Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 332




Nhớ đến chuyện mất mặt trong lễ chào đón tân sinh viên mười mấy năm về trước của Lâu Tư Trầm làm cho Tần Mộ Sở buồn cười lắm, thế nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâu Tư Trầm thì cô lại phải nén xuống.

- Hả?

Thấy Tần Mộ Sở không nói không rằng, Lâu Tư Trầm hỏi dồn.

Âm cuối hơi cao lên ẩn giấu vô hạn mị hoặc:

- Sao lại trộm cúc áo của tôi? Nếu tôi nhớ không lầm thì năm đó tôi còn chưa biết em là ai! Nói đúng ra thì khi đó em mới chỉ vào trường được có một tuần thôi...

Lâu Tư Trầm híp mắt nhìn Tần Mộ Sở:

  • Tần Mộ Sở, không phải là mới nhìn thấy có một tuần mà em đã yêu tôi rồi chứ?
  • ...
Mộ Sở ngẩng đầu nhìn trần nhà:

- Ủa, thế không được à?

Ánh mắt của Lâu Tư Trầm tối đi. Hắn vươn tay nắm cằm cô, bắt cô ngẩng lên đối mặt với mình, rồi híp mắt, hỏi dồn:

- Rốt cuộc là em yêu tôi từ bao giờ? Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Tôi nhớ trước kia em không nói thế mà.

Mộ Sở thổ lộ với hắn vào học kì hai của năm thứ nhất.

Thế nhưng lễ chào đón tân sinh viên tổ chức sau ngày nhập học có một tuần, Lâu Tư Trầm làm đàn anh phát biểu hoan nghênh tân sinh viên trong ngày hôm đó. Mà Tần Mộ Sở lấy cúc áo của hắn ngay trước buổi lễ kia, giữ lại tới tận bây giờ.

Mộ Sở nhìn đôi mắt mênh mông như biển của người đàn ông trước mặt, nói thật:

- Ngay ngày đầu tiên em vào trường ấy.

Lâu Tư Trầm sửng sốt.

- Ngày đầu tiên?

Hắn suy tư một lát rồi lắc đầu:

  • Tôi không nhớ là tôi từng gặp em vào hôm đó.
  • Đương nhiên là anh không nhớ em rồi...
  • Em ở đâu?
Lâu Tư Trầm vô cùng vô cùng muốn biết, rốt cuộc là cô ấy yêu mình từ thời khắc nào.

- Trước giờ cơm chiều, em mang cà mèn chuẩn bị xuống căng tin, lúc đi qua sân bóng rổ ngoài trời thì thấy anh đang chơi bóng...

Cho tới bây giờ Mộ Sở vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm ấy.

- Dưới ánh mặt trời, mồ hôi như mưa, lại mang tới cho người ta cảm giác sáng sủa và sạch sẽ. Anh nhảy lên, bóng vào lưới, con gái quanh sân hét lên chói tai...

Tần Mộ Sở không thể không thừa nhận, cô đã bị hắn bắt làm tù binh ngay từ khoảnh khắc ấy rồi...

Không cần ngôn ngữ, không cần biểu đạt, trong giây phút ấy trái tim cô như bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng, từ đó về sau, chỉ lỗi nhịp bởi một người.

Lâu Tư Trầm híp mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình:

- Thì ra em đã yêu tôi sớm đến thế ư...

Khuôn mặt hoàn mỹ vô song từ từ lại gần gò má đỏ hồng, rồi đặt lên đôi má ấy một nụ hôn nhẹ phớt:

- Thưởng cho em đó.

Hơi thở nóng bỏng phả vào khuôn mặt mang đến cảm giác tê dại, trái tim đập boong boong trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Cô ngẩng cổ lên, kiêu ngạo nói:

  • Thế thì đã làm sao nào? Lúc đó bao nhiêu là con gái theo đuổi anh, chẳng phải cuối cùng anh vẫn rơi vào túi em đó sao?
  • Ừ.
Lâu Tư Trầm gật đầu:

- Ai bảo em là cô nàng mặt dày nhất cơ chứ? Cả ngày loanh quanh dưới phòng kí túc của tôi, ai ai cũng biết Tần Mộ Sở là người của Lâu Tư Trầm, nếu tôi không chịu trách nhiệm thì chẳng phải sẽ bị bọn họ mắng là thằng cặn bã hay sao?

Mộ Sở bật cười:

  • Anh đẹp trai như thế, anh không chịu trách nhiệm thì cũng chẳng ai chửi anh đâu. Anh sợ gì chứ?
  • Nếu tôi không chịu trách nhiệm thì có khi bây giờ không có bà xã rồi.
Lâu Tư Trầm vươn tay ôm Tần Mộ Sở vào lòng rồi hạ giọng nói bên tai cô:

- Nếu tôi không chịu trách nhiệm với em thì còn chịu trách nhiệm với ai được đây? Tình cảm là một thứ vô cùng kì diệu. Năm đó bao nhiêu cô gái xinh đẹp thích tôi, thế mà tôi lại chỉ thích cô gái xấu xí như em, cứ như trúng tà vậy.

Hắn áp trán lên trán Tần Mộ Sở rồi cười khẽ:

- Có phải em hạ tình cổ cho tôi không? Chắc em phải hạ tình cổ mới có thể khiến cho Lâu Tư Trầm này cả đời chỉ yêu mỗi mình em...

Mộ Sở thấy trong lòng mình nở một đóa hoa rực rỡ vẫy cánh ngọt ngào, làm nổi lên từng vòng gợn sóng. Đôi mắt xinh đẹp cười cong cong như hai vầng trăng khuyết, nhìn thẳng vào đôi ngươi của người đàn ông cũng đang ánh lên ý cười:

  • Điều đó chứng minh là anh tinh mắt!
  • ... Phải.
Lâu Tư Trầm gật đầu:

- Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi thật muốn gặp em ngay ngày nhập học đầu tiên.

Tần Mộ Sở cười lên thành tiếng:

  • Thôi đi anh, hôm đó em xấu lắm.
  • Sợ gì mà sợ, có dáng vẻ xấu xí nào của em mà tôi chưa thấy đâu. Hơn nữa em là bà xã tôi, tôi làm sao mà ghét được?
  • Em không thèm...
Lâu Tư Trầm nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tần Mộ Sở, bèn cúi đầu nở một nụ cười.

Hắn dùng một sợi tóc rụng bên vai Tần Mộ Sở quấn lên chiếc cúc áo tượng trưng cho tình yêu của họ:

  • Tôi tịch thu!
  • Không được!
Mộ Sở kháng nghị rồi vươn tay muốn cướp, tay lại bị Lâu Tư Trầm nắm lấy thật chặt. Mộ Sở vươn vào khoảng không, cô dẩu miệng:

  • Của em mà! Anh không được tịch thu!
  • Của tôi.
Lâu Tư Trầm sửa lại.

  • Nhưng mà giờ là của em rồi!
  • Em trộm khỏi tay tôi, không được tôi cho phép, cho nên nó vẫn là của tôi!
Mộ Sở trừng mắt nhìn hắn, hơi oán niệm:

  • Anh không nhỏ mọn đến mức đòi của em một cái cúc áo đấy chứ?
  • Trong lòng tôi nó không phải là một cái cúc áo bình thường!
Đây là chiếc cúc tượng trưng cho thanh xuân của họ, là chiếc cúc tình yêu của họ, sao có thể để nó nằm lặng lẽ cô độc ở đây được?

  • Vậy anh muốn làm gì với nó? Cất đi à?
  • Bí mật!
  • Không định trả cho em thật hả?
  • Bí mật!
  • Anh đáng ghét quá!
  • Tôi yêu em!
Gì cơ?

Hình như câu tiếp hơi sai sai?

Trái tim của Tần Mộ Sở đập loạn nhịp hồi lâu, mãi một lúc sau cô mới bừng tỉnh:

  • Anh... anh đừng nghĩ là anh nói ngọt với em thì em cho anh cái cúc ấy nhé! Em nói anh hay, anh mà không trả cho em thì em...
  • Tôi yêu em!
  • ... Nè!
Mộ Sở chịu hết thấu viên đạn bọc đường của người đàn ông này rồi.

Lâu Tư Trầm như ngậm đường trong miệng, ngọt nhũn cả tim, đến cả ánh mắt hắn nhìn cô cũng đượm vị ngọt ngào:

- Tôi yêu em...

Nói xong, hắn vươn tay ôm lấy cổ cô, đặt xuống môi cô một nụ hôn nồng cháy ướp đường.

Trong chớp mắt ấy, Tần Mộ Sở thấy mình sắp tan chảy trong đại dương ngọt ngào và nóng bỏng ấy.

Cô không nhìn thấy ánh mắt hắn, cô không nghe thấy lời hắn nói, thế nhưng chỉ bằng một nụ hôn này...

Mộ Sở có thể cảm nhận được tình yêu bao la sâu đậm mà hắn dành cho mình ẩn chứa trong nụ hôn ấy.

Dưới ngọn đèn ấm áp, bóng dáng hai người ôm siết quyện vào nhau, cả căn phòng đều ngập tràn không khí yêu thương ấm nồng...

Đêm ấy là một đêm mồ hôi đổ như mưa!

Hai người quấn quyện triền miên từ bàn lên đến trên giường lớn.

Mãi đến tận giờ phút này Tần Mộ Sở mới cảm nhận được một cách chân thực rằng mình đã trở thành vợ của người đàn ông này rồi.

Cảm giác này... hạnh phúc quá!

...

Sáng hôm sau.

Lư Viễn mơ mơ màng màng đẩy cửa phòng ngủ, đi ra.

  • A Viễn, cuối cùng con cũng dậy rồi!
  • Mẹ...
Lư Viễn gãi cái đầu tổ quạ, chạm phải vết thương trên trán, đau nhe cả răng, bấy giờ mới nhớ ra hôm qua mình bị ai kia đập cho một trận.

Bị người ta đánh thì không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Điều làm Lư Viễn khắc ghi trong lòng, trong đầu óc, chỉ có một mình Lương Cận Nghiêu.

Một quyền nện xuống mặt nhưng đau lại đau thấu tận đáy lòng. Mãi đến tận bây giờ anh vẫn thấy lòng mình đau như kim châm muối sát.

Thế nhưng anh không muốn thừa nhận.

- A Viễn, con làm sao mà bị thương thế này? Con nói mẹ hay, có phải con lại lăn lộn cùng đám giang hồ côn đồ kia không? Sao con vừa về đã bị đánh thế này?

Mẹ Lư nói xong thì đau lòng đến đỏ hoe viền mắt.

- Mẹ à, không đâu.

Lư Viễn ôm mẹ vào lòng:

  • Mẹ đừng lo lắng, con không lêu lổng với đám người kia đâu, con đã sớm cắt đứt quan hệ với họ rồi.
  • Thế thì ai đánh con? Ai đánh con ra thế này?
  • Bị thương ngoài da thôi mà mẹ, không sao đâu ạ...
  • Ngoài da? Không sao? Thế này mà còn là bị thương ngoài da à? Con lừa ai thế?
  • Vâng vâng, được rồi mẹ à, con hứa với mẹ, sau này con sẽ không bao giờ đến mấy nơi như thế để uống rượu nữa.
  • ... Ừ.
Mẹ Lư lau nước mắt, nghĩ đến chuyện con mình chơi thuốc thì lại rưng rưng lệ:

  • Mẹ sợ con lại đi vào con đường sai lầm, con biết không?
  • Con biết rồi mà mẹ. Con biết mà. Mẹ à, con xin lỗi...
Lư Viễn cảm thấy mình đã nợ cha mẹ quá nhiều rồi.

Ba mẹ vất vả nuôi anh thành người, cuối cùng thì anh chơi thuốc. Bây giờ đến tuổi kết hôn lại lăn lóc cùng một thằng đàn ông.

Lư Viễn biết mình là một thằng con bất hiếu, nếu còn chút lương tâm thì đáng lẽ anh phải giúp cha mẹ được hưởng những tháng ngày an vui bên con cháu trước lúc về già, thế nhưng... anh còn có thể làm được việc này không?

Lúc này đây, gương mặt của Lương Cận Nghiêu vẫn cứ choán đầy trong đầu óc anh như cũ.

Vì sao anh còn nhớ tới người đàn ông ấy cơ chứ?

Khi anh ăn không ngon, ngủ không yên vì lo lắng cho tính mạng của gã, gã lại đang âu yếm bên một ả đàn bà khác...

Khi mình bị đánh, gã không những không giúp đỡ mà còn đánh thêm cho mấy quyền...

Một người đàn ông như thế thì có gì đáng để cho anh si mê tới tận lúc này? Có gì đáng để cho anh nhớ mãi không quên?

  • A Viễn à, con ăn sáng trước đi! Tí nữa con có sang bên ông không? Con cũng sắp đi làm rồi nhỉ?
  • Vâng, có ạ.
Lư Viễn ngồi xuống bàn ăn:

- Đi làm xong con về.

Lư Viễn nhìn cả bàn đồ ăn phong phú mà chẳng có hứng thú muốn ăn, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của mẹ thì lại phải cố nhét chiếc bánh quẩy vào trong miệng.

Không biết do đêm qua say rượu hay vì tâm trạng quá kém mà chiếc bánh quẩy cho vào miệng chẳng khác gì nhai sáp.

- Kính coong!

Tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

- Ai thế? Sao sáng sớm ngày ra đã gọi cửa rồi?

Mẹ Lư ra mở cửa mà lòng còn nghi hoặc.