Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 325




Sau khi thay máu, ông Lư lại cho Mộ Sở uống nửa chén thuốc bổ máu, Mộ Sở mới cảm thấy lúc này đầu không còn đau đến lợi hại nữa.

- Lên giường nằm nghỉ ngơi một lúc đi.

Ông lão dặn dò Mộ Sở.

- Vâng.

Mộ Sở vẫn còn một chút choáng choáng váng váng.

Lâu Tư Trầm vịn lấy eo thon của Mộ Sở, đỡ cô từ ghế đứng dậy:

  • Tôi về phòng cùng em? Đầu có choáng lắm không?
  • Một chút chút...
Mộ Sở dựa vào ngực của hắn, có chút không ngẩng đầu lên nổi.

Cũng may phòng thuốc cách phòng của họ không xa, Mộ Sở được Lâu Tư Trầm đỡ quay về phòng.

Mộ Sở nằm ở trên giường, Lâu Tư Trầm ngồi bên đầu giường, nhìn vào cô.

Bởi vì do thay máu, nên lúc này sắc mặt của cô trông có chút trắng bệch, ngay cả sắc đỏ hồng trên đôi môi của cô, lúc này cũng giảm đi mấy phần huyết sắc.

Mà hai bàn tay lộ ra bên ngoài chăn của cô, trên mỗi ngón tay đều hiện rõ lên một vết kim đâm vào, Lâu Tư Trầm vừa đưa tay qua, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhưng mà Mộ Sở vì lúc nãy bị kim đâm quá đau, Lâu Tư Trầm vừa mới chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ của cô, cô liền mẫn cảm mà thu tay lại.

Nhưng vài giây sau, mới lại đưa tay hướng về tay của hắn.

Lâu Tư Trầm để tay lên trên cái chăn, đợi Mộ Sở đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn.

Đôi mắt nhìn cô của hắn, viết đầy hai chữ đau lòng, cặp lông mày càng nhíu lại chặt hơn.

Đôi bàn tay nhỉ lành lạnh của Mộ Sở, nhè nhẹ đặt vào trong lòng bàn tay lớn của hắn, hắn hơi dùng lực một chút, nắm lấy bàn tay của cô vào trong tay mình, không có động vào vết thương của cô.

- Vẫn còn rất đau sao?

Mộ Sở lắc đầu:

- Không còn đau như lúc nãy nữa rồi...

Lâu Tư Trầm nắn nắn bàn tay mềm mại của cô, nhìn vào những dâu kim đâm trên những ngón tay của cô, đôi mắt sâu đen láy đó của hắn càng sâu hơn:

  • Sau này không được phép làm như vậy nữa!
  • Anh nằm với em một chút, có được không?
Mộ Sở nói xong, tự giác nhích người vào bên trong một chút, sau đó, đưa khuông mặt đầy mong chờ nhìn hắn.

Lâu Tư Trầm cũng không cự tuyệt, mà thuận theo ý của cô, kéo lại quần áo, nghiên người nằm xuống bên cạnh của cô.

Hắn đưa cánh tay vòng qua đầu cô, để cô nằm lên vai của mình:

- Em ngủ một chút, uống xong thuốc, thức dậy chắc là sẽ tốt hơn một chút.

Mộ Sở nằm lên vai của hắn, gương mặt cách tim hắn rất gần, có thể nghe rõ ràng nhịp đập của trái tim trong lòng ngực của hắn, có thể ngửi thấy từ trên người của hắn mùi vị khiếng cô chìm đắm vào trong đó...

Ngón tay của Mộ Sở, vô thức lồng vào năm ngón tay của hắn, quấn lấy thật chặt, ngay cả cảm giác đua đớn lúc nãy cô cũng quên đi:

- Điều duy nhất bây giờ mà em muốn làm nhất, chính là... gả cho anh!

Đôi mắt Lâu Tư Trầm trầm lại, đáy mắt đen láy đầy cảm xúc phức tạp, cổ họng gợi gảm khẽ động một cái:

  • Tôi bây giờ nói với Tiết Bình, bảo anh ta đến đây đón chúng ta.
  • Anh nghiêm tức?
Tim của Mộ Sở đập nhanh.

- Em thấy tôi giống như đang nói dối sao?

Trong mắt của Mộ Sở như có gì đó đnag run rấy, phút giây đó, cô cảm thấy như tất cả máu huyết trong người mình đều đang sôi lên, cái đầu choáng váng lúc nãy cũng dường như tỉnh táo lại hoàn toàn, ý thức cũng rõ ràng lên:

- Vậy chúng ta thật sự sẽ đi phải không?

Cô hiển nhiên có chút dao động rồi.

Vốn là nghĩ muốn chờ đến khi chân của hắn tốt hơn mới rời khỏi núi, nhưng không biết làm sao, nhưng ngày này càng thân cận với hắn, cô càng không ngăn cản được sự kì vọng đó từ đáy sâu lòng mình...

- Vậy tôi bảo Tiết Bỉnh qua đây!

Đôi mắt bình tĩnh của Lâu Tư Trầm cũng hiện lên vài tia sáng, hắn không tự chủ được mà đặt một nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi đỏ của Mộ Sở:

- Tôi muốn ngay hôm nay em trở thành tân nương của tôi!!

Trái tim của Mộ Sở cứ ‘bụp bụp bụp---’ mà điên cuồng nhảy nhót lên.

Phải biết là, cô đợi ngày này, thực sự là đợi rất lâu rất lâu lắm rồi!

Lâu Tư Trầm lấy điện thoại ra, gọi thẳng cho Tiết Bỉnh:

- Đến đây đón tôi, đem theo cả giấy căn cước và hộ khẩu của tôi và Mộ Sở đến!

Tiết Bỉnh vừa nghe xong thì kinh hỉ, liền lặp tức đáp ngay:

- Vâng vâng vâng! Tôi lặp tức giúp thiếu phu nhân lấy hộ khẩu!

Ngắt điện thoại, Tiết Bỉnh nhanh chóng lái xe đến nhà họ Tô.

- Hộ khẩu?

Trần Ngọc nghe thấy Tiết Bỉnh muốn lấy sổ hộ khẩu của Mộ Sở liền hoài nghi:

- Bọn họ không phải dưỡng bệnh ở trên núi sao? Tahji sao đột nhiên lại cần thứ đồ này chứ! Tối hôm qua lúc gọi điên thoại đến cũng không nghe thấy con bé nhắc đến!

Tiết Bỉnh cười nói:

  • Tôi đoán, có lẽ là có chuyện tốt sắp đến rồi, lúc nãy thiếu chủ gọi điện thoại bảo tôi một lúc nữa đến đón bọn họ nữa!
  • Thật sao? Muốn về rồi? Chuẩn bị kết hôn rồi?!
Sắc mặt của Trần Ngọc hiện liền tia kinh hỉ.

  • Tôi đóan có lẽ là vậy rồi, nhưng thiếu chủ không nói chi tiết trong điện thoại.
  • Một lúc nữa tôi gọi điện thoại hỏi Mộ Sở! Cậu đợi một lúc, tôi liền đi lấy sổ hộ khẩu ra cho cậu.
Trần Ngọc cao hứng, mang theo sự vui vẻ mà bước vào trong phòng của Mộ Sở, lấy sổ hộ khẩu cho Tiết Bỉnh.

Mộ Sở vừa ngủ không được bao lâu, thì bị âm thanh của điện thoại bên cạnh ồn đến tỉnh giấc.

Người gọi đến cho cô là Trần Ngọc.

- Mẹ?

Giọng của Mộ Sở nói điện thoại rất nhỏ, bởi vì bên cạnh cô còn có Lâu Tư Trầm cũng vừa mới ngủ.

- Sở Sở! Mẹ nghe Tiết Bỉnh nói con và Tư Trầm chuẩn bị kết hôn rồi, là thật không?

Trần Ngọc kích động mà nói vào trong điện thoại với Mộ Sở.

Mộ Sở cũng không ngờ đến là Tiết Bỉnh nhanh như vậy mà đã nói chuyện này ra rồi, cô bất chợt nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, nhưng lại thấy hắn đã mở đôi mắt còn mơ mơ màng màng vừa tỉnh ngủ của hắn ra, lười biếng mà nhìn vào cô.

Mộ Sở cảm thấy người đan ông này thật sự cũng quá dễ nhìn rồi đi, nếu không mau nắm chặt lấy, nói không chừng lại ngày nào đó bay đi mất, dù gì bây giờ cũng là thời đại nhìn mặt mà thôi, chỉ cần bề ngoài trông đẹp đẽ, ưa nhìn, thì ai cũng đều thích.

Lâu Tư Trầm cong khóe môi lên cười một cái, nhưng lại không đợi Mộ Sở ngắt điệt thoại, bạc môi gợi cảm của hắn, không chút cảnh báo đã ép lên đôi môi đỏ của cô mà hôn xuống.

- Ưm ưm ưm...

Mộ Sở bị hắn hôn đến trở tay không kịp.

Cô vẫn còn đang nghe điện thoại mà!!

Trần Ngọc hiển nhiên không biết đầu dây bên kia đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn đang kích động mà tự mình chỉ lo chuyện của mình mà nói tiếp:

- Vậy cũng quá tốt rồi!! Các con tối nay có về nhà ăn cơm không? mẹ chuẩn bị bữa tối chờ các con về nhé!!

- ...

Mộ Sở bị Lâu Tư Trầm hôn đến không biết trời đất là gì, rất muốn trả lời, nhưng lại không thể phát ra chút âm thanh nào.

Trần Ngọc thấy Mộ Sở lâu quá không trả lời, lại hỏi thêm một câu:

- Sở Sở, con còn đang nghe điện thoại không?

Mộ Sở gấp gáp đễn nỗi đưa tay ra đẩy người đàn ông trên người mình.

Cái tên này!! Lúc nào không quậy, lại ngay lúc này mà quấn lấy cô, Mộ Sở cảm thấy hắn chính là đang cố ý!

Lâu Tư Trầm cuối cùng mới luyến tiếc mà buông tha cho Mộ Sở, sau đó cong môi cười xấu xa, rồi đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay của Mộ Sở:

  • Dì Ngọc, tối nay bọn con về ăn cơm.
  • Là Tư Trầm à!
Trần Ngọc nghe thấy giọng nói của Lâu Tư Trầm, có chút kinh ngfajc:

  • Vậy thì tốt quá rồi, dì sẽ nhanh chóng báo tin tốt này cho ba con biết mới được!
  • Cám ơn dì Ngọc.
  • Ây da! Cám ơn cái gì chứ! Vậy dì gác máy trước nhé!
Trần Ngọc ngắt điện thoại xong, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Tô Thành Lý.

Vừa mới ngắt điệt thoại, nụ hôn của Lâu Tư Trầm, lại một lần nữa áp xuống đôi môi đỏ của Mộ Sở, Mộ Sở liền đưa tay ra ngăn lại bạc môi làm loạn của hắn, nhưng lại bị Lâu Tư Trầm bá đạo mà đẩy tay của cô ra:

  • Không cho phép phản kháng, tôi hôn vợ của tôi, thiên kinh địa nghĩa!!
  • Em vẫn còn chưa gả cho anh nữa kìa!!
  • Cũng chỉ là chuyện của vài tiếng nữa thôi...
  • Ưm ưm ưm—
Đôi môi đỏ của Mộ Sở vừa hé mở, liền bị hắn bá đạo àm chiếm lấy.

Cái lưỡi ẩm ướt nóng hổi, không kịp chờ đợi mà đưa vào trong đôi môi thơm ngọt của cô, quấn quýt lấy cô.

Mộ Sở có cảm giác sai lệch, dường như không khí trong não của mình ũng muốn bị hắn hút cạn đi hết:

- Đừng... đừng làm loạn nữa! Ban ngày ban mặt đó...

Ban ngày ban mặt, nằm trên giường, ân ái quấn quýt...

Như vậy quá không phải rồi!

Quá tùy ý rồi!!

- Không khống chế được.

Lâu Tư Trầm luyến tiếc mà buông tha miệng nhỏ của Mộ Sở, bàn tay lớn giúp cô vuốt lại tóc mai trên trán, sau đó nắm lấy hai má của cô, từ phía trên nhìn xuốn cô:

  • Cơ thể cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?
  • Ngủ một giấc, đỡ nhiều rồi.
  • Có ngủ được gì đâu! Vừa mới ngủ được, thì bị điện thoại reo cho thức rồi.
  • Nhưng vậy cũng tàm tạm rồi, đầu của em cũng không choáng váng nữa rồi. Em ngủ không được nữa rồi, thức dậy thôi, trước khi đi mình cũng phải nói một tiếng với ông Lư nhỉ!
  • Ừ. Đi thôi, dậy thôi.
Hai người thu dọn lại một chút, rồi rời khỏi phòng.

....................

Trong bụi cỏ, có sự kiện đang được diễn ra, mấy ngày trước, Lương Cận Nghiêu ra ngoài vật lộn với đao quang kiếm ảnh.

Trong bụi cỏ dày đặt trong khu rừng nhiệt đới, một đoàn đặc chủng binh mà người đứng đầu là Lương Cận Nghiêu, thủ ở ngay đó, đợi những người buông thuốc phiện đi qua.

Mỗi một người trong họ, đều nín thở, ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám.

Ai cũng không biết được, không biết khi nào, bọn họ sẽ đối diện với đao quang kiếm ảnh, mưa bom súng đạn.

Tuy nhiên, những điều như vậy đối với họ sớm đã nhìn thấy không ít, nhưng mỗi lần nhận lấy nhiệm vụ, ít nhiều cũng cảm thấy có chút căn thẳng.

- Đến rồi!

Đột nhiên, có người thấp giọng nói truyền qua máy nahwcs nhở một câu.

Gương mặt nghiêm túc thường ngày hiếm thấy của Lương Cẩn Nghiêu hiện rõ lên, hắn trầm giọng nói:

- Tùy thời chuản bị đợi lệnh!

Sau đó, từ phía bên thông đạo ở trong khu rừng có mấy người đàn ông ngoại quốc đi qua, bọn họ đa số đều là những người lén lút trốn qua từ biên giới, chuyên môn buôn bán thuốc phiện phi pháp.

Dường như đã dự liệu được là sẽ có đội vũ trang thủ ở đó chờ bọn họ, nên mỗi người, trong tay đều cầm theo súng ngắn, hơn nữa còn mang theo con tin người Trung Quốc!

Con tin không phải là phụ nữ thì là trẻ con, mỗi người bị giam giữ, đều tơi tả tả tơi, hơn nữa những đứa trẻ con bị dọa đến khóc ‘oa oa’ lên.

- Mẹ nó!!

Có người từ thấp giọng chửi qua bộ đàm một câu:

  • Đám người này khốn nạn!
  • Lão đại, tình hình trước mắt, phải làm sao?
Thủ hạ hỏi Lương Cận Nghiêu.

Lương Cận Nghiêu chau chặt mày lại.

Trước lúc đó, bọn họ không hề nhận được tin là người bên đó có con tin, nghĩ là nhất định những người này đều là người dân trong núi bị bắt đến, cục diện này thực sự khiếng cho Lương Cận Nghiêu đau đầu, cũng có nghĩa là bây giờ họ đang lâm vào tình trạng bế tắt.

Nhiệm vụ bọn họ nhận được là tập kích các phần tử bán thuốc phiện ngay hiện trường, nhưng mà bây giờ nếu như nổ súng, vậy thì những con tin đó nhất định sẽ không bảo vệ được, nhưng nếu không nổ súng, vậy thì đám người bán thuốc phiện này sẽ tiêu diêu pháp ngoại, càng khiếng cho nhiều người vô tội trong nước bị độc phải!

- Lão đại?

Thấy Lương Cận Nghiêu rất lâu cũng không ra lệnh xuống, thủ hạ liền hối thúc một tiếng,

Lương Cận Nghiêu lúc này mới định thần lại, thân sắc có chút âm trầm:

  • Đừng nên kinh động quân địch, nhiệm vụ đầu tiên, giải thoát cho con tin!
  • Vâng!
  • Cách 3 mét đằng trước có một con sông, bọn họ nhất định sẽ phải băng qua, đường qua sông một lần chỉ qua được khoảng 4 người, cho nên bọn họ nhất định phải chia nhau ra mà hành động. Một lúc nữa chúng ta chia thành hai nhóm, người biết bơi thì theo tôi mà xuống nước, người kém hơn một chút, tùy lúc nhận lệnh ở trên bờ. Nhớ rõ, chúng ta phải bảo vệ an toàn cho con tin, cố gắng hết sức có thể làm được một viên đạn bắn vào một tên bán thuốc phiện!
  • Vâng!