Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 40




Tần Mộ Sở không lay chuyển được ý của hắn nên vội nói:

- Vết thương này đều do Tần Triều Tịch làm đấy. À, chắc anh không biết Tần Triều Tịch đâu, cô ta là con gái của gã đàn ông cung cấp t*ng trùng cho mẹ tôi và nhân tình của ông ta.

Giờ bảo Tần Mộ Sở gọi Tần Vệ Quốc là cha thì chính cô cũng thấy ghê tởm thế nên chẳng thà tốn chút hơi sức nói dài dòng còn hơn.

- Ừm, câu hỏi của anh tôi đã trả lời xong rồi, giờ đến lượt tôi hỏi anh nhé, được không?

Tần Mộ Sở hồi hộp đến mức nhón chân di di trên đất, hai tay thì siết chặt cả lại.

- Nói đi.

Người kia thấp giọng đáp.

  • Tôi... Bao giờ có thể gặp mặt anh được?
  • Không sớm thì muộn.
  • ...
Câu trả lời này!

Đáp cũng như không!

Tần Mộ Sở bĩu môi, nói:

  • Được rồi, thế anh tên là gì? Cái này chắc có thể nói với tôi được chứ?
  • Biệt danh của tôi là Cô Lang.
  • ...Anh là Cô Lang thiếu chủ?
Cô bị dọa rồi, hai mắt mở trừng trừng nhìn cửa xe vẻ không tin nổi.

Tức là người đàn ông ngồi trong xe... chính là người nắm giữ mạch máu quân sự của thế giới, lại còn khiến cả hai giới hắc bạch kính nể, bá chủ quân sự - Cô Lang ư?

Quan trọng là... cái người khiến kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật này lại là... chồng của Tần Mộ Sở cô sao?!

Không thể nào!

Tần Mộ Sở có cảm giác mình đang ở trong một giấc mộng.

Cô có tài đức gì chứ, lại còn khiến Cô Lang thiếu chủ tới tận cục cảnh sát đón mình nữa.

- Còn muốn hỏi gì nữa không?

Thấy cằm cô sắp rơi cả xuống đất thì người trong xe lại hỏi tiếp.

- Có! Tất nhiên là có rồi!

Tần Mộ Sở cố gắng bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói ra nghi hoặc của mình:

  • Nếu anh là Cô Lang không phải anh muốn cưới người thế nào mà chẳng được à? Vì sao... lại chọn tôi? Tôi thật sự không hiểu nổi, biết được thân phận của anh xong lại càng không thể hiểu!
  • Cô không cần biết, tốt nhất là... vĩnh viễn cũng không biết.
Câu cuối cùng hắn nói hơi ngập ngừng.

- ...

Tần Mộ Sở yên lặng cắn môi.

Lời hắn nói lại càng khiến cô thêm mơ hồ hơn.

- Thế... Anh cứ để tôi ở nhà một mình thế không sợ tôi sẽ ngoại tình à?

Không biết sao lúc nhắc tới chuyện ngoại tình cô bỗng nhiên lại nghĩ tới... Lâu Tư Trầm!

Cô điên rồi!

- Thằng đàn ông nào có cam đảm ngủ với người phụ nữ của tôi chứ, bảo nó thử xem!

Hắn hung hăng lên tiếng, lời nói ngang ngược kia khiến Tần Mộ Sở không khỏi rùng mình.

Ý của hắn là... hắn sẽ xử lý người đàn ông ngủ với cô hay là xử lý cô?

Nghĩ tới Lâu Tư Trầm thì cô chỉ thấy lưng mình lạnh buốt, lòng bàn tay cũng đã đổ đầy mồ hôi.

- Cô nói nhiều thế là vì muốn xin tôi lâm hạnh mình sao?

Trong xe, giọng người đàn ông kia có vẻ càng thêm trầm thấp so với vừa rồi.

- ...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộ Sở đỏ lên:

- Anh nghĩ nhiều rồi, coi như tôi chưa nói gì nhé.

Cô cúi đầu đá một hòn đá nhỏ bên chân, dùng hành động này che giấu sự mất tự nhiên của mình.

Lúc này Tiết Bỉnh cũng đã giải quyết xong chuyện trong cục cảnh sát và dẫn đám cấp dưới ra ngoài. Đến tận lúc này Tần Mộ Sở mới giật mình phát giác vị trợ lý Tiết trông vô cùng hiền hòa còn dễ bị bắt nạt này cũng là một nhân vật có tiếng tăm không nhỏ.

Bản thân cô sau này đứng trước mặt anh ta có phải cũng nên ăn nói cẩn thận một chút không?

Đang nghĩ linh tinh thì Tiết Bỉnh đã chạy tới trước mặt cô:

- Thiếu phu nhân!

Anh ta cung kính hô lên một tiếng.

Tần Mộ Sở không biết phải đáp lại thế nào.

Trước giờ cô vẫn ngây ngô nghĩ người ta chỉ là một trợ lý bình thường mà thôi! Mà cũng tại cô ngốc quá, có trợ lý bình thường nào mà tiền thưởng một năm lại lên tới cả triệu được chứ!

  • Khiến cô vất vả rồi thiếu phu nhân! Đều tại tôi làm việc không tốt.
  • Không không, trợ lý Tiết đừng khách sáo thế, tôi còn phải cảm ơn anh nữa mà!
  • Tôi chỉ làm theo ý thiếu chủ thôi!
Ý của Tiết Bỉnh đương nhiên là cô đã nghe ra, thế nên cô quay sang nói với người trong xe với vẻ ngại ngùng:

  • Đúng rồi, tất nhiên cũng phải cảm ơn thiếu chủ nữa.
  • Tiết Bỉnh, lên xe!
Người đàn ông trong xe lại lên tiếng.

Giọng nói có cảm giác rất nặng nề.

Có chuyện gì rồi? Ai chọc hắn không vui à?

- Khụ khụ khụ...

Tiết Bỉnh ho khan một tiếng rồi mới nói nhỏ vào tai Tần Mộ Sở:

  • Thiếu chủ nhà chúng ta coi trọng cô lắm đấy, thế nên thấy thiếu phu nhân chỉ mải nói chuyện với tôi mà không để ý ngài ấy thì mới thấy khó chịu như thế! Thôi tôi đi trước nhé thiếu phu nhân, hẹn gặp cô sau.
  • ... À, được, tạm biệt!
Tiết Bỉnh lên một chiếc xe phía sau.

Maybach đã nổ máy, không biết vì sao Tần Mộ Sở vẫn không kìm được mà hỏi một câu:

- Anh phải đi rồi à?

Xe vẫn chưa đi.

Lúc lâu sau mới nghe thấy người đàn ông bên trong nói một tiếng:

  • Ừ.
  • ...À, thế được rồi. Thế... hẹn gặp sau.
  • Ừm.
Người kia đến một chữ “gặp sau” cũng chẳng buồn nói.

- Còn nữa, cảm ơn anh.

Tần Mộ Sở thật lòng cảm ơn người này.

- Chuyện phải làm thôi.

Hắn nói xong thì xe cũng lao vút đi, rất nhanh Maybach đã biến mất giữa dòng xe đang vội vã qua lại.

Tần Mộ Sở đứng trước cục cảnh sát, nhìn theo đoàn xe mất dạng đã lâu mà vẫn chưa hoàn hồn được.

Trong đầu cô cứ mãi xoay quanh một câu hỏi: Rốt cuộc vì sao người đàn ông này lại muốn cưới cô?

Nhưng dù cô có nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được lý do.

Cô chỉ có hai bàn tay trắng, rốt cuộc hắn cần gì ở cô chứ?

Trong lúc cô vẫn đang đứng nghĩ thì một chiếc Benley đen bỗng nhiên từ phía sau đi tới rồi dừng lại sát cạnh chân cô.

Cửa sổ xe trượt xuống để lộ ra khuôn mặt đẹp trai đến mức điên đảo chúng sinh của Lâu Tư Trầm.

Tần Mộ Sở giật mình, không ngờ lại gặp người này ở đây.

- Lên xe đi!

Lâu Tư Trầm giục cô một câu.

Tần Mộ Sở do dự vài giây rồi cuối cùng cũng mở cửa lên xe.

- Sao anh lại đến đây?

Cô vừa thắt đai an toàn vừa hỏi hắn.

- Tới xem cô làm sao thôi.

Lâu Tư Trầm liếc qua vết thương trên mặt cô, đôi mày kiếm nhíu càng chặt.

Mới nãy ngồi trong xe, vì cách xa một chút nên hắn nhìn cũng không được rõ, nhưng giờ thấy trực diện thế này mới đúng là đáng sợ.

Tần Mộ Sở bị hắn nhìn chăm chú quá mức nên ngại ngùng xoay mặt đi:

- Vết thương nhẹ thôi mà...

Lâu Tư Trầm không nhìn nữa mà bắt đầu nổ máy:

  • Cô giỏi lắm, giờ còn học được đánh nhau nữa đấy! Bỏ bê công việc một ngày, tôi sẽ viết thẳng vào báo cáo thực tập của cô!
  • ...Trưởng khoa Lâu này, sao anh có thể làm vậy được chứ? Tôi đã bị thế này rồi mà anh không nhẹ tay tí được à?
Tần Mộ Sở chỉ vết thương trên mặt mình rồi nói tiếp:

- Tôi bị người ta đánh đấy nhé! Anh là thầy tôi, là lãnh đạo của tôi chẳng lẽ lúc này không nên đứng ra bênh vực và ủng hộ tôi à? Thế mà anh còn bỏ đá xuống giếng nữa! Không thấy quá quắt hả?

Nói xong Tần Mộ Sở tức tối quay ngoắt mặt ra hướng cửa sổ.

Lâu Tư Trầm xuyên qua kính chiếu hậu liếc thử sắc mặt cô lúc này, trong gương cô đang phùng má, áp mặt vào kính xe tự mình giận dỗi.