Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 322




Mộ Sở với Lâu Tư Trầm ngủ đến hơn 9 giờ sáng mới dậy.

Ra khỏi cửa liền thấy ông lão Lư đang ngồi trước bếp nấu thuốc, vừa thấy Mộ Sở, vội vã vẫy tay ý bảo cô qua đó.

Mộ Sở nhìn qua Lâu Tư Trầm đang ở bên cạnh, Lâu Tư Trầm cúi đầu nói với cô:

  • Em đi nói rõ bệnh tình của em cho ông Lư nghe đi.
  • ……Ừ, được thôi.
Mộ Sở từng bước đi về phía của ông lão Lư.

Lâu Tư Trầm cũng đi theo phía sau cô.

- Ngồi.

Ông lão Lư bảo Mộ Sở ngồi xuống.

Mộ Sở đưa tay ra cho ông lão Lư, để ông bắt mạch cho.

Vài phút sau, ông gật gật đầu dường như trong lòng đã hiểu rõ.

- Ông Lư, bệnh của cô ấy là gì vậy? Sao đột nhiên lại như vậy?

Trong lòng Lâu Tư Trầm thấp thỏm, hỏi ông lão Lư.

Ông lão Lư cúi người đốt lửa tiếp.

  • Chuyện nhỏ thôi, một loại cảm hiếm gặp, uống thuốc sẽ khỏe.
  • Cảm?
Lâu Tư Trầm hoài nghi nhìn Mộ Sở.

Mộ Sở vì lý do chột dạ, nên không dám nhìn hắn, tránh tránh né né khỏi ánh mắt của hắn.

Đôi mắt của Lâu Tư Trầm nhìn lấy Mộ Sở, càng nghi ngờ hơn.

- Sở Sở, lát nữa uống thuốc này vào.

Ông lão Lư nhắc Mộ Sở.

- À, dạ!

Mộ Sở gật đầu trả lời.

Lâu Tư Trầm mím chặt môi, không nói gì.

Hắn càng không nói gì, trong lòng Mộ Sở càng hoang mang hơn.

Sợ hắn sẽ nhìn ra được những gì bất thường, Mộ Sở nắm tay hắn kéo đi, đi về hướng phòng bếp.

- Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước!

Đi vào phòng bếp, gặp Lư Viễn.

- Sở Sở.

Lư Viễn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Sở, dường như có ý muốn hỏi cô có ổn không.

Mộ Sở thật muốn đạp hắn vài phát!

Không thấy Lâu Tư Trầm ở đây sao? Sao anh ta không viết toàn bộ sự thật lên mặt luôn đi?

Mộ Sở vỗ vỗ vai anh ta, vội nói:

- Anh yên tâm đi, em không sao, ông vừa mới khám xong, em chỉ bị một loại cảm hiếm gặp thôi, lát nữa uống thuốc ông nấu xong sẽ khỏe lại.

Lư Viễn ngây người gật đầu:

- ……Hi vọng là vậy!

Đầu Mộ Sở như muốn bốc khói.

Hi vọng cái đầu anh!

Lư Viễn ra ngoài nhìn ông nghiền thuốc, chỉ còn lại Mộ Sở với Lâu Tư Trầm ở trong phòng bếp ăn sáng.

Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có vài cái bánh bao, với chén cháo trắng, cộng thêm chút rau muối.

Bữa sáng như vậy, trước khi đến đây, Lâu Tư Trầm chưa bao giờ ăn qua, cũng không biết ăn, nhưng từ khi đến đây, lại từ từ tập quen được cuộc sống bình dân như vậy, và giờ còn cảm thấy không tệ.

Mộ Sở gắp rau muối vào trong chén của Lâu Tư Trầm, cười nói với hắn:

  • Anh ăn nhiều chút, dù sao tối qua cũng cực cho anh rồi!
  • ……Chăm sóc em, tôi sẽ không thấy cực, chuyện nên làm.
  • ……..
Mộ Sở cắn cắn đũa, phá lên cười.

Nụ cười đó trong mắt của Lâu Tư Trầm lại phơi phới biết bao.

Đôi mắt đen của Lâu Tư Trầm có chút trầm lại, yết hầu gợi cảm nuốt xuống một cái, khàn giọng cảnh cáo cô:

  • Đừng dùng ánh mắt khêu gợi đó nhìn tôi!
  • ……Oan qua!!
  • Trong mắt của em, vẫn còn hiện lên bốn chữ ‘chưa đủ thỏa mãn’.
  • ……Rõ như vậy sao??
  • ……
Mặt của Lâu Tư Trầm đen lại.

Xem ra 6 năm nay đúng là đói quá nên hư mà.

Cũng đúng, phụ nữ tuổi 30 mạnh như hổ, hắn cũng có thể hiểu được.

Lâu Tư Trầm nhìn thẳng cô, đột nhiên hỏi cô:

  • Sở Sở, nói thật với tôi, em có giấu tôi làm chuyện khờ dại gì không?
  • Hả?
Đôi mắt long lanh của Mộ Sở có chút mập mờ, giả vờ không hiểu nói:

  • Chuyện khờ dại gì vậy? Sao em phải giấu anh làm chuyện khờ dại? Em nhìn có ngu như vậy không?
  • Em có biết là, mỗi khi em nói dối, đôi mắt sẽ không ngừng chuyển động, đôi tai sẽ đỏ lên.
  • Hả?
Đôi tai Mộ Sở vội vã che tai mình lại, lại nhắm chặt mắt của mình.

  • Em…đôi tai của em đỏ lên là vì lúc nãy nói vấn đề kia với anh, khiến em ngượng ngùng, không liên quan đến việc em nói dối! Còn mắt của em, trên đời này có mắt ai mà không chuyển động chứ? Mắt của anh cũng chuyển động thôi?
  • Vẫn không chịu nói sự thật?
Gương mắt ưa nhìn của Lâu Tư Trầm, trầm xuống hẳn.

Mộ Sở có chút không dám nhìn hắn, cô chỉ biết cầm đũa khuấy khuấy chén cháo trắng, nhỏ giọng đáp:

  • ……Em không có.
  • Ông Lư nói cảm của em là loại hiếm gặp, nhưng ông ấy quên, ở đây không chỉ có mình ông ấy là bác sĩ, tôi xuất thân là bác sĩ. Tuy y thuật của tôi không bằng ông ấy, nhưng những phản ứng tượng trưng cho bệnh cảm, tôi cũng biết rất rõ.
  • Mỗi loại cảm đều có những biểu hiện khác nhau mà
Mộ Sở vẫn muốn cãi lý với hắn.

- Vậy còn thuốc?

Lâu Tư Trầm nói:

  • Thuốc đang nấu trên bếp em có biết là loại phương thuốc nào không? Trong đó có cỏ bò cạp, có hoa băng ngọc! Những loại này là gì? Em có biết không?
  • ……
Mộ Sở kinh ngạc nhìn hắn.

  • Anh……Sao anh biết được là phương thuốc gì vậy? Anh thấy qua rồi?
  • Ngửi được mùi.
  • Anh……Anh ngửi ra được mùi sao?
  • Đây không phải mấu chốt.
Gương mặt Lâu Tư Trầm nghiêm lại.

  • Chỉ với hai loại thuốc này, không có loại nào là chữa bệnh cảm hết, mà dùng để giải độc. Sở Sở, có phải em nên giải thích với tôi không?
  • Chắc là anh ngửi nhầm mùi rồi!
Mộ Sở càng cảm thấy chột dạ hơn.

  • Em cảm thấy khả năng này có cao không?
  • ……Cái này, chắc là thuốc lúc nãy là do ông Lư nấu cho anh đó! Đúng vậy, nhất định là nấu cho anh.
Mộ Sở nói xong, liền thấy ông lão Lư bưng theo chén thuốc nóng từ bên ngoài đi vào, sau đó, đặt trước mặt Mộ Sở.

  • Sau khi ăn xong nhớ uống thuốc.
  • ……
Mộ Sở ngượng chết đi được!

Lúc nãy cô vừa mới nói chén thuốc đó là nấu cho Lâu Tư Trầm, kết quả, một giây sau ông Lư lại như tát vào mặt cô vậy.

- ......À, dạ!

Mộ Sở chỉ có thể miễn cưỡng mặt dày trả lời.

- Ông Lư, đây không phải là thuốc cảm, sao phải cho cô ấy uống vậy?

Lâu Tư Trầm hỏi ông lão Lư.

Ông lão Lư ngây người ra, có chút nghi ngờ.

  • Con biết đông y sao?
  • Chút ít, chỉ là vừa hay, công hiệu của cỏ bò cạp với hoa băng ngọc, con có biết tới.
Ông lão Lư ngây người ra.

- Chút ít? Biết chút ít mà chỉ ngửi thôi cũng biết được là hai loại thuốc này? Nếu là những bác sĩ thông thường, có thể nhìn cũng không nhìn ra hai loại thuốc này!

Ông lão Lư thở dài, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, mà quay người đi ra khỏi phòng bếp.

Ông lão Lư không nói, đương nhiên Mộ Sở cũng không dám nói.

Cô chắc chắn, nếu cô nói ra, Lâu Tư Trầm có lẽ sẽ ăn tươi nuốt sống cô luôn!

Cô cúi đầu, chỉ trong chớp mắt đã ăn hết chén cháo trên tay, sau đó, lấy chén thuốc ở kế bên, ực một cái uống cạn luôn.

Sau khi uống xong, mới đặt chén xuống, Lâu Tư Trầm nắm lấy tay của cô.

Mộ Sở giật mình, thấy hắn nhíu mày lại, chắc là bắt đầu bắt mạch cho cô.

Mộ Sở có chút hoảng sợ, y thuật của hắn, Mộ Sở biết rõ nhất, vốn dĩ cứ nghĩ hắn không am hiểu mấy về đông y, nhưng lúc hắn nói ra hai loại thuốc đó, Mộ Sở mới phát hiện được Lâu Tư Trầm không đơn giản như cô nghĩ.

- Anh…...sao đột nhiên lại bắt mạch cho em vậy!

Mộ Sở đang tính giật tay ra khỏi tay hắn.

  • Giờ em không sao rồi, cảm thấy tốt hơn rồi!
  • Đừng nhúc nhích!
Mặt Lâu Tư Trầm đen lại, hừ một tiếng, gương mặt trở nên rất khó coi.

Mộ Sở bị hắn hừ một cái, sợ đến nói rụt cổ lại.

  • ……Sao lại hung dữ như vậy.
  • Đưa tay kia ra đây luôn!
Gương mặt của Lâu Tư Trầm càng ngày càng khó coi.

Mộ Sở không chịu, cố ý để tay ở phía sau, nhưng ánh mắt của Lâu Tư Trầm sắc bén đến nỗi như muốn giết người vậy, liếc về phía Mộ Sở, Mộ Sở thấy như có ngàn cung tên bắn vào người, cảm thấy lạnh sống lưng.

Sau đó, không thể nhịn được ánh mắt sắc nhọn của hắn, Mộ Sở chỉ biết ngoan ngoãn đưa tay ra.

Lâu Tư Trầm bắt mạch cho cả hai tay, gương mặt lạnh lùng, với thần thái nghiêm túc và u ám.

Một hồi lâu, buông Mộ Sở ra.

Ánh mắt hung dữ liếc cô.

- Tần Mộ Sở, tốt nhất là em nên cho tôi một lời giải thích hợp lý!!

Hắn nói xong, đứng dậy, cầm cây gậy đi ra ngoài, đến trước mặt của ông lão Lư.

Gương mặt hắn âm u, chất vấn ông lão Lư.

- Tối qua rốt cuộc mọi người đã làm gì cô ấy? Thuốc này không phải là thuốc chữa bệnh cảm, mà là thuốc giải độc!!

Đột nhiên Lâu Tư Trầm như nhớ ra chuyện gì, đôi mắt sững lại.

  • Các người để cô ấy uống ống máu của tôi?!
  • Tư Trầm, chuyện này không liên quan đến ông Lư!!
Mộ Sở chạy ra, ngăn Lâu Tư Trầm lại.

Lâu Tư Trầm quay người nhìn Mộ Sở.

  • Tôi hỏi em, có phải em đã uống máu của tôi không!!
  • ……
Mộ Sở không ngờ hắn sớm biết được kế hoạch của họ.

Nhất thời cô không biết nên làm thế nào.

- Ừ, là tôi cho Mộ Sở uống máu của con đó.

Ông lão Lư thừa nhận.

- Không phải đâu……

Mộ Sở vội vã phủ nhận.

Gương mặt Lâu Tư Trầm đen đến cực điểm, kéo tay cảu Mộ Sở, đi thẳng vào trong.

  • Đi, mau dọn hành lý, chúng ta về nhà! Tôi kêu Lục Ngạn Diễm giải độc cho em, độc tính của em không mạnh, rất dễ làm sạch thôi.
  • Em không đi!!
Mộ Sở đứng yên tại chỗ, không chịu đi.

  • Tư Trầm, anh đừng hành động theo cảm tính nữa!
  • Tôi hành động theo cảm tính??
Đôi lông mày tức giận của Lâu Tư Trầm đột nhiên giãn ra.

Mộ Sở nói:

- Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến ông Lư! Máu của anh là em tự ý tự nguyện uống đó, mọi người chỉ muốn cứu anh thôi! Sức khỏe của anh quá yếu, có nhiều loại thuốc nhất định phải có người thử qua xem kết quả thế nào mới dám đưa anh uống, nếu không, anh lúc nào cũng có thể vì những loại thuốc đó mà mất mạng, anh có biết không? Mọi người chỉ muốn anh sống thôi!!

Mộ Sở kích động đến nỗi đôi mắt đỏ hoe.

Còn đôi mắt sâu thẵm của Lâu Tư Trầm nhìn Mộ Sở, cũng nổi đầy những gân máu.

  • Chẳng lẽ Lâu Tư Trầm này phải sống hèn nhát đến vậy sao? Để người phụ nữ của mình thử thuốc cho mình? Nếu thuốc đó mà tôi uống được tôi sẽ thấy yên lòng được sao?
  • Chẳng lẽ chỉ có anh mới bảo vệ được em, vì em mà hi sinh mọi thứ sao? Không thể để em bảo vệ anh ngược lại sao? Tình yêu lúc nào cũng phải cần cả hai bên, em nguyện vì anh như vậy, em cũng thấy vui, không được sao?
  • Không được!!
Thái độ kiên quyết của Lâu Tư Trầm.

- Nếu tôi cần em hi sinh để cứu tôi, 6 năm trước, sao tôi lại phải bất chấp sinh mạng chỉ để em an toàn?