạnh lẽo nói ra hai từ, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, đuôi mày hơi nhếch lên:
- Đến bề trên cũng dám động thủ, không biết tôn trọng người lớn như thế, là ai dạy con hả?
- ...
Vào lúc như thế này anh còn cố ý lấy thân phận bề trên để giáo dục cô? Còn không biết xấu hổ nói mình là bề trên của cô?!! Nhưng chuyện vừa này Cố Cẩn Ngôn vừa làm với cô chẳng lẽ là việc một trưởng bối nên làm với hậu bối? Tiêu chuẩn kép của anh cũng quá lợi hại rồi!