Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 357




Sau khi kết thúc điệu nhảy, chào cảm ơn xong xuôi.

Lâu Tư Trầm mới bước tới gần Tần Mộ Sở.

Lúc này, cô đã khóc không ngừng dưới tấm mạng che mặt.

Hắn bước lên, xốc mạng che mặt lên rồi lau nước mắt cho, đoạn dỗ dành cô đầy dịu dàng:

- Ba con anh nhảy bài này không phải muốn làm em khóc đâu...

Mộ Sở vừa khóc vừa cười đáp:

- Em cũng không muốn khóc, chẳng qua không kiềm được nước mắt thôi.

Sau đó, ông nội Lư nói:

- Bây giờ cô dâu và chú rể có thể trao lời thề!

Lâu Tư Trầm nắm tay Mộ Sở, hắn quỳ một chân rồi ngước đầu lên, tuyên thệ một cách chân thành:

- Anh Lâu Tư Trầm đồng ý lấy Tần Mộ Sở làm vợ. Anh xin thề sẽ chung thủy, tôn trọng, tin tưởng, chăm sóc, thương yêu em suốt cả đời! Anh sẽ cùng chia ngọt xẻ bùi với em, cùng nhau vượt qua chông gai của cuộc sống tới cuối đời. Sau này anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em đầy kiêu ngạo, cũng xin em hãy ngang ngược trong suốt cuộc đời anh! Mộ Sở anh yêu em.

Vừa dứt lời thì hắn đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út tay phải của Mộ Sở.

Chiếc nhẫn rất vừa vặn.

Không rộng cũng không chật.

Hai mắt Tần Mộ Sở đẫm lệ, cô sụt sịt vài tiếng rồi nói:

- Có một người, bạn nói muốn vứt bỏ anh ấy nhưng lại không nỡ làm thế. Có người, bạn cam tâm tình nguyện bị anh ấy làm tổn thương, dù biết trước sẽ như tổn thương đầy mình nhưng vẫn không chùn bước, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa. Có người, lúc bạn ở một mình, nhớ anh ấy muốn khóc nhưng vẫn gượng cười, tạm biệt anh ấy. Người này luôn luôn ở trong lòng em. Người đấy chính là anh, người chồng sẽ cùng em đi tới cuối cuộc đời! Tư Trầm em yêu anh.

Nước mắt cô rơi lã chã.

Lâu Tư Trầm đứng dậy, hắn xốc mạng che mặt lên rồi hôn sâu lên môi cô.

Lúc này Tần Mộ Sở mới phát hiện ra vành mắt của hắn, chẳng biết tự bao giờ đã đỏ ứng lên.

Xung quanh, tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng chúc mừng vang lên như sấm.

Thì ra, đây chính là tình yêu đẹp nhất, tốt quá rồi!!

Niềm hạnh phúc tràn ngập trong không khí thấm sâu vào lòng mỗi người, khiến người khác cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

- Cô dâu ném hoa đi nào!!!

Có người la lên.

Những cô gái chưa kết hôn đều chạy tới, đứng sau lưng Mộ Sở.

  • Chị Sở Sở, ném cho em đi!
  • Sở Sở, mình ở đây này!
  • Ở đây! Ở đây cơ!
Sau lưng Mộ Sở vang lên tiếng reo hò của các cô gái.

Mộ Sở nhắm mắt, xoay lưng lại. Sau đó cô vung tay lên, ném bó hoa xinh đẹp trong tay mình về phía sau.

Bó hoa cưới dưới ánh mặt trời lung linh, óng ánh. Đẹp không thể tả.

Ngay sau đó, bó hoa bỗng tách ra giữa trời rồi cánh hoa rơi lả tả xuống.

  • Wow!!!
  • Đẹp quá!!
Các cô gái giơ tay lên.

Cánh hoa rơi vào tay họ, cũng có cánh rơi xuống mái tóc óng mượt của họ.

Thế là ai cũng có phần!

Tốt quá rồi!

...

Trứng phục sinh hạnh phúc:

1.

Trong phòng luyện nhảy, bài hát “ Sổ Tay Tu Luyện Thanh Xuân” của TFBOYS không ngừng vang lên.

- Làm theo tôi, tay trái rồi tay phải, từng động tác chầm chậm. Tay phải rồi tay trái, từng động tách chậm rãi luân phiên...

Lâu Tư Trầm không nhịn được bèn nhấn ngưng lại, đoạn hắn nhìn con gái Diên Vỹ đang ngồi bệt dưới đất với vẻ buồn bực.

- Sao mẹ con sẽ thích mấy thứ trẻ con, ngây thơ này kia chứ?

Diên Vỹ buồn bực nói:

  • Mẹ con đã trẻ con lắm rồi, thế mà ba còn muốn trẻ con theo. Con cũng phục hai người luôn!
  • Phục hai người luôn!
Bé Nhật Lâm vừa hút sữa chua vừa nói theo lời chị bé.

Lâu Tư Trầm trừng bé con đầy tức giận.

Nhóc con vội rụt đầu, co mình lại.

Diên Vỹ ôm Nhật Lâm vào lòng rồi hỏi:

- Ba à, ba phải nghĩ kĩ đấy. Ba muốn nhảy bài này trong lễ cưới của hai người thật đấy à?

Ngay cả Diên Vỹ cũng không dám tưởng tượng ra cảnh đó, chẳng biết rốt cuộc ba bé lấy đâu ra can đảm để làm thế nữa.

Để giấu diếm không cho mẹ co biết mà ba đã túm bọn họ tới đây luyện nhảy vào lúc nửa đêm, còn viện cớ mua đồ ăn cho họ nữa chứ. Đủ lắm rồi đấy!!

Lâu Tư Trầm đỡ trán, vẻ mặt có phần đau khổ.

Rõ ràng trong lòng hắn cũng đang rối rắm không biết có nên nhảy hay không.

Một lúc lâu sau.

- Nhảy! Nhất định phải nhảy!

Hắn gật đầu nói.

- ...

Diên Vỹ buồn bực, cúi đầu xuống nói:

  • Mất mặt lắm đó ba à!
  • Con bé này!
Lâu Tư Trầm cốc đầu bé một cái.

- Con mau luyện nhảy đi! Đừng có lề mề nữa, lát nữa mẹ lại gọi điện tới hối thúc ba con mình đấy!

Bé Nhật Lâm vội vầng đứng dậy.

  • Nhày nhày nhày!
  • Nhật Lâm này, con không được nói cho người thứ tư biết chuyện chúng ta tập nhảy đấy nhé. Biết không con? Hứa với ba nào!
Lâu Tư Trầm cảnh cáo con mình một cách nghiêm túc.

Bé Nhật Lâm cũng gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn.

  • Con biết rồi, con sẽ không nói cho ai biết đâu!
  • Ok!
Lúc này, Lâu Tư Trầm mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó hắn hất cằm nói:

  • Nếu con nói ra thì sau này không được ăn kẹo nữa!
  • ... Em ấy không nói cũng đâu có được ăn kẹo. Mẹ sợ em ấy bị sâu răng nên không cho em ấy ăn rồi!
Diên Vỹ nói thẳng thừng không chút nể mặt.

- ...

Lâu Tư Trầm nghẹn họng.

Còn bé Nhật Lâm thì tủi thân muốn khóc.

2.

Hai năm sau.

Mộ Sở lại mang thai.

Sau ba lần thụ tinh nhân tạo thất bại, rốt cuộc lần thứ tư đã thành công.

Có lần Lục Ngạn Diễm lỡ miệng nên Tần Mộ Sở mới biết được, thì ra Lâu Tư Trầm đã lưu trữ t*ng trùng để đề phòng xảy ra chuyện thế này.

MàLâu Tư Trầm lại im lặng vì không muốn cô phải làm thụ tinh trong ống nghiệm đau khổ này.

Nhưng Mộ Sở lại kiên trì, không ngờ cuối cùng bọn họ cũng thành công!

Hôm sinh đứa bé, ba người một lớn hai nhỏ trở nên luống cuống tay chân.

Diên Vỹ mặc áo vô trùng, cầm máy ảnh đứng bên cạnh nhằm chụp lại khoảnh khắc bé con nhà họ ra đời, còn bé Nhật Lâm và Lâu Tư Trầm đứng cạnh đấy xoa dịu cảm xúc của Mộ Sở.

- Đau.. đau quá!!

Mộ Sở đau tới mức khóc thét lên.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

- Ba!! Ba ơi.

Diên Vỹ cầm máy quay, hét chói tai.

- Em bé ra rồi! Đã ra rồi này.. Con thấy đầu rồi!!

Mộ Sở có xúc động muốn ném con gái mình ra ngoài.

Nỗi đau khi sinh con khó mà chịu nổi, thế mà con nhóc vô lương tâm này còn đứng đấy chụp liên hồi nữa chứ.

Đây...

Thật muốn điên lên được!!

- Em yêu cố gắng lên!

Lâu Tư Trầm nắm chặt lấy tay Mộ Sở, không ngừng động viên cô.

Trán hắn ướt đẫm mồ hôi.

Trông như hắn đang sinh con chứ không phải cô.

- Mẹ ơi đau lắm ạ?

Bé Nhật Lâm liên tục lau mồ hôi cho Tần Mộ Sở, bàn tay bé nhỏ không ngừng vuốt trán cô rồi thổi phù phù:

  • Mẹ ngoan nhé, sẽ hết đau ngay thôi...
  • Oh my god!!
Đuôi nhỏ hét lên một tiếng:

- Mẹ! Khó tin quá chừng, mẹ thật vĩ đại mà!!

Đuôi Nhỏ nhìn thấy em bé chào đời thì cảm thấy rất khó tin.

Thì ra mẹ cô phải chịu đau đớn thế này mới sinh được em bé lớn như vậy.

Mộ Sở thở hổn hển nói:

  • Đuôi Nhỏ, con.. con mà chụp xấu quá thì mẹ.. mẹ sẽ không tha cho con đâu.
  • ...
Đúng là phụ nữ!

  • Mẹ à, mặt mẹ nhăn như thế mà còn lo chuyện đẹp xấu à?
  • Oe.
Tiếng khóc non nớt của em bé vang vọng khắp phòng sinh.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

- Sinh rồi! Đã sinh rồi.

Cả nhà vô cùng kích động.

Tần Mộ Sở nằm trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Sau đó Lâu Tư Trầm hôn lên trán vợ mình rồi nói đầy hưng phấn:

  • Bà xã, em thật tuyệt vời!
  • Chúc mừng ông Lâu, đây là một bé gái!
Bác sỹ vui vẻ chúc mừng.

Lâu Tư Trầm mừng rỡ muốn phát điên rồi. Hắn muốn ôm con lại không dám ôm, chỉ nói:

- Để tôi xem có giống tôi không nào...

Bác sỹ cẩn thận ôm lấy em bé rồi đáp:

- Bé cưng rất giống ba nhỉ, trông con bé thật đáng yêu!

Mộ Sở cũng gắng ngẩng đầu lên nhìn.

Tuy bé con mới sinh ra, da còn nhăn nheo đỏ hỏn, hai mắt vẫn chưa mở mắt nhưng xinh đẹp như búp bê vậy.

Mũi miệng của con bé giống ba nó vô cùng!

Thậm chí Tần Mộ Sở có thể tưởng tượng ra cảnh con bé mở mắt thì trông xinh đẹp tới mức nào.

Đúng là một đứa bé xinh đẹp!

Mộ Sở bật cười, đoạn trừng ông bố “non tay” với vẻ bất mãn.

  • Sao con giống anh thế hả? Không biết có phải con ruột của em không nữa?
  • Nếu con không giống anh mới có chuyện đó!
Lâu Tư Trầm nói xong thì hôn lên mặt Tần Mộ Sở.

- Cảm ơn em Mộ Sở! Thật sự rất cảm ơn em!

Nếu không nhờ cô kiên trì thì có lẽ cả đời Lâu Tư Trầm hắn không thể thấy được cảnh sinh con vĩ đại thế này rồi! Mà hắn càng không biết cục cưng nhà hắn lúc mới sinh sẽ như thế này...

- Anh yêu em!

3.

Cả nhà nghĩ nát óc mới đặt được cái tên cho bé con: Lâu Thần Hi.

Tràn đầy ánh mặt trời.

Mộ Sở hy vọng sau này bé con có thể giống như hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời.

Bé Thần Hi vừa mới sinh vẫn còn yếu, nên bé rất thích ngủ.

Lâu Tư Trầm làm một ông bố non tay, hắn chỉ dám đứng bên cạnh ngắm con chứ không dám ôm lấy cô bé. Hắn sợ sẽ làm gãy xương con bé.

Mãi tới hai ngày sau, rốt cuộc Lâu Tư Trầm không nhịn được mới ôm lấy bé con, sau đó thì cứ ôm suốt không chịu buông.

Ăn cũng ôm, ngủ cũng ôm, hắn làm gì cũng ôm bé con. Mãi tới khi Tần Mộ Sở kháng nghị:

- Anh cứ ôm con bé suốt như thế, sau này khó dạy nó lắm đấy.

Ban đầu Lâu Tư Trầm vẫn không chịu nghe cô.

Tần Mộ Sở với chị Nguyệt khuyên mãi, hắn mới chịu buông ra.

Mộ Sở cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Mấy bảo mẫu ba ba mới vào nghề đều thế này à?