Diên Vĩ chợt tỏ tình, làm cho Cố Cẩn Ngôn ngẩn người, ánh mắt đột nhiên trầm xuống mấy phần, hầu kết gợi cảm chuyển động một chút, vốn dĩ muốn hỏi người cô thích là ai, lại không biết tại sao, lời nói ra lại bỗng nhiên chuyển thành:
- Con nít căn bản không hiểu cái gì là yêu thích. Thôi được, muộn rồi, ngoan ngoãn về phòng ngủ đi!
Cố Cẩn Ngôn tách hai tay cô trên cổ xuống.
- ... Con có thể ngủ ở đây không?
Diên Vĩ nhỏ giọng hỏi anh.
- Con biết con đang nói cái gì không?
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Chú đã bảo con bao nhiêu lần rồi? Nam nữ khác biệt, không thể ngủ chung trên một giường! Hiểu chưa?
Diên Vĩ lè lưỡi, có chút không vui:
- Ba mẹ con vẫn ngủ chung một giường đấy thôi!
- Chuyện đó không giống nhau.
- Bọn họ là vợ chồng, đương nhiên phải ngủ chung.
Trái tim Diên Vĩ run lên, trên gò má nổi lên một tầng màu đỏ hồng, cô ngửa đầu nhìn anh:
- Cố Cẩn Ngôn, vậy chúng ta làm vợ chồng đi!
Diên Vĩ khiến cho bước chân của Cố Cẩn Ngôn chững lại.
Anh hạ mắt, ánh mắt nặng nề nhìn Diên Vĩ trong ngực, nhíu chặt đôi lông mày, sau lại đưa ra kết luận:
- Lời của trẻ con, không chấp.
Diên Vĩ có chút buồn bực, từ trong ngực anh nhảy xuống, cùng anh nói lí lẽ:
- Con không còn là trẻ con nữa rồi!
Cố Cẩn Ngôn từ nhìn xuống nhìn cô:
- Trong mắt chú, con mãi mãi là đứa trẻ chưa trưởng thành!
Ý bóng gió là, cô mãi mãi không có khả năng trở thành vợ chồng với anh.
Vợ chồng? Cùng cô? Quá hoang đường rồi!!
Loại quan hệ này, Cố Cẩn Ngôn chưa hề nghĩ tới!
- Mặt khác, giữa chúng ta căn bản không thích hợp để thảo luận tới chủ đề "vợ - chồng" này, sau này không được nói nữa!
Cố Cẩn Ngôn mặt trầm xuống.
- Vậy ai thì thích hợp để thảo luận chủ đề này cùng chú? Tô Giải Ngữ sao?
Diên Vĩ cũng không biết từ đâu mà tức giận, thanh âm đột nhiên cao lên.
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn trở nên mịt mù, trầm giọng đáp lại cô:
- Chí ít so với con thì thích hợp hơn! Ngủ sớm đi, chúc con ngủ ngon.
Cố Cẩn Ngôn nói xong, xoay người hờ hững tiến vào phòng mình, đóng cửa lại, thuận tay khóa cửa phòng.
Anh cảm thấy sau này mình nên tập thói quen khóa cửa!
Sáng sớm, Diên Vĩ mang theo chiếc ba lô lớn đi vào phòng học, bờ vai nhỏ mảnh mai chợt bị một cánh tay dài hung hăng nắm lấy:
- Quái vật nhỏ, chú của em điên rồi nha! A? Đến cả ba tôi cũng gọi tới! Hôm đó trở về, ba tôi cũng cho tôi ăn không ít quả đắng! Trên thân tôi lúc này chằng chịt vết roi da! Tất cả đều là do Quái vật nhỏ em hại hết!
- Đáng đời nhà anh!!
- Tôi cùng anh thân thiết lắm sao? Cách tôi xa một chút!!
Diên Vĩ nói xong, tránh khỏi y, giữ khoảng cách một mét với y.
Nhưng người da mặt dày nào đó lại không thềm nể mặt mũi:
- Hôn cũng từng hôn qua, còn muốn chối cãi sao?
Hoắc Thận nói, cánh tay kéo Diên Vĩ lao vào trong lồng ngực của mình:
- Để bồi thường cho cậu đây, tối nay, em nhất định phải ăn cơm với tôi!
Diên Vĩ cảm thấy tên này điên rồi!
Chẳng lẽ bình thường y không nhận ra mình cực kì ghét y sao?
- Tại sao lại muốn tôi bồi thường?
Diên Vĩ không chút che giấu sự chán ghét của mình đối với y.
- Tôi rất ghét anh, vì vậy tôi tuyệt đối sẽ không ăn cơm với anh!
Đối diện với sự bác bỏ của Diên Vĩ, Hoắc Thận không mảy may nhận được chút đả kích nào, đưa tay vuốt vuốt đầu cô, nhíu mày:
- Cô gái này, sao lại không biết suy xét như thế chứ?
Diên Vĩ đánh vào tay hắn đang làm loạn trên đầu mình:
- Cách tôi xa một chút ——
Diên Vĩ trừng mắt cảnh cáo y một cái, cô lười để ý tới y, ôm lấy ba lô, chậm rãi bước về phía phòng học, nghiễm nhiên xem Hoắc Thận ở phía sau như một ác ma ăn thịt người.
So với ác ma lại còn đáng sợ hơn!
Diên Vĩ tiến vào phòng học, thậm chí còn không kịp để ba lô vào trong ngăn bàn, Lý Mạn Giai liền giữ cô lại:
- Diên Vĩ, ra đây, chúng ta nói chuyện!
- ...
Nói chuyện gì? Cô không muốn nói bất cứ cái gì! Lúc này cô cũng đang phiền đây!
- Tần Diên Vĩ!
Thấy Diên Vĩ bất động, Lý Mạn Giai dường như có chút tức giận.
Cuối cùng, Diên Vĩ vẫn ném ba lô xuống, đi theo cô ta ra khỏi phòng học.
Cô đại khái đoán ra được Lý Mạn Giai tìm cô muốn nói chuyện gì, nhưng mà, tìm cô nói chuyện thì có thể làm được gì chứ? Diên Vĩ có chút phiền muộn chuyện này, phiền cô ta, càng phiền tên họ Hoắc kia! Không dứt!
Diên Vĩ theo Lý Mạn Giai đến sân thể dục của trường, lúc này, trên sân đang có học sinh khoa thể dục tập thể dục buổi sáng, Lý Mạn Giai liền dẫn Diên Vĩ tới một nơi hẻo lánh không có người.
- Diên Vĩ, coi như mình cầu xin cậu được không? Đừng cướp A Thận khỏi tay mình, mình thật sự rất thích anh ấy!
Lý Mạn Giai bỗng lộ ra dáng vẻ thương tâm, trong mắt đã bắt đầu ầng ậc nước mắt.
Diên Vĩ bực bội, nhíu mày.
Một người thì dây dưa với cô tới cùng không buông, một người thì ép cô phải buông tay, chuyện này cmn cuối cùng là chuyện gì a? Cũng không biết cô đã chọc đến ai!
Diên Vĩ một mặt hững hờ đáp lại Lý Mạn Giai:
- Tôi không có cướp anh ta, tôi đối với Hoắc Thận một chút hứng thú cũng không có! Hơn nữa, tôi đã sớm thích người khác rồi, nhưng người này tuyệt đối không phải là Hoắc Thận!
- Mình biết! Nhưng anh ấy thích cậu, là cậu hấp dẫn anh ấy.
Diên Vĩ nghe xong lời này của Lý Mạn Giai, trong lòng không khỏi nổi lên một ngọn lửa không tên:
- Nếu là như vậy, cậu tìm tôi thì làm được gì? Cậu phải đi tìm anh ta mới đúng chứ, để anh ta cách xa tôi một chút!
Diên Vĩ cũng ước gì y có thể nghe lời.
- A Thận là loại người như thế nào? Anh ấy kiêu ngạo cỡ nào? Từ trước đến nay, anh ấy chưa từng đối diện với một người con gái lạnh lùng nào, ngoại trừ cậu! Cậu dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt để hấp dẫn anh ấy, để anh ấy có cảm giác muốn chinh phục, cho nên anh ấy mới hứng thú với cậu. Nhưng nếu như, bình thường cậu đừng cao ngạo với anh ấy, nhún nhường một chút, nghe lời một chút, nhất định anh ấy sẽ mất đi sự hứng thú đối với cậu, như thế anh ấy cũng không phiền cậu nữa!
- …
Diên Vĩ lạnh lùng cười một tiếng:
- Vậy cậu muốn tôi làm thế nào? Bán rẻ nụ cười cho anh ta nhìn sao? Hay là lúc anh ta muốn ôm tôi, thì tôi liền để cho anh ta ôm một chút, lúc muốn hôn tôi thì tôi để cho anh ta hôn? Tối nay, anh ta còn hẹn tôi ăn cơm, nếu như theo cái logic mà cậu nói, có phải tôi nên nhún nhường một chút, cảm tạ trời đất đi ăn cùng với anh ta? Vậy tôi nói cho cậu biết, nằm mơ đi! Tôi vẫn nói câu kia, Hoắc Thận trong lòng cậu là báu vật, nhưng trong lòng tôi...chả là cái thá gì!