Tiếng gọi của hai đứa con vang mãi bên tai:
- Ba ơi, café này gọi là gì ạ?
- Ba ơi, cái này cho sữa được chưa?
- Ba ơi, phải rang bao nhiêu thời gian mới được ạ?
- Ba ơi...
- Ba ơi...
Đuôi Nhỏ nói với Lâu Tư Trầm những chuyện thú vị khi đi học, ví dụ như trong lớp có bạn nào đã bắt đầu yêu...
Lâu Tư Trầm nghe xong thì ho mạnh một tiếng, bao nhiêu café trong miệng sặc hết vào cổ họng, bé Nhật Lâm bên cạnh chơi hạt café nghe thấy chị mình nói chuyện cũng ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to mà hỏi đầy hoang mang:
- Yêu là gì ạ? Vui không?
- ...
Đuôi Nhỏ cười phá lên, Lâu Tư Trầm thì nghiêm mặt chỉ vào café trước mặt nó:
- Không vui bằng café của con đâu, chơi đi, đừng dừng lại.
- ... Vâng.
Chơi chán, nó lại lấy mấy hạt đã rang thơm trong túi ra xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Lâu Tư Trầm liếc con gái mình:
- Con mới bao lớn mà đã biết yêu rồi?
- Mười hai rồi nha!
- Con mới tròn mười hai được ít ngày đó.
Lâu Tư Trầm nhớ tới sinh nhật mới qua khoogn lâu của con bé này và điều ước sinh nhật của nó, trong lòng thoáng chút áy náy. Hắn nói:
- Thực ra ba có chuẩn bị quà sinh nhật mười hai tuổi cho con đấy.
- Thật ạ?
- Thật.
Lâu Tư Trầm gật đầu:
- Vốn ba định đích thân tới dự sinh nhật của con, nhưng lại... đột ngột phát bệnh...
- Ba ơi...
- Ơi con?
- Ba còn nhớ hồi con mắc bệnh năm xưa không?
- Nhớ chứ, cả đời này ba cũng không thể nào quên được.
Đuôi Nhỏ mỉm cười:
- Nếu khi đó không có câu chuyện của ba bầu bạn cùng con thì con đã không thể nào qua khỏi rồi. Lúc đó con đau chết đi sống lại, thế nhưng con vẫn âm thầm nói với chính mình rằng con không thể nào chết được. Con có ba mẹ yêu thương con đến thế, nếu con chết rồi thì ba mẹ con sẽ đau lòng biết chừng nào đây? Ba mẹ vẫn ở bên cạnh con không rời không bỏ, cho dù là sống vì ba mẹ thì con cũng phải cố gắng đến cùng.
- Cho nên ba à, người mắc bệnh thì nhất định phải để người thân bầu bạn bên cạnh, bởi vì dù có đau đến mức nào thì khi có người thân mình vẫn hạnh phúc, nghĩ đến những người yêu thương mình, bao nhiêu đau đớn đều sẽ qua. Có phải không ba?
Hắn vươn tay xoa đầu con gái mà cảm động trong lòng:
- Xem ra con gái ba còn hiểu chuyện hơn ba tưởng, sao lại là con gái cơ chứ?
- Sao lại không thể là con gái?
- Ba, ba trọng nam khinh nữ à?
- ...
- Nếu con mà là con trai như Nhật Lâm thì tốt biết mấy, thế thì ba sẽ không lo con bị một gã đàn ông khác lừa đi khỏi vòng tay của ba. Cứ nghĩ đến chuyện một ngày nào đó ba phải tự tay giao con gái yêu cho một người đàn ông khác, là ba lại...
Lâu Tư Trầm nhìn khuôn mặt xinh xắn của con gái rồi tưởng tượng ra cảnh nó mặc váy cưới trắng tinh,không hiểu sao yết hầu lại nghẹn ắng. Hắn lắc đầu:
- Ba không nỡ giao con cho người đàn ông khác, chắc chắn là mẹ con sẽ khóc, hai ta đều lo nó sẽ không chăm sóc tốt cho con.
- Ba à, ba đang nói đến chuyện con kết hôn đó hả?
- ... Ừ.
Đuôi Nhỏ mỉm cười vô tư:
- Bây giờ con mới có mười hai tuổi ba ơi! Kết hôn? Người lớn mới kết hôn được mà! Như là yêu đương ấy. Bây giờ con mới bé tí, con sẽ không yêu đương, cũng không kết hôn đâu.
- Phải nhỉ!
- Bây giờ con còn là trẻ con, đừng có học mấy bạn cùng lớp rồi yêu sớm đấy biết chưa?
- Ba yên tâm đi, con nhìn chúng nó không vừa mắt tí nào.
- Sao lại thế?
Trong ấn tượng của hắn thì Đuôi Nhỏ đang học trong trường cao cấp nhất của thành phố S, học sinh trong trường đó phải không kém lắm mới đúng, sao lại khiến con hắn ghét bỏ thế nhỉ?
Đuôi Nhỏ hừ mũi kì thị:
- Vì chúng nó trẻ con lắm.
- ...
Thế nhưng con gái thường trưởng thành sớm hơn con trai, đây là định luật, có thể hiểu được.
- Ba ơi, thế bao giờ yêu đương thì mới không gọi là sớm?
- ... Lên đại học đi.
- Đại học á?
Đuôi Nhỏ giơ ngón tay ra đếm:
- Thế thì còn đến sáu năm nữa lận.
Sáu năm...
Lại là sáu năm!
Lâu Tư Trầm nhìn con gái mình mà lòng đầy kinh ngạc, không ngờ chỉ sáu năm nữa, con gái của hắn đã trở thành người lớn rồi.
Sáu năm rồi lại sáu năm, sáu năm rồi lại sáu năm, thì ra đời người ngắn ngủi xiết bao...
Lâu Tư Trầm vươn tay xoa đầu con gái:
- Cục cưng à, con lớn lên chậm một chút được không?
Bởi vì hắn còn muốn ở bên con thêm nữa, thêm nữa...
Chuyện Đuôi Nhỏ yêu đương cuối cùng không bệnh chết yểu.
Mệt mỏi cả ngày, đêm vào núi thì không tiện, cuối cùng hai người quyết định ở nhà một đêm rồi hôm sau mới lên núi.
Đêm này sắp xếp ổn hơn đêm trước.
Bé Nhật Lâm ngủ cùng chị nó, Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở ngủ cùng nhau.
Lúc Tần Mộ Sở vào bếp rót nước thì nghe thấy Trần Ngọc ngồi ngoài phòng khách dặn dò hai đứa nhóc:
- Tối nay hai đứa con không được làm phiền ba mẹ biết chưa? Nếu có chuyện gì như muốn đi tè hay đói bụng muốn uống sữa thì gọi bà nội, đừng gọi mẹ, nhớ chưa nào?
Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng nha, nếu bị hai đứa nhỏ này phá hỏng thì phí chết!
- Sao lại thế ạ?
Nhật Lâm mơ màng hỏi, đôi mắt to tròn xinh xắn ánh lên tia nhìn ngây thơ.
Mộ Sở quẫn bách đến mức không dám lộ mặt, đành giả vờ không nghe thấy, bưng nước trà đi về phòng mình, vừa đi vừa dỏng tai lên nghe cuộc đối thoại trong phòng khách.
- Còn vì sao nữa? Vì ba mẹ bận việc cả ngày nên mệt mỏi chứ sao!
Đuôi Nhỏ nghiêm túc giải thích cho Nhật Lâm.
- Đúng đúng đúng!
Trần Ngọc vội vàng phụ họa:
- Ba mẹ mệt mỏi rồi, phải để ba mẹ nghỉ ngơi, biết chưa?
- Con biết rồi ạ.
- Bà ơi, thế từ bây giờ trở đi bà cháu mình nói nhỏ thôi cho ba mẹ con ngủ nha.
- Ừ, ngoan quá.
Cô bưng nước trà, đẩy cửa vào phòng.
Lâu Tư Trầm đang chống gậy đứng trước bàn nhìn quanh bốn phía, đánh giá cách bài trí trong phòng cực kì tỉ mỉ.
Ánh mắt hắn dừng lại trên một chiếc cúc áo nơi giá sách, mãi không hồi phục tinh thần.
- Anh đang nhìn gì thế?
Mộ Sở lắc mình đến trước mặt Lâu Tư Trầm, chặn tầm mắt hắn, như thể sợ hắn phát hiện ra bí mật gì quan trọng lắm.
Cô đưa cốc nước trong tay cho hắn:
- Uống chén nước ấm xong ngủ đi này.
Bấy giờ Lâu Tư Trầm mới thu ánh mắt về nhìn cô đăm đăm, rồi nhận cốc nước cô đưa nhưng không uống mà để lại trên bàn. Một tay hắn chống bàn, cả người nghiêng về phía trước để đến gần Tần Mộ Sở, tay kia cầm lấy chiếc cúc áo bình thường được trang trí lại, đưa tới trước mặt cô:
- Đây là... của tôi à?
- Hả?
- Không phải đâu. Đây chắc là của Đại Lực đấy? Để em xem nào, sao lại có cúc áo nam ở chỗ em chứ? À, có khi là rơi ở áo của bé Nhật Lâm nhà mình ra đấy.
- Trên cúc có chữ Lâu kìa.
- Ôi đúng là của Nhật Lâm thật!
Mộ Sở nói đoạn rồi vươn tay muốn lấy, vừa lấy vừa cười gượng, giả ngốc lừa Lâu Tư Trầm:
- Anh cũng biết đồng phục của lũ trẻ trong trường mầm non giống nhau mà, để tránh lấy sai thì phải ghi dấu hiệu vào thôi! Cho nên cô giáo mới viết chữ Lâu lên cúc áo của Nhật Lâm đó, nó họ Lâu mà. Nào anh trả em đây, tí em khâu lên cho con nó!
Mộ Sở nghĩ câu giải thích này của mình đúng là hoàn hảo!
Lâu Tư Trầm tránh tay đi, không cho cô lấy:
- Nhưng chữ Lâu này là nét bút của tôi.
Lâu Tư Trầm chống tay lên bàn, giam Tần Mộ Sở vào giữa mình và mặt bàn:
- Tần Mộ Sở, nói thật đi, rốt cuộc em đã cất giữ chiếc cúc áo này bao nhiêu năm rồi?
Ánh mắt hắn nhìn Tần Mộ Sở cứ như là muốn xuyên thủng cô luôn vậy.
Bởi vì đằng sau chiếc cúc áo này...
Cất giấu một câu chuyện làm hắn xấu hổ đến tận bây giờ!
Thế cho nên đến bây giờ Tần Mộ Sở vẫn không dám nói nguồn gốc của chiếc cúc áo này cho bất kì ai biết, càng không dám nói cho hắn biết.
- Khụ khụ khụ!
Mộ Sở ho khan quẫn bách, căn bản không dám nhìn thẳng vào hắn:
- Anh này, mình chuẩn bị đi ngủ đi! Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, phải không nào? Mình đừng bỏ lỡ thời gian nữa...
Lâu Tư Trầm nâng cằm Mộ Sở lên, bắt cô phải đối diện với ánh mắt như hồ sâu của hắn:
- Mười ba năm?
- Khụ khụ khụ...
- Trong buổi lễ chào đón sinh viên mới thời đại học, áo sơ mi của tôi bỗng mất một cái cúc, làm cho tôi lộ một mảng cơ ngực ngay trước mặt mọi người! Thì ra chính là em! Em trộm cúc áo của tôi đúng không? Em giỏi lắm Tần Mộ Sở! Trộm cái nào không trộm lại cố tình trộm ngay cái cúc ở giữa! Tần Mộ Sở, em có biến thái không đấy hả? Hay là ngay từ khi đó em đã thèm khát thân thể mĩ miều này của tôi rồi? Hả? Em có biết em trộm cái cúc này làm cho tôi mất mặt tới mức nào không?