Hoắc Thận lại căn bản như không nghe thấy lời của Lý Mạn Giai, đôi chân thon dài sải bước tiến vào phòng học của họ, trực tiếp đi tìm Diên Vĩ.
- Học trưởng Hoắc!
- Học trưởng Hoắc, anh tìm ai vậy?
Diên Vĩ hiển nhiên là nghe được, song cô chẳng hề quan tâm. Cô bé như cũ cúi đầu, hết sức chuyên chú tiếp tục chơi game.
Mà ở cửa lớp, sắc mặt Lý Mạn Giai lúc trắng lúc xanh, khó coi tới cực điểm. Vừa nãy từ trong mắt của Hoắc Thận, cô ta rõ ràng thấy được...ánh mắt đầy hứng thú của y đối với Diên Vĩ!
Hoắc Thận nhìn trúng Diên Vĩ rồi sao?
Diên Vĩ vẫn cúi đầu chơi game, rỗi bỗng nhiên, có một chiếc ba lô được đặt lên chỗ ngồi của Lý Mạn Giai cạnh cô.
Cô bé không khỏi nhíu nhíu mi tâm, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thận đang áp lại gần. Không đợi cô kịp phản ứng, Hoắc Thận đã khom người, y vươn cánh tay dài ra, nhẹ nhàng đem cô khiêng lên vai mình, rồi ở trước mắt bao nhiêu người trực tiếp mang cô ra khỏi lớp học.
Sắc mặt Lý Mạn Giai triệt để trở nên trắng bệch.
Diên Vĩ cũng bị dọa một trận
- Hoắc Thận, anh làm gì vậy!!
- Buông tôi ra --
- Anh cmn mau thả tôi xuống! Cái tên điên này!
- Hoắc Thận, nếu anh không buông tôi ra, anh tin tôi cắn đứt luôn yết hầu anh không?
- Nha đầu này, em tuổi Tuất à?
- Em dành cho cậu đây một chỗ trong tim đi, đừng làm loạn nữa, giữ lại ít sức lực mà ứng phó.
Diên Vĩ chán nản. Cái tên bại hoại không biết xấu hổ này! Sao y có thể sống tới tận giờ chứ? Hơn nữa còn sống tốt như vậy!!
Hoắc Thận trực tiếp đem Diên Vĩ khiêng tới phòng tập bóng rổ. Hiện tại là sáng sớm, trong phòng hiển nhiên không có lấy một bóng người.
Y trực tiếp ném Diên Vĩ vào xe đẩy đựng đầy bóng rổ, động tác tuyệt đối không có lấy một điểm ôn nhu.
Ai bảo nha đầu kia cắn vai y đau vậy chứ!
Còn thực sự dám ra tay!
"A---!!" Diên Vĩ thét một tiếng chói tai, vùng vẫy xuống khỏi vai hắn, trực tiếp rơi vào xe đựng bóng, thân thể yêu kiều thiếu chút nữa đã bị đống bóng rổ vùi lấp.
Cái tên hỗn đản này!
Cô vừa muốn bò lên, nhưng trong phút chốc lại bị thân thể to lớn của Hoắc Thận cường thế ép xuống. Hai tay y chống lên hai thành xe, đem cô ép về xe và giam lại trong lồng ngực mình, khuôn mặt tuấn mỹ đầy tà khí cố ý áp thật sát vào mặt cô. Trong giây phút, khoảng cách giữa hai người chỉ còn cách nhau cỡ nửa thước, không khí tràn ngập sự nguy hiểm bao lấy hai người.
- Đồ điên!!
Diên Vĩ nghiến răng mắng một câu.
Hoắc Thân lại lơ đễnh lờ đi, nhíu mày cười giễu cợt.
- Không điên bằng em, em đúng là Quái Vật Nhỏ.
Hoắc Thận nói xong, hướng tới mặt cô nhẹ hà một hơi. Nhất thời toàn bộ da gà trên người Diên Vĩ đều muốn nổi lên!
Cô vô cùng bài xích việc gần gũi với tên lưu manh trước mặt này!
Cực kỳ chán ghét!
- Cút ngay.
Đối với sự chán ghét của Diên Vĩ, Hoắc Thuận lại hoàn toàn lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, khuôn mặt anh tuấn chứa mang đầy khí tức nguy hiểm, càng thêm tùy ý dựa sát vào mặt cô, ngón tay thon dài nắm lấy cằm Diên Vĩ, xấu xa cười:
- Tần Diên Vĩ, bắt đầu từ ngày hôm nay, em là bạn gái tôi!
Cmn! Tên này rốt cục có bao nhiêu bạn gái rồi? Rốt cục Lý Giai Mạn nhìn trúng điểm nào trên người tên tra nam này chứ?
Lúc này đây Diên Vĩ cảm thấy Lý Giai Mạn không phải là mắt nhìn kém nữa, căn bản chính là mắt mù rồi!!
"Bị điên rồi", hơn nữa điên cũng không hề nhẹ.
Diên Vĩ một chút cũng không muốn dính dáng quan hệ với tên tra nam này!
- Thả tôi ra ngoài.
- Tốt, vậy tôi coi như em đã đồng ý!
- Đáp ứng em gái anh! Ngô ngô ngô---
"Ba----"
Một cái tát, đột ngột vang lên đinh tai nhức óc trong sân tập im ắng.
Lòng bàn tay Diên Vĩ mang một trận xúc cảm tê dại, còn có chút đau.
Động tác Hoắc Thận hôn cô bất ngờ dừng lại, y chậm rãi rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô. Khuôn mặt tuấn mỹ dần hiện lên vết hằn đỏ tươi của năm ngón tay. Y dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén chăm chú quan sát khuôn mặt hững hờ của Diên Vỹ dưới thân mình, thần sắc lạnh băng.
Trên đời này làm gì có ai dám cho Hoắc đại thiếu gia hắn một cái bạt tai như vậy chứ! Mà Diên Vĩ, chính là người đầu tiên!
Hoắc Thận thật sự chưa bao giờ gặp qua người con gái nào cứng đầu thế này.
Y không tin! Một Diên Vĩ nhỏ bé này, y lẽ nào không thu phục nổi?
Ngón tay lạnh lẽo một lần nữa niết chặt lấy cằm Diên Vĩ, dùng lực đạo vô cùng mạnh nâng cằm cô lên cao. Y nghiến răng, bá đạo tuyên bố:
- Em, Tần Diên Vĩ, đã bị bổn thiếu gia nhìn trúng rồi! Theo thì theo, không muốn theo cũng phải theo!
Âm thanh trầm thấp hạ xuống, y tức thời há miệng ngậm vào môi trên Diên Vĩ, trừng phạt cắn một ngụm.
Chết tiệt!! Đau quá---
Diên Vĩ đau tới hít một ngụm khí, cô không cam lòng làm kẻ yếu thế, liền tức giận dùng sức cắn thật mạnh lại môi y. Thẳng đến khi đem môi Hoắc Thận cắn đến chảy máu, Diên Vĩ mới nơi lỏng.
Hoắc Thận bỗng "Phốc" lên một tiếng, giễu cợt cười ra. Đôi môi mỏng gợi cảm nhiễm sắc máu đỏ tươi khi cười lên trông cực điểm yêu nghiệt, cực kỳ giống loại nhân vật ma cà rồng suất khí phi phàm trong phim điện ảnh vậy.
Vẻ mặt lạnh lùng vừa nãy thu hồi, y giơ tay xấu xa xoa xoa đầu Diên Vĩ, đem mái tóc suôn thẳng của cô vò đến rối bời, tâm tình tựa hồ tốt lên ngay tức khắc:
- Quái Vật Nhỏ, sao em lại thú vị thế này?
Cmn!!
- Cút ngay!
Diên Vĩ bực bội đẩy tay y ra, ghét bỏ chà chà đôi môi vừa bị động chạm, vẻ mặt chán ghét nhìn Hoắc Thận
- Ai cmn muốn hôn anh? Anh là tên thần kinh! Anh mới là Quái Vật, cả nhà anh là Quái Vật! Cút sang một bên!
Diên Vĩ thịnh nộ đẩy Hoắc Thận trước mặt ra, lại không thể đẩy nổi.
Hoắc Thận bị cô mắng cũng không giận, ngược lại vẫn câu khóe miệng lên cười xấu xa. Y chủ động nhảy khỏi xe đựng bóng, thuận tay ném bóng vào chiếc rổ cách đó không xa.
Vào!
- Quái Vật Nhỏ, đến giờ học rồi! Tôi đi đây!
Y giơ tay lên vẫy vẫy rồi tiêu sái ra khỏi sân bóng.
Để lại Diên Vĩ vẫn vật lộn trong xe bóng rổ.
Chết tiệt! Hôm nay hẳn là cô bước khỏi nhà bằng chân trái đi! Đúng là đen đủi tám đời mới gặp phải loại chuyện thối nát này!