Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 321




Nụ hôn nóng bổng, đặt lên từng da thịt trắng như tuyết của Mộ Sở, lưu lại vết tích ở những nơi hắn đã lướt qua.

Hắn yêu cô, yêu từng da thịt của cô!

Lúc hắn có được cô hoàn toàn, Lâu Tư Trầm lại có cảm giác mãn nguyện chưa từng có.

Còn Mộ Sở, lúc cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nước mắt của cô bất giác rơi ra.

Cô không biết xảy ra chuyện gì! Rõ ràng chỉ là sự ân ái giữa đôi nam nữ, cô lại lập dị đến nỗi rơi nước mắt.

Lâu Tư Trầm ngẩng người dậy, đôi môi mỏng hôn lên mặt của cô, thay cô hôn đi những giọt nước mắt.

- Tại sao lại khóc?

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, Mộ Sở lại khóc ra thành tiếng, cô khóc ‘huhu’ hai tiếng, rồi nói:

  • Em cảm thấy bản thân em khổ tâm lắm, chủ động hiến dâng lâu như vậy, giờ mới thành công!
  • ……..
Lâu Tư Trầm có chút muốn cười.

  • Lúc này mà em còn nói chuyện cười được, rất dễ khiến tôi mất hứng đó!
  • Nếu anh thấy mất hứng, vậy chứng tỏ, anh đã già rồi!
  • Không dám mất hứng.
Lâu Tư Trầm nuốt nước miếng, sau đó, lại thêm một trận mây mưa kịch liệt.

Cho đến 5 giờ sáng, lúc trời vừa mới sáng, những âm thanh đó mới dừng lại.

Những hoạt động đó cũng kết thúc, không biết có phải tác dụng của thuốc đã qua, cơ thể lạnh băng lại từ từ ấm dần lên.

Xem ra hoạt động làm nóng người này có hiệu quả không tệ!

Người Lâu Tư Trầm nóng ướt, đổ đầy mồ hôi, ôm chặt lấy cơ thể đang dần ấm lên của Mộ Sở.

- Cơ thể của em hình như ấm lên nhiều rồi.

Mộ Sở trở người lại, gục lên cơ thể cường tráng của hắn.

Hai người toàn thân đều đầy mồ hôi ôm lấy nhau, có một cảm giác ấm áp khó tả, cô híp đôi mắt gợi cảm đẹp đẽ lại nhìn hắn.

  • Anh đã muốn em rồi, thế nên, anh phải chịu trách nhiệm với em! Sau khi quay về, việc đầu tiên phải làm, chính là cưới em!
  • Tôi hận không thể cưới em ngay lúc này.
Lâu Tư Trầm lấy tay giúp cô lau những giọt mồ hôi đang ướt trên trán.

Mộ Sở nhoẻn miệng mỉm cười:

- Em muốn sinh con cho anh! Sau này sẽ sinh nhiều thật nhiều!

Đôi mắt Lâu Tư Trầm tối lại, nắm lấy gương mặt nhỏ của Mộ Sở, tiến tới đó, cắn nhẹ lên môi của cô.

- Nhưng có lẽ cả đời này tôi không thể có con nữa rồi.

Mộ Sở nghe xong ngây người ra, sau khi định thần lại:

  • Tại sao? Vì những độc tố trong người anh sao?
  • ……Ừ.
Lâu Tư Trầm gật gật đầu.

- Độc tính của độc ngũ vị rất mạnh, cho dù có giải độc rồi, không qua 10 hay 20 năm, cũng không ai dám có con!

Đúng vậy!

- Vậy cũng không sao, dù sao chúng ta cũng có hai người con rồi, có sinh tiếp hay không cũng không sao! Nói không chừng sinh tiếp sẽ bị phát đó! Giờ chính phủ có đưa ra vấn đề kế hoạch hóa gia đình rồi, chúng ta đã vượt quá kế hoạch, em là công dân tốt, thế nên, phải chấp hành tốt quy luật, không sinh nữa!

Mộ Sở đúng là rất biết cách an ủi người khác.

Thật ra mục đích mà cô muốn có con, cũng vì muốn Lâu Tư Trầm có thể cảm nhận được sự trưởng thành từng bước một của đứa con, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn cũng có dõi theo sự trưởng thành từng bước một của Nhật Lâm, cũng đủ rồi.

Lâu Tư Trầm cười nhẹ.

  • Sao em có thể dễ thương như vậy chứ?
  • Giờ mới biết em dễ thương hả?
Mộ Sở nghiêng đầu hỏi hắn.

- Nếu giờ mới phát hiện, sao có thể yêu em nhiều năm như vậy?

Mộ Sở cười tươi rói.

- Vậy thì được!

Lâu Tư Trầm giúp cô đắp mền lại, để cô dựa vào lồng ngực của mình, đo lại nhiệt độ cho cô.

  • Coi lại nhiệt độ cơ thể, giờ em thấy thế nào rồi?
  • Em thấy sau khi ra mồ hôi xong, cảm thấy tốt hơn rồi.
Lâu Tư Trầm ôm lấy đầu của cô, để cô dựa vào lồng ngực của hắn.

- Có mệt không? Ngủ đi, tôi giúp em xem nhiệt kế cho.

Mộ Sở dựa vào ngực của hắn, nghe thấy tiếng tim đập mạnh của hắn, trong lòng cảm thấy thiết thực chưa từng có.

  • Cuối cùng giờ em mới có cảm giác thiết thực……
  • Hả?
  • Cho đến lúc này, em mới cảm nhận được……anh sẽ không rời xa em nữa!
Mộ Sở đưa tay ra nắm lấy đôi tay nóng ướt của hắn.

10 ngón tay, nắm chặt vào nhau.

Cho đến lúc này đây, định mệnh của hai người họ, mới hoàn toàn định sẵn ở bên nhau, hắn sống, cô tồn tại, hắn chết, cô mất đi, cho dù ở trên đời, hay là trên thiên đàng, hắn cũng không rời bỏ cô nữa!

Thật tốt!

Lâu Tư Trầm ôm chặt Mộ Sở vào lòng.

  • Còn nhớ những gì tôi đã từng hứa với em không……
  • Chỉ có sống chết mới khiến chúng ta rời xa nhau?
  • Đúng.
Lâu Tư Trầm gật gật đầu.

- Nhưng anh cũng từng rời bỏ em……

Đôi mắt của Mộ Sở ánh lên sự âm u.

Lâu Tư Trầm cắn nhẹ lên đôi mắt của Mộ Sở.

  • Tôi cứ nghĩ tôi sắp phải chết rồi, nên không dám làm phiền đến em, lần nào tôi phát bệnh, tôi cứ nghĩ qua hôm sau sẽ phải chết, nhưng không ngờ, lại sống tới nhiều năm như vậy. Sớm biết như vậy, ngày đầu tiên tôi tỉnh lại, sẽ đến kiếm em liền……
  • Lần này anh còn dám rời bỏ em, em sẽ……
  • Ngoài chuyện sống chết ra, không có một ai, hay một chuyện gì có thể khiến chúng ta xa nhau!
Lời nói của Mộ Sở, vẫn chưa kịp nói xong, liền bị Lâu Tư Trầm chặn lại rồi.

  • Em vẫn còn chưa nói xong mà!
  • Không cần nói nữa.
Lâu Tư Trầm nắm lấy tay của cô, đặt lên môi của mình, trầm giọng hứa với cô:

  • Lần này sẽ không thất hứa nữa.
  • ……Vậy em miễn cưỡng tin anh lần nữa thôi!
Mộ Sở kiêu ngạo nhếch nhẹ môi.

- Sau khi rời khỏi đây, chúng ta trực tiếp đi đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận. Thật ra tôi càng hi vọng hơn, sáng mai chuyện đầu tiên sau khi thức dậy, chính là đi kí giấy chứng nhận.

Mộ Sở nghe xong, cười nhẹ thành tiếng.

  • Đã đợi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm nữa cũng không sao.
  • Nhưng một ngày tôi cũng không muốn đợi, một chút thôi, cũng không muốn đợi……
Lâu Tư Trầm nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.

  • Giờ tôi chỉ muốn cưới em về ngay, để em có thể yên tâm mà làm vợ Lâu của tôi!
  • Biết rồi!
Mộ Sở gục lên người của hắn, nhoẻn miệng, cười thành tiếng haha.

  • Vậy có tính là cầu hôn không?
  • ……Tính, nhưng mà, kiểu cầu hôn như vậy có vẻ quá đơn giản rồi.
Mộ Sở cong mắt lại.

- Sau khi trải qua những sóng gió những phong ba, đột nhiên lại đặc biệt thích cảm giác cầu hôn đơn giản nhưng thiết thực này, anh thích em, em thích anh, anh cưới em gả, đơn đơn giản giản, thật tốt……

Đôi mắt Lâu Tư Trầm đột nhiên trầm lại, hắn đưa tay ra, nắm lấy sau gáy của Mộ Sở, sau đó, đôi môi mỏng nóng ướt lại lần nữa đặt lên đôi môi của cô……

Hai người như lửa gần rơm, dường như muốn đốt cháy đối phương, cho đến khi không thể thở nổi, cuối cùng, mới không nỡ dừng lại, mà lúc này, thân dưới của Lâu Tư Trầm dường như đã có chút thay đổi.

Chỉ là, nghĩ đến sức khỏe không tốt của cô, muốn cũng phải cố kiềm chế lại.

Lấy nhiệt kế từ tay cô ra, xem lại nhiệt độ, nhẹ lòng hẳn ra.

  • Cuối cùng cũng bình thường lại rồi! Nhưng rốt cuộc lúc nãy em bị sao vậy?
  • Có lẽ em muốn cảm, nên nhiệt độ cơ thể mới giảm? Sau đó đổ một trận mồ hôi thì thấy tốt hơn.
Lâu Tư Trầm nhíu mày lại, không ý kiến gì, chỉ giúp Mộ Sở đắp mền lại.

  • Đừng để cảm lạnh, ngày mai hỏi qua ông Lư rồi tính tiếp.
  • ……Ừ.
  • Còn chỗ nào không khỏe nữa không?
Lâu Tư Trầm để Mộ Sở nằm trong tay của mình, cúi đầu hỏi cô.

Mộ Sở lắc lắc đầu, cười gian xảo:

- Giờ chỗ nào cũng được thông hết rồi, chỗ nào cũng khỏe hết.

Lâu Tư Trầm nhéo nhẹ lên tai của cô.

- Từ lúc nào mà em mặt dày quá vậy?

Mộ Sở dính vào người hắn, ôm chặt lấy hắn, nhắm mắt lại, vui vẻ nói:

- Con người mà, cả đời cũng sẽ bất chấp tất cả để yêu một người, vì người đó, chuyện gì cũng có thể mặc kệ, thế nên, mặt dày chút có là gì đâu!

Lâu Tư Trầm nghe xong, cảm thấy trong lòng nóng lên, như có dòng chảy ấm áp từ từ chảy qua, hắn cúi đầu, trên đỉnh đầu của Mộ Sở hôn thật sâu vào, đôi tay ôm chặt lấy eo cô, ôm chặt cô vào trong lòng của mình, hắn đè giọng mình lại, ở trên đỉnh đầu của Mộ Sở nói:

- Cho dù là 6 năm trước, hay là 12 năm trước lúc mới quen nhau, hay là hiện tại, tôi cũng như vậy……

Em Tần Mộ Sở là người phụ nữ duy nhất mà tôi Lâu Tư Trầm này từng yêu, cũng là người phụ nữ tôi sẽ tốn cả đời để yêu! Thế nên, Sở Sở, cảm ơn em……

Yết hầu của hắn chuyển động một chút.

- Cảm ơn em 6 năm nay vẫn không từ bỏ tôi, cảm ơn em luôn đợi tôi, ông trời đối đãi tôi thật tốt, tuy cho tôi một cơ thể tàn phế, nhưng ít ra đã cho tôi người tốt đẹp nhất trên đời! Tôi yêu em!

Khóe mắt Mộ Sở nóng lên, những giọt nước mắt bắt đầu rơi ra.

- Anh vừa mới nói gì?

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt tràn đầy sự mong đợi.

- Tôi nói, tôi yêu em!

Lâu Tư Trầm không chút do dự lặp lại lần nữa.

- Tôi yêu em! Tôi yêu em –

Mộ Sở nằm trong lòng của hắn, cười ra tiếng một cách ngọt ngào, cố ý mắng hắn:

  • Buồn nôn!
  • Không thích?
Lâu Tư Trầm cố ý chọc cô.

- Thích!!

Toàn thân Mộ Sở đều dính chặt vào người của Lâu Tư Trầm, đôi tay ôm chặt lấy hắn.

- Thích chết đi được!!