Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 335




Sau đó, chiếc xe phóng vụt đi rồi biến mất nơi góc đường như gió cuốn. Lư Viễn đứng ngây ra đó, mãi chẳng định thần.

Trên môi còn dư vị ẩm ướt nóng ấm và mùi hương của Lương Cận Nghiêu, trong lòng bàn tay càng thêm bỏng rát như lửa đốt.

Cảm xúc cứng rắn như còn đây, trái tim đập boong boong như trống đánh.

Bất giác anh lại có chút... mong chờ và hoài nhớ với cảm xúc kia và người đàn ông ấy. Ôi trời! Anh... điên rồi sao? Anh bị gã khốn kiếp kia tra tấn tới biến thái luôn rồi sao?!

Lư Viễn vỗ vỗ hai má đỏ bừng, cứ nghĩ đến những gì mình nói với Lương Cận Nghiêu trong điện thoại tối qua là lại muốn vò đầu bứt tóc. Mình thổ lộ với Lương Cận Nghiêu thật hả? Mình nói mình thương gã thật hả? Đừng có thẳng thắn và điên rồ thế chứ! Nhưng cái thái độ của Lương Cận Nghiêu chẳng giống như đang nói dối tí nào...

Lư Viễn càng nghĩ thì tim đập càng nhanh.

- A Viễn? Con chạy xong rồi à? Tiểu Lương đâu?

Lư Viễn còn đang ngây ra đó thì mẹ Lư đã cắp làn đi về phía anh.

Bấy giờ anh mới hồi thần.

  • Anh ta có chuyện nên đi trước rồi mẹ.
  • Ồ? Sao mặt con đỏ thế kia?
  • Con vừa chạy về mà.
Nói xong, Lư Viễn thuận tay cầm làn đỡ mẹ.

Mẹ Lư nói:

  • Ừ, chạy nhiều tốt đấy! Bây giờ đám trẻ các con cả ngày cứ ru rú trong nhà, không cắm đầu vào máy tính thì cắm đầu vào điện thoại, phải vận động mới tốt cho sức khỏe.
  • ... Vâng.
Lư Viễn hùa cùng với mẹ.

Hai người bước vào thang máy.

- À đúng rồi, A Viễn này, ban nãy mẹ gặp thím hai Triệu ở tầng mười ba đối diện, bà ấy bảo muốn giới thiệu cho con một con bé tốt lắm. Con bé là bà con xa của bà ấy. Bà ấy muốn nhà mình sắp xếp cho hai đứa gặp nhau, xem bao giờ con rảnh? Hay trưa nay mẹ mời con bé đến nhà mình ăn bữa cơm rau dưa nhé? Được không?

Nhắc tới chuyện xem mắt, Lư Viễn cau mày không vui:

- Mẹ à, bây giờ con chưa có tâm tư mà yêu đương đâu.

Nói xong, anh ấn nút tầng bảy.

Mẹ Lư nghe vậy thì hơi mất hững:

- Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa muốn yêu đương? Thế đợi đến bao giờ mới yêu? Bốn mươi tuổi chắc? Đến lúc đó con người ta lớn hết rồi, còn mỗi con độc thân thôi. Mẹ mặc kệ, năm nay con phải giải quyết xong chuyện lớn cả đời đi!

Thái độ của mẹ Lư cứng rắn hơn:

  • Tí nữa mẹ gọi cho thím hai Triệu con, bảo bà ấy mời con bé kia tới ăn cơm.
  • ... Mẹ!
Lư Viễn cũng mất kiên nhẫn.

Tuy biết mẹ nói thế là vì tốt cho mình nhưng anh chẳng thích cảm giác bị ép buộc chút nào, bây giờ còn đang nhớ về cái câu cảnh cáo không được xem mắt của Lương Cận Nghiêu đây.

Anh bất giác nhớ kĩ câu nói ấy từ lúc nào không biết.

- Mẹ à, bây giờ con không muốn xem mắt, cũng không muốn yêu đương gì hết.

Thái độ của Lư Viễn cũng trở nên cứng rắn.

Mẹ Lư lườm con mình một cái:

  • Rốt cuộc là con làm sao? Chẳng lẽ con vẫn nhớ thương Tần Mộ Sở à? Chẳng phải con nói hôm qua con bé đã đi đăng kí kết hôn với người khác rồi hả? Con còn thương nó làm chi?
  • Con không nhớ thương gì cô ấy!
Lư Viễn giải thích rồi nói tiếp:

  • Mẹ à, mẹ hiểu rõ tình trạng của con nhất mà, con là kẻ nghiện, lúc lên cơn con giết người còn được nữa là! Con biết mình như thế thì sao còn có thể kéo con gái nhà người ta xuống bùn được?
  • Bậy bạ! Con mẹ tốt bụng thế thì làm sao có thể giết người được chứ?
Mẹ Lư nghe con trai nói xong thì đỏ hoe cả mắt:

- Nghiện thì cai được mà con, bao giờ con lấy vợ thì sẽ quyết tâm cai nghiện hơn nhiều, con hiểu không?

Lư Viễn lắc đầu:

  • Nếu mẹ đưa cô ấy tới thì con sẽ lên núi ngay.
  • Con...
Mẹ Lư chán nản.

- Còn nữa.

Lư Viễn nói tới đây thì hơi ngập ngừng:

  • Con có người trong lòng rồi!
  • Hả?
Mẹ Lư nghe nói thế thì vui vẻ hẳn lên:

  • Con trai à, con thích ai rồi hả? Con gái nhà ai? Bao nhiêu tuổi? Có chồng chưa? Trông thế nào? Đồng nghiệp hay học sinh của con đó?
  • ...
Lư Viễn cạn lời.

Anh dứt khoát không nói nữa mà ngẩng đầu lên nhìn số nhà nhảy trên bảng thang máy.

- Ting!

Thang máy mở ra.

Lư Viễn xách làn đi ra ngoài, mẹ Lư vẫn hưng phấn hỏi không ngừng:

  • Con à, thế rốt cuộc là con nhà ai? Có cần mẹ đến nhà cô ấy cầu hôn cho không?
  • Mẹ à, mẹ tha cho con với!
Lư Viễn bị mẹ hỏi mà nhức hết cả đầu.

- Con còn chưa tỏ tình với người ta à?

Lư Viễn nghe xong, hơi khựng lại, hồi lâu sau mới nói:

- Con cũng không biết nữa.

Nói xong, anh mở cửa vào nhà.

- Sao lại không biết?

Mẹ Lư hỏi tiếp.

  • Có thể là tỏ tình rồi mà cũng có thể là chưa, con không nhớ rõ...
  • Cái thằng này đúng là dở hơi! Chuyện này mà cũng không nhớ thì yêu đương nỗi gì? Thế hai đứa định bao giờ thì kết hôn?
  • Mẹ ơi! Chúng con còn chưa tìm hiểu nữa mà!
  • Nó bao nhiêu tuổi rồi? Nó có thích con không?
Mẹ Lư lại bắt đầu tò mò về nàng dâu tương lai.

Lư Viễn thật chẳng biết phải trả lời như thế nào.

  • Con cũng không biết người ta có thích con không nữa...
  • Cái thằng này!
  • Tóm lại mẹ đừng bắt con đi xem mắt nữa, được không?
  • Ừ ừ! Mẹ có phải là người khắt khe gì đâu, con cứ bảo con có người yêu rồi thì mẹ còn ép uổng gì nữa chứ? Tí nữa mẹ sẽ tìm thím hai Triệu bảo không hẹn nữa, bao giờ con rảnh thì mang người yêu về ăn bữa cơm đi.
Lư Viễn nhức đầu.

Nghe mẹ mình cứ một câu “cô ấy”, hai câu “con bé”, anh không biết mình phải làm sao để nói cho mẹ biết thực ra cô ấy là một... người đàn ông!

Hơn nữa, mẹ vừa mới gặp xong đấy.

Anh đứng lên, phiền não nói:

  • Tính sau đi ạ.
  • Ừ ừ, con có đối tượng thì mẹ yên tâm rồi.
Mẹ Lư ôm đồ ăn vào trong bếp.

Lư Viễn nhìn đống thuốc bị ném vào sọt rác một lát rồi cúi xuống nhặt hết lên.

Mẹ Lư ngạc nhiên lắm:

  • Con bảo ném đi cơ mà? Sao chạy bộ về lại nhặt lại thế?
  • Con nghĩ mẹ nói đúng, thuốc có rẻ đâu, ném phí của.
  • Biết thế là tốt đấy!
Mẹ Lư cầm số thuốc kia lên bỏ vào hộp:

  • Thế chỗ thuốc này ai cho con?
  • Bạn con cho.
  • Bạn gì vậy?
Mẹ Lư liếc con gái với vẻ mờ ám:

  • Mua toàn thuốc ngoại, săn sóc thế, nói thật đi, có phải là cô nàng con yêu đó không?
  • ... Không mà.
Lư Viễn bị vạch trần, hơi quẫn bách. Anh nhặt thuốc mỡ trong hộp rồi nói:

  • Con đi bôi thuốc đây.
  • Đỏ mặt thế kia mà bảo là không phải! Thôi, hôm nào mời cô bé tới ăn bữa cơm rau dưa nhé!
Lư Viễn không đáp lời mà cầm thuốc đi thẳng vào phòng minh.

Mời anh ta tới ăn cơm ấy à? Chuyện này thì dễ lắm. Thế nhưng nếu anh dám nói cho mẹ mình biết người trong lòng mình là Lương Cận Nghiêu thì...

Lư Viễn không dám tưởng tượng nữa.

Có khi ba mẹ sẽ bóp chết anh, hoặc là mong anh đừng sinh ra trên đời cũng nên!

- Ôi...

Lư Viễn thở dài não ruột.

Nhìn thuốc mỡ mà Lương Cận Nghiêu đưa, bao nhiêu cảm xúc rối rắm trong lòng làm cho anh mãi chẳng thể bình tĩnh được.

Anh biết rõ áp lực đến từ hai nhà, cũng biết chuyện giữa mình và Lương Cận Nghiêu chẳng thể có kết quả tốt. Thế nhưng anh lại chẳng thể dằn nổi trái tim mình.

Thôi bỏ đi!

Lư Viễn nằm lăn ra giường, nhìn lên trần nhà, lòng đầy chán nản.

Trước mắt đành đi bước nào thì tính bước đó vậy. Cùng lắm thì... cô độc một đời thôi. Thực ra chuyện đó cũng đâu phải là khó khăn lắm... ha?

- --

Đến chiều, Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở tạm biệt người nhà, được Tiết Bỉnh hộ tống, đi vòng qua đón Lư Viễn rồi lại lên núi.

Thấy họ về, ông Lư mừng lắm:

- Về rồi à? Giấy đăng kí đâu? Cho ông già này xem cái nào!

Tần Mộ Sở vui vẻ đưa giấy chứng nhận đỏ tươi cho ông cụ:

- Ông Lư ơi đây ạ! A, còn cả bánh kẹo cưới nè ông!

Mộ Sở lấy kẹo trong túi Lâu Tư Trầm ra đưa cho ông cụ:

- Ông nếm đi ạ, ngon lắm đó!

Tần Mộ Sở nhét kẹo vào trong túi áo của Lâu Tư Trầm để mang đến biếu cho ông cụ. Bởi vì cô không có túi mà lại lười lấy túi đựng, cho nên bỏ hết vào trong túi chồng mình.

- Bảo sao anh thấy túi của cậu ta to thế, hóa ra nhét đầy kẹo! Sao anh không có?

Lư Viễn đòi kẹo của Tần Mộ Sở.

Không ngờ Lâu Tư Trầm lúc nào cũng ăn mặc nghiêm túc kia lại cho người khác nhét đầy kẹo vào túi mình, vừa ảnh hưởng tới vẻ ngoài lại còn phá hoại khí chất lạnh lùng của thiếu chủ nữa chứ!

Thế nhưng hắn vẫn cho phép.

Bởi vì Tần Mộ Sở muốn, chỉ đơn giản vậy thôi.

- Của anh đây! Nãy em quên mất!

Mộ Sở lại lấy một nhúm kẹo trong túi ông xã ra đưa cho Lư Viễn, nháy mắt với anh rồi cười trêu tức:

- Anh ăn nhiều vào, mẹ em nói ăn kẹo cưới xong là có chuyện vui đấy.

Lư Viễn biết Tần Mộ Sở đang nói tới Lương Cận Nghiêu, trong lòng hơi nóng lên nhưng lại giả vờ như không nghe thấy. Anh bóc một viên kẹo cho vào miệng rồi gật đầu:

  • Ngon phết.
  • Chuyện, anh biết ai chọn không?
Tần Mộ Sở cười đắc ý.

  • Cơ mà hai người kết hôn đơn giản thế à? Bao giờ tổ chức? Phải mời anh đấy!
  • Hôn lễ thì từ từ! Bao giờ Tư Trầm khỏi bệnh rồi nói sau!
Mộ Sở nhìn sang Lâu Tư Trầm bên cạnh:

- Thực ra có tổ chức hay không em cũng không để tâm lắm, chỉ cần ở bên nhau được rồi, mấy thứ hình thức không quan trọng.

Lâu Tư Trầm đang vén tóc sau gáy Tần Mộ Sở, nghe vậy bèn nói:

- Nhưng với tôi thì quan trọng lắm.