Sau khi ăn mấy thứ lấp bụng thì dạ dày cũng không còn khó chịu nữa.
Ở bãi đỗ xe.
Lâu Tư Trầm thuận tay quăng chìa khóa xe vào lòng Tần Mộ Sở.
Tần Mộ Sở nhận lấy theo bản năng rồi nhìn hắn một cách khó hiểu:
- Gì đây?
- Biết lái xe không?
- Chịu chết!
- Tôi chỉ biết lý thuyết thôi, chưa đi ra đường bao giờ!
Huống hồ, cái xe này của hắn...
Bentley!
Cô làm sao mà dám sờ vào!
- Không thử thì vĩnh viễn chỉ biết lý thuyết thôi!
Nói đoạn, Lâu Tư Trầm mở cửa bên ghế phó lái rồi ngồi vào.
- ...
Tần Mộ Sở thậm chí còn không có cơ hội để mà từ chối.
Cô đành phải ngồi vào ghế lái.
Trên ghế phó lái, Lâu Tư Trầm mệt quá, đã nhắm mắt thiếp đi.
Hắn thật sự quá mệt mỏi rồi!
Trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn thiếu đi nét thong dong thường ngày mà đượm vẻ uể oải, đôi mày đẹp rủ xuống, đầu mày nhíu thật sâu.
Tần Mộ Sở nhìn thấy hắn như thế thì không khỏi hơi đau lòng.
Lượng công việc của hắn quá lớn rồi! Một ngày bốn ca giải phẫu, người bình thường chịu làm sao được?!
Tần Mộ Sở thở dài lặng lẽ.
Hắn đang lấy mạng ra mà làm việc đó!
Làm sao cô có thể mặt dày bắt người ta lái xe được cơ chứ?
Nhưng lái cái xe sang thế này thì cô hồi hộp lắm.
Lỡ may va quệt vào đâu thì có bán cô đi cũng không đền được đâu!
- Yên tâm mà lái đi! Giờ này trên đường đã thưa xe lắm rồi, nếu không cẩn thận quệt vào đâu thì tính cho tôi.
Lâu Tư Trầm nói mà không thèm mở mắt.
Tần Mộ Sở:
- ...
Người này thoáng cái đã hiểu rõ tâm tư của cô rồi!
Lạ thế?
- Thế thì để tôi lái thử xem.
Tần Mộ Sở đành phải cố vững lòng rồi khởi động xe.
Đúng như Lâu Tư Trầm nói, cả đường đi rộng rãi thênh thang, cực kì thoải mái, ai ngờ đi được nửa đường thì trời lại đổ mưa to.
Mưa đổ quá nhanh, mưa to xối xả, không hề báo trước, cứ như nó cố ý trút xuống để làm cho cô xấu mặt không bằng.
Mới đầu, cần gạt nước còn miễn cưỡng chống đỡ được, thế nhưng sau đó mưa trút ào ào khiến cô gần như chẳng trông thấy gì đằng trước nữa.
- Sang bên này, tôi lái!
Lâu Tư Trầm đã thức dậy từ lúc nào.
- Thôi! Mưa to thế này, tạm thời đừng đi nữa! Cứ ngồi trong xe ngủ luôn một giấc, chờ mưa tạnh đã. Đang mệt mà lái xe, tầm nhìn còn không rõ, nguy hiểm lắm.
Tần Mộ Sở vừa nói vừa từ từ dừng xe lại ven đường, còn không quên bật đèn báo hiệu.
Mưa to tầm tã đập vào cửa kính, lộp bộp lộp bộp.
- Được không?
Tần Mộ Sở nghiêng đầu hỏi hắn.
- Tùy cô.
Lâu Tư Trầm không có ý kiến gì, lại nhắm mắt thiếp đi.
Tần Mộ Sở nhìn chiếc chăn mỏng ở ghế sau nhưng không dám đắp lên cho hắn, chỉ lặng lẽ tăng độ điều hòa rồi cũng quay người ngủ mất.
Không ngờ lúc cô mở mắt ra thì bầu trời ngoài cửa sổ đã tảng sáng rồi.
Và không biết từ khi nào, cô đã được chuyển từ ghế lái phía trước sang ghế sau rộng rãi, trên người còn đắp một chiếc chăn lông.
Ủa?
Cô chui ra đằng sau kiểu gì nhỉ? Sao cô chẳng có ấn tượng gì hết vậy?
Chẳng lẽ là... Lâu Tư Trầm bế cô xuống đây? Không phải chứ?
Tần Mộ Sở nhìn lên ghế trước rồi nhận ra Lâu Tư Trầm cũng đã tỉnh lại từ lâu.
Lúc này đây, hắn đang ở bên ngoài xe, đón gió sớm cuối thu và hút điếu thuốc trên tay.
Gió lạnh thổi rối mái tóc của người đàn ông kia nhưng chẳng thể xóa tan khí chất tự phụ toát ra từ trên người hắn. Tàn thuốc bay theo gió, một làn khói mỏng lượn lờ thoát ra khỏi đôi môi mỏng khêu gợi rồi từ từ bay lên cao, phủ mờ đôi mắt lim dim đầy ma mị...
Người đàn ông này đúng là... đẹp trai chết đi được!
Hắn đẹp gợi cảm, đẹp tự phụ, đẹp trong cái biếng nhác khiến cho người ta mê muội!
Hệt như một người đàn ông hoàn mỹ từ tạp chí bước ra.
Có lẽ nhận ra cô đã tỉnh, hắn dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh rồi mở cửa xe, ngồi vào.
Sau đó quay đầu nhìn cô trên ghế sau:
- Tỉnh ngủ chưa?
Thực ra Tần Mộ Sở muốn hỏi hắn xem vì sao mình lại chạy ra ghế sau. Nhưng khi mở miệng thì cô lại hỏi một câu khác:
- Mấy giờ rồi?
Cô vuốt mái tóc dài rối tung:
- Sáu giờ.
- Sáu giờ?
Tần Mộ Sở buồn bực:
- Tôi trực ca ở bệnh viện hai đêm liền, hai ngày rồi không thay quần áo, người mọc mốc đến nơi rồi. Nếu không được tắm rửa thay đồ sạch thì tôi chịu hết xiết! Nhưng bây giờ về nhà mà tắc đường một cái thì đến muộn ngay...
Cô gõ đầu, ảo não:
- Biết thế thì tối hôm qua đã không ngủ rồi!
Trong lúc cô còn đang than thở thì chiếc xe đã từ từ đi về phía trước.
- Chúng ta đi đâu đây?
Tần Mộ Sở dán sát lên lưng ghế của hắn rồi hỏi với giọng nghi hoặc:
- Đi tắm!
- ...
Tần Mộ Sở không tài nào ngờ được Lâu Tư Trầm lại đưa cô đến khách sạn thuyền buồm!
Xe dừng lại trước cửa đại sảnh khách sạn, Tần Mộ Sở lại không dám xuống.
Cô xấu hổ không muốn xuống!
Lần trước cô đã... ấy ấy với người đàn ông kia ở trong chính cái khách sạn này đấy!
- Xuống xe!
Lâu Tư Trầm đanh giọng nhắc cô.
Nhân viên khách sạn đã cung kính mở cửa xe cho Tần Mộ Sở.
- ... Sao... sao lại đến đây chứ?
Tần Mộ Sở nghển cổ hỏi Lâu Tư Trầm ngoài cửa xe, hai má cô đã nhuộm màu hồng ửng.
Lâu Tư Trầm kề sát mặt cô, hơi nhướn mày:
- Trừ vì nó ở gần thì cô nghĩ là vì sao?
- ...
Người đàn ông này vừa liếc một cái thì đã nhìn thấu băn khoăn trong lòng cô rồi.
Hơn nữa vẻ mặt hắn còn viết rõ rành rành rằng cô đang tưởng bở nữa chứ!
Tần Mộ Sở đành phải xuống xe cùng với hắn.
- Ngài Lâu, chào mừng ngài trở về.
Thư kí Lâm nhận được tin đã cung kính chờ ngoài cửa hồi lâu.
Thấy Tần Mộ Sở đi sau lưng hắn, thư kí Lâm nở nụ cười rồi chào hỏi rất lịch sự:
- Chào cô, chúc cô buổi sáng tốt lành!
- Chúc cô buổi sáng tốt lành!
Nói thật là cô rất kinh ngạc. Cô đã ở nhiều khách sạn lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có thư kí đứng chờ ở đại sảnh đấy.
Đúng là khách VVIP của khách sạn bảy sao có khác!
- Thưa ngài, ngài có muốn dùng bữa sáng không?
Thư kí Lâm cung kính hỏi Lâu Tư Trầm.
- Ừ, tí nữa mang lên phòng cho tôi.
- Vâng!