Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 400




Việc không khống chế được bản thân đêm hôm ấy giống như ma chú vậy không ngừng thâm nhập vào đại não Cố Cẩn Ngôn, khiến tất cả tâm tư của anh trở nên hỗn loạn.

Anh có chút phiền muộn.

Rõ ràng biết rằng có những chuyện không nên xảy ra, nhưng rồi cuối cùng anh vẫn để nó phát sinh, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng!

Nếu nói trong lòng anh không có lấy một tia áy náy, vậy nhất định là giả!

- Cẩn Ngôn, anh đang nghĩ gì vậy? Như thế nào lại cứ như mất hồn mất vía thế kia, em vào phòng anh cũng không nhận ra?

Tô Giải Ngữ đến phòng làm việc tìm anh, lại vừa hay chứng kiến anh đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay.

- Hả?

Cố Cẩn Ngôn lúc này đây mới hồi thần, thấy Tô Giải Ngữ đột ngột xuất hiện trước mặt mình có chút bất ngờ:

  • Sao em đến lúc này? Ngồi đi!
  • Em vừa hay đi ngang qua đây, thuận đường vào thăm anh một chút.
Tô Giải Ngữ ngồi xuống ghế phía đối diện Cố Cẩn Ngôn.

- Em uống gì?

Cố Cẩn Ngôn hỏi cô ta.

  • Gì cũng được ạ.
  • Được rồi.
Cố Cẩn Ngôn ấn nút gọi vào điện thoại nội bộ, phân phó với người ở đầu bên kia:

- Vân Thải, đem lên cho tôi một ly cà phê.

Tô Giải Ngữ hỏi Cố Cẩn Ngôn:

  • Cố Cẩn Ngôn? Vừa nãy anh nghĩ đến chuyện gì vậy? Nghĩ đến thất thần như vậy, em gọi mấy lần anh cũng không nghe thấy.
  • Không có gì, chỉ là nhập tâm xem văn kiện quá thôi!
Cố Cẩn Ngôn cũng không nói hơn nhiều, đặt văn kiện trong tay lên bàn làm việc:

  • Em thì sao? Tới tìm anh có chuyện gì vậy?
  • Này, em là bạn gái anh, không lẽ tìm đến anh nhất định phải có lí do sao?
Tô Giải Ngữ bĩu môi, tỏ vẻ không vui.

Hai từ "bạn gái" này, dường như khiến Cố Cẩn Ngôn lập tức ngây người.

Không hiểu sao, trong phút chốc, anh lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Diên Vĩ!

Anh day day ấn đường, có chút ảo não vì chính bản thân mình. Có những loại tình cảm dẫu biết rõ là sai trái, lại ngày càng trật khỏi đường ray, càng hãm sâu vào vũng bùn.

- Anh không có ý đó.

Cố Cẩn Ngôn nhàn nhạt giải thích.

Tô Giải Ngữ cười cười

  • Đùa anh thôi, nhưng em thực sự có chuyện quan trọng phải nói với anh.
  • Em nói đi.
Cố Cẩn Ngôn nói.

- Anh còn nhớ tới chuyến công tác tới thành phố A cuối tuần này không? Em muốn tiện đường đến thăm hỏi bố mẹ anh, anh thấy sao? Dù sao cũng đã từng đến thành phố A rồi, nếu không đến thăm bố mẹ nữa anh thì có chút không hay phải không?

Nếu Tô Giải Ngữ không đề cập tới, Cố Cẩn Ngôn còn suýt nữa quên mất chuyện này.

Anh suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu

- Được!

Tô Giải Ngữ lập tức vui ra mặt, ý cười bên khóe môi càng sâu hơn:

- Cũng không biết hai bác bình thường thích thứ gì, anh cảm thấy em nên chuẩn bị quà gì đây? Em cũng không có kinh nghiệm về mặt này, đành đến hỏi anh một chút vậy!

Cô hăng hái vui vẻ, ngược lại Cố Cẩn Ngôn lại không hề còn chút tâm tư nào đặt trên chuyện này nữa. Không hiểu vì sao, giờ này khắc này tâm trạng anh bỗng trở nên hỗn loạn, nhưng lí do vì sao loạn như vậy, anh lại không thể nghĩ ra. Anh chỉ nói:

  • Em đừng lo lắng về chuyện này, quà cho bố mẹ để anh chuẩn bị.
  • Nhưng nếu em không đích thân chuẩn bị quà, có phải không được hay lắm không?
  • Bố mẹ anh không quá để ý những chuyện này đâu.
  • Vậy được rồi! Nhưng hiện tại em hơi lo lắng, nhỡ như bố mẹ không thích nàng dâu tương lai này, thì phải làm sao?
Con dâu tương lai...

Cố Cẩn Ngôn chớp chớp đôi mắt thâm trầm, đầu óc không nghe nổi sự điều khiển của lý trí, lại một lần nữa hiện lên khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn của Diên Vĩ, nụ cười ngây thơ tỏa nắng của cô như một loại thần chú không ngừng quanh quẩn nơi tâm trí anh- cố gắng đè xuống, lại nổi lên, hết lần này tới lần khác...

Nhưng hơn bất cứ ai, anh hiểu rõ rằng, anh và Diên Vĩ căn bản không có khả năng.

Cô quá nhỏ, đối với anh mà nói, cô còn là cháu gái, anh hơn cô biết bao nhiêu tuổi. Không tính đến vấn đề tuổi tác hay sự cách biệt thế hệ, riêng bố mẹ cô sẽ không cho phép họ đến với nhau rồi!

Chuyện này không có gì phải nghi ngờ nữa!

- Cẩn Ngôn?!

Thấy Cẩn Ngôn lại mất hồn,Tô Giải Ngữ gọi anh một tiếng. Cố Cẩn Ngôn hồi thần, nói với cô ta:

  • Yên tâm đi! Bố mẹ anh đều là những người vô cùng hiểu lí lẽ, sẽ không có chuyện họ không thích em đâu.
  • Vậy tốt quá!
Tô Giải Ngữ nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười:

  • Vậy sáng cuối tuần anh đi đón Diên Vĩ luôn không? Chắc con bé cũng tới thành phố A cùng chúng ta luôn chứ?
  • Chưa chắc được, để anh hỏi con bé.
  • Vâng!
Tô Giải Ngữ cười cười

- Nếu có thể đi cùng thì tốt, càng thêm náo nhiệt.

Tô Giải Ngữ kỳ thực hi vọng lần này Diên Vĩ sẽ cùng họ đi, như vậy cô sẽ có thể có cơ hội tuyên bố mình mới là chính chủ! Nếu nhận được sự đồng ý của bố mẹ anh ấy, thì Diên Vĩ kia tính là cái gì đâu?

................

Cuối cùng Hoắc Thận cũng chia tay Lý Mạn Giai.

Tin tức này tuy Diên Vĩ không được chứng thực, tuy nhiên khi thấy bộ dạng rầu rĩ không vui hàng ngày của Lý Mạn Giai, cô đại khái có thể đoán được ra.

Nói thật, Hoắc Thận quả thật là một người tốt, song Diên Vĩ cho rằng y tuyệt đối không phải là một gã đàn ông tốt. Kết bạn thì ổn, nhưng làm bạn trai, thì có chút mạo hiểm.

Bộ dạng này của Lý Mạn Giai chính là điển hình của việc tự chuốc họa vào thân.

Sớm biết Hoắc Thận là bươm bướm giữa khóm hoa, hà cớ gì còn muốn dây dưa không rõ với y?

Mà phía Hoắc Thận thì sao? Hiển Nhiên việc chia tay không hề ảnh hưởng một chút nào tới tâm tình của tên thiếu gia này, hơn nữa, y chỉ cần xoay người một phát đã có người mới!!

Đó là một người con gái sở hữu khuôn mặt vô cùng yêu kiều quyến rũ, hơn nữa còn chính là đàn chị của y, hơn Diên Vĩ hai khóa, Hoắc Thận một khóa.

Cái tên này, bất kể là đàn chị hay học muội đều không buông tha!

Diên Vĩ gặp hai người bọn họ cũng là chuyện vô cùng tình cờ.

Buổi chiều lúc quay về trường học, tại con đường tình yêu phủ đầy lá phong nổi tiếng trong trường học, cô bắt gặp Hoắc Thận đang cùng người con gái kia quấn quýt đầy thân mật trong một bụi cây.

Mà cái gọi là quấn quýt thân mật kia chính là hôn môi, ngoài ra còn có... động chạm nhau!

Quần áo trên người vị đàn chị kia cơ hồ đã đều bị Hoắc Thận vạch ra, tên này quả thật đủ thô lỗ, đủ trực tiếp quá đi!

Diên Vĩ phỉ nhổ y trong lòng rồi bỗng nhớ tới bức ảnh mình cùng y bị chụp trộm trong sân bóng, thảo nào giáo viên vừa thấy mấy bức ảnh kia đã bắt đầu cằn nhằn không dứt, hóa ra do đạo đức của tên này!

Quả nhiên là làm mất cả thuần phong mỹ tục!

Nhưng mặt khác, Diên Vĩ lại không thể không cảm thán, Hoắc Thận dù cho có lăng nhăng, nguyên do cùng là từ khuôn mặt của y mà ra. Ít nhất khuôn mặt cùng gia thế này, cộng thêm tính cách phóng khoáng của y, quả thực thuộc dạng "người tình trong mộng" của biết bao người. Có mấy ai bị y trêu ghẹo còn có thể giữ được bình tĩnh nữa chứ? E rằng thực sự chỉ có mình Diên Vĩ cô mà thôi!

- Này, Quái Vật Nhỏ, đã nhìn đủ chưa?

Bỗng Hoắc Thận ngước lên, rời khỏi lồng ngực vị đàn chị kia, châm chọc hỏi Diên Vĩ đang phát ngốc cách đó không xa.

Giọng nói khàn khàn lộ rõ y đang động dục, nhất thời không kịp áp chế xuống. Mà người trong lòng y không nhịn được thở dốc một tiếng, ý thức được đang có nhìn mình, cô ta vội bật dậy, hai gò má đỏ bừng, hoang mang thất thố xoay người chỉnh lại quần áo.

Diên Vĩ lỡ đễnh nhếch nhếch mi, khoát tay:

- Không nhìn nhé, không hề nhìn! Nhưng hai người không chú ý chút được sao? Không sợ bị đưa lên diễn đàn tiếp à?

Hoắc Thận nhếch mép cười, lông mày lộ ra vẻ xấu xa. Y thân mật ôm lấy người con gái bên cạnh, giới thiệu với Mộ Sở:

- Bạn gái tôi, Trần Du Hi!

Trần Du Hi xấu hổ chào Diên Vĩ, Diên Vĩ cũng chỉ cười nhẹ với cô, hỏi Hoắc Thận:

  • Chuyện Lý Mạn Giai mang thai, anh đã xử lý xong chưa?
  • ...
Vừa thốt ra lời này, không khí xung quanh trở nên ngưng trệ.

Hai người, Hoắc Thận, cùng người bạn gái y mới quen- Trần Du Hi đều đồng thời im lặng.

Hoắc Thận biết nha đầu này là cố ý!

Y thực sự có loại xúc động muốn đè cổ Diên Vĩ xuống đánh. Lúc này còn nhắc đến bạn gái cũ, chẳng phải gây thêm trở ngại cho y và bạn gái sao?

Hoắc Thận bước về phía trước, một phen ôm lấy bả vai Diên Vĩ ép vào ngực mình, lực đạo trên tay cố ý tăng thêm vài phần, thấp giọng nhắc:

  • Cô gái nhỏ lợi hại quá ha? Học được chiêu thọc gậy bánh xe cơ đấy? Cậu đây mất công đối tốt với em rồi, phải không?
  • Thiết!
Diên Vĩ tức giận dùng khuỷu tay thục vào bụng Hoắc Thận

- Không nhẹ tay được chút à? Việc kia chưa xử lý sạch sẽ được, lại còn thêm một vấn đề nữa!

Kỳ thực từ trước đến nay Diên Vĩ không mấy khi quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, nhưng ai bảo Hoắc Thận là bạn cô?

- Ai u!

Hoắc Thận ôm bụng, giả bộ đau đớn hô một tiếng:

  • Quái Vật Nhỏ, em không ôn nhu một chút với cậu đây được sao?
  • Đừng có giả vờ, tôi cũng không có ăn anh!
Diên Vĩ không để lại chút mặt mũi nào cho y.

Hoắc Thận hết lời, đứng thẳng dậy khoát tay áo với bạn gái mình:

  • Thân ái à, em về lớp học đi! Khi nào có thời gian anh tới tìm em.
  • ...
Lại là những lời này, lúc trước y cũng từng nói như vậy với Lý Mạn Giai.

Diên Vĩ khịt mũi khinh bỉ, đanh giọng nói với y:

- Hoắc thiếu gia ngày nào cũng thật bận a!

Cũng không phải, là bận tìm bạn gái, bận yêu đương rồi sau đó bận thay người yêu mới tiếp!

Quả thực cũng quá bận rộn quá đi!

Trần Du Hi không muốn đi, nhưng cô ta sợ Hoắc Thận mất hứng, cuối cùng vẫn chọn rời đi.

Hoắc Thận tìm một tảng đá sạch sẽ trong vườn ngồi lên, lại vỗ vỗ vào vị trí cạnh mình, ý bảo Diên Vĩ ngồi xuống.

- Lại đây!

Diên Vĩ hiển nhiên không từ chối, không kiêng dè ngồi xuống vị trí gần y, hỏi:

  • Anh chia tay với Lý Mạn Giai rồi?
  • Sao bỗng dưng quan tâm tới vấn đề của cô ta rồi? Hai người vẫn còn là bạn thân sao?
  • Không tính là bạn.
Diên Vĩ thế mà lại nói thật.

Hơn nữa, người cô thực sự quan tâm là Hoắc Thận. Dù sao y cũng là kẻ làm người ta lớn bụng, chuyện này lộ ra, e là không tốt cho y chút nào.

Hoắc Thận theo thói quen quàng tay qua bả vai Diên Vĩ, cực kỳ nghiêm túc nói:

- Quái Vật Nhỏ, em có biết trước giờ bạn gái cậu đây đều có thói quen thế này không....