- Ba mẹ cũng đi ngủ đi! Cứ giao anh ta cho con là được.
Hai người nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi một lát rồi Tần Mộ Sở mới đáp:
- Ừ, Đuôi Nhỏ nhớ chăm sóc khách nhé!
- Vâng, con biết rồi ạ!
- Con cũng mau về ngủ đi, nhớ chưa?
- ...Vâng ạ!
Rất nhanh sau đó hai người trên lầu đã biến mất sau khúc ngoặt hành lang.
Bên dưới, Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở vẫn còn đứng nhìn nhau, mãi sau cả hai vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
- ...Đây là sao?
Tần Mộ Sở không hiểu gì cả:
- Sao tự dưng đàn anh khóa trên lại tới nhà mình? Đây... coi như gặp mặt người lớn à?
Lâu Tư Trầm cau màu, lắc đầu bảo:
- Anh thấy không giống lắm.
- Không giống gì cơ? Không giống một đôi à?
- Không giống! Người con gái mình thích chắc chắn không phải cậu ta, mà ngược lại anh thấy thằng nhóc này có vẻ rất quan tâm con mình đấy.
- Thế à?
- Em thấy Tiểu Hoắc cũng được lắm, trông đẹp trai mà cười lên đuôi mắt còn cong vút rất đáng yêu, em thích lắm! Với lại gia cảnh người ta cũng không tệ, đúng không nào?
Ấn tượng đầu tiên của Tần Mộ Sở với Hoắc Thận rất tốt nhưng Lâu Tư Trầm thì hoàn toàn ngược lại.
- Phụ nữ bọn em toàn nhìn bằng mắt thôi, anh thấy chắc bọn con gái đều không thoát được lưới tình của tên này đâu, nếu con mình với cậu ta thành đôi thì không phải ngày sau sẽ phải đối mặt với một đống tình địch sao? Không phải sẽ khổ sở lắm à?
Nhưng Tần Mộ Sở lại không đồng tình với hắn:
- Anh không thể nói như vậy được, anh thấy những năm qua phụ nữ bên cạnh mình còn ít lắm à? Em vẫn luôn chiến đấu đến tận giờ đấy, nhưng em có kêu mệt bao giờ chưa! Không phải em vẫn rốt ổn sao?
Lâu Tư Trầm giơ tay khoác vai Tần Mộ Sở, còn cố ý cúi đầu đặt một nụ hôn lên vai vợ mình rồi nói:
- Điều đó chứng minh em đã tìm đúng người rồi. Chồng em dù chưa từng thiếu phụ nữ vây quanh nhưng quan trọng là anh không hề bị ai mê hoặc hết. Mà Hoắc Thận thì không chắc đâu, tâm tính chưa ổn định khó tránh khỏi sẽ bị người khác quyến rũ mất.
- Rồi rồi! Em thấy chúng ta đang quan tâm vô ích đấy, giờ quan hệ của hai đứa thế nào vẫn còn chưa rõ mà! Không chừng chỉ là bạn bè thật thì sao? Đi thôi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ đã nào!
- Trong nhà có một con sói con thế em bảo người làm cha như anh ngủ thế nào được! Chỉ cần nghĩ đến chuyện có ngày nào đó sẽ có tới hai người đàn ông chạy tới cướp hai đứa con gái nhà mình đi là anh đã khó thở lắm rồi, làm gì có tâm trạng mà ngủ nữa chứ!
- ...
- Chồng ơi, anh phải nghĩ thoáng ra chứ. Lẽ nào định giữ con gái ở nhà với chúng ta cả đời hay sao?
- Không lấy chồng cũng được mà! Chẳng lẽ sợ không có ai nuôi chúng à? Cha chúng tình nguyện nuôi hai đứa cả đời đây này! Đến kiếp sau cũng vẫn muốn nuôi!
- Còn mạnh miệng nữa!
Trên tầng, Tần Diên Vĩ đã đưa Hoắc Thận đến phòng ngay cạnh phòng ngủ của mình.
- Đêm nay anh ở phòng này được không?
Cô hỏi ý của người này.
- Thế nào cũng được mà!
Căn phòng rất sạch sẽ, trang trí bên trong cũng rất đẹp. Y nhìn một vòng xung quanh xong lại quay sang hỏi Tần Diên Vĩ:
- Quái Vật Nhỏ này, tôi ở nhà cô thế này có được không đấy?
- Có gì mà không được hứ?
- Lúc trước không phải anh cũng để tôi ở lại nhà anh qua đêm hả? Xem như có qua có lại nhé!
- Có qua có lại?
- Nhưng vì sao vừa rồi tôi lại có cảm giác như gặp cha mẹ vợ tương lai nhỉ?
- ...
- Anh đừng có tưởng bở! Đừng hòng tôi gả cho anh nhé!
- Ai dô! Biết ngay mà, lẽ ra tôi phải mang quà tới thăm chứ, cô bảo xem giờ tôi đến tay không thế này có phải rất bất lịch sự không? Cha mẹ vợ có thể nghĩ xấu cho tôi không nhỉ?
Cô hừ lạnh:
- Ba mẹ tôi cũng không thích người tính toán như anh đâu! Họ cũng chẳng thèm quà của anh nhé.
Ý cười nơi khóe miệng Hoắc Thận lại càng rõ rệt hơn, y thổi nhẹ vào tai Tần Diên Vĩ rồi nói:
- Ồ! Thừa nhận ba mẹ cô là cha mẹ vợ tôi rồi đấy hả?
- ...Phì!
- Thôi, tôi không nói với anh nữa! Nhanh đi tắm giặt nghỉ ngơi đi! Lái xe mấy tiếng liền mà sao anh vẫn khỏe thế hả!
Cô đã buồn ngủ díp cả mắt rồi mà tên này vẫn còn phơi phới như vậy đây, lạ thật.
Tần Diên Vĩ dặn xong thì định trở về phòng ngủ tiếp, nhưng trước khi để cô đi Hoắc Thận còn cố trêu tiếp:
- Lát nữa đi ngủ nhớ phải khóa cửa phòng thật kỹ nhé, nếu không cậu đây không dám đảm bảo nửa đêm có mộng du vào nhầm phòng không đâu đấy, nếu nhỡ mà chui vào chăn của cô thì...
- Anh dám hả!
- Ai da!
Hoắc Thận ôm chân kêu đau:
- Con nhãi ranh này!
Cô lè lưỡi trêu y xong chạy vụt ra ngoài, về phòng mình lập tức đóng cửa, khóa lại rồi bò lên giường đi ngủ luôn.
Một phòng ngủ khác cửa vẫn đang khép hờ, đợi tới khi thấy Tần Diên Vĩ về đến phòng mình rồi thì Lâu Tư Trầm mới yên tâm đóng cửa lại, tảng đá đè nặng trong phòng rốt cuộc đã rơi xuống.
Mà lúc này Tần Mộ Sở đã nằm sẵn trên giường từ lâu:
- Chồng ơi, người ta không phải bạn trai Diên Vĩ mà anh đã nghi thần nghi quỷ thế này rồi nếu về sau con mình mà dẫn bạn trai về nhà thật không phải anh sẽ dọa người ta sợ chết khiếp hả?
- Loại đàn ông mà có thể bị anh dọa sợ thì chắc chắn chẳng ra sao, không có cũng được!
- ...
Hôm sau, vừa sáng sớm Tần Diên Vĩ còn chưa ngủ đủ đã bị Hoắc Thận lôi đầu dậy, nhất định đòi cô phải dẫn mình đi chơi khắp thành phố A mới chịu.
Tần Diên Vĩ thật sự cảm thấy chẳng có gì hay mà đi chơi hết, nhưng Hoắc đại thiếu gia lại phấn chấn đến khó tin, cuối cùng cô không từ chối được nên đành phải đưa y đi.
Chỉ là không ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Cố Cẩn Ngôn.
Bên cạnh còn có Tô Giải Ngữ đang bám dính vào anh và cả ba mẹ Cố nữa.
Tần Diên Vĩ xấu hổ muốn chết, định mở miệng chào hỏi người lớn đàng hoàng nhưng lại không biết phải xưng hô thế nào mới đúng, cuối cùng chỉ có thể đứng ngơ ngác ở đó mà chẳng nói được một lời.
Ngược lại thì sự chú ý của mọi người có mặt đều đã bị Hoắc Thận bên cạnh cô lôi kéo.
Đôi mắt đen của Cố Cẩn Ngôn tối xuống, sắc bén chiếu thẳng mặt Tần Diên Vĩ, mày kiếm nhíu cả lại.
- Bạn trai em cũng tới rồi sao Diên Vĩ?
Tô Giải Ngữ khoác tay Cố Cẩn Ngôn, giả lả cười hỏi:
- Đến từ bao giờ thế? Chiều qua vẫn chưa thấy cậu ấy mà!
Xong cô ta còn quay sang nói với mẹ Cố:
- Bác ơi, đây chính là bạn trai của Diên Vĩ đấy, quan hệ của cả hai tốt lắm!
Cô ta nói xong lại còn ngẩng lên nhìn Cố Cẩn Ngôn.
Sắc mặt anh rất khó coi, ánh mắt dừng trên mặt Tần Diên Vĩ lại càng sắc bén như dao, cứ như muốn xẻ cô ra thành mấy mảnh.
Đối với cái nhìn của anh trong lòng Tần Diên Vĩ chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, thấy hai người kia thân mật khoác tay nhau thế cô cũng học theo, khoác tay Hoắc Thận rồi cười nói với Tô Giải Ngữ:
- Tối qua bạn trai tôi đến, thấy mình tôi về thành phố A nên anh ấy lo quá, cuối cùng lại đuổi tới tận đây xem thử! Quan hệ của chúng tôi đúng là rất tốt, nhỉ?
Cô ngửa đầu cười hỏi Hoắc Thận.
Y cũng cười theo, rồi còn giơ tay kéo cô vào lòng:
- Dì Tô, chỉ người cao tuổi như cô có thể yêu đương còn ít tuổi như chúng tôi không được khoe ân ái sao?
Vừa nghe Hoắc Thận mở miệng gọi “dì Tô” là mặt Tô Giải Ngữ đã đen xì, cô ta rất muốn nổi cáu nhưng lại ngại còn Cố Cẩn Ngôn và cha mẹ anh vẫn ở đây nên chỉ đành nhịn xuống.
Cuối cùng vẫn là Cố Cẩn Ngôn đứng ra hòa giải, anh thản nhiên nói:
- Đi thôi! Đừng để ông bà phải chờ lâu.
Nói xong còn thân mật khoác vai Tô Giải Ngữ đi lên xe cùng cha mẹ Cố.
Tim Tần Diên Vĩ đau như dao cắt, vì thái độ của anh, cũng vì câu nói cuối cùng kia...
Thế nên lúc này anh đang định dẫn Tô Giải Ngữ tới gặp người lớn đấy ư? Anh nghiêm túc thật sao?
Thật ra đúng là Cố Cẩn Ngôn muốn đến thăm ông bà mình, nhưng không phải vì muốn giới thiệu Tô Giải Ngữ cho họ mà chỉ là đã lâu anh không về thành phố A, thế nên nếu đã về thì nhất định phải đến thăm hai người, còn bản thân Tô Giải Ngữ lát nữa cũng hẹn bạn ra ngoài nên mới đi cùng nhau thôi.
Nhưng dĩ nhiên là Tần Diên Vĩ không rõ ngọn ngành, cô kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Cố Cẩn Ngôn bỏ đi, tới tận khi xe anh biến mất ở khúc cua mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, viền mắt không biết tự bao giờ đã đỏ hoe cả lên.
- Nào, bạn gái, chúng ta cũng đi thôi!
Hoắc Thận lúc này vẫn chưa thoát vai, đang định ôm Tần Diên Vĩ đi ra ngoài.
Nhưng cô lại kéo tay y xuống rồi nghẹn ngào nói:
- ...Xin lỗi.
Hoắc Thận sửng sốt nhìn cô:
- Sao tự nhiên lại xin lỗi cậu đây làm gì?
Cô cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên đối diện với y:
- Vừa nãy tôi không nên nói như thế, tôi... tôi chỉ là không kịp suy nghĩ... Xin lỗi...
Đúng là cô không cố tình lấy y ra để chọc tức Cố Cẩn Ngôn.
Cô xin lỗi xong mới dè dặt ngẩng lên nhìn Hoắc Thận rồi nói:
- Nếu anh thấy tôi quá đáng thì cứ... đánh tôi đi! Tôi nhận hết!
Cô thấy chuyện mình vừa làm thật sự rất tệ với bạn, chỉ nghĩ đến mình mà sẵn sàng lợi dụng người ta.