Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 32




Cô bé suy nghĩ, vẻ mặt ngẩng ngơ:

  • Vậy để con về nhà, nói mẹ viết thư cho ba, để mẹ hỏi ba trước! Nếu ba đồng ý, thì con sẽ gả mẹ cho chú.
  • ……
Nhưng mà, từ lúc nào anh hứa sẽ lấy mẹ bé thế nhỉ?

Quả nhiên, người lớn và trẻ con, vẫn có khoảng cách thế hệ!

Hơn nữa khoảng cách thế hệ này rất sâu sắc!

Lâu Tư Trầm đưa đuôi nhỏ đến trước cổng trường, thật bất ngờ là người ra đón bé lại không phải là mẹ của bé, mà là hiểu trường của trường mầm non.

Vốn dĩ anh nghĩ là anh sẽ được phụ huynh mang ơn, kết quả không như anh nghĩ, phụ huynh ngay cả mặt còn không muốn lộ diện, vì vậy những lời nói mà anh đã nghĩ sẵn trong đầu đều không có cơ hội để nói ra.

Tuy cảm thấy hơi khó xử, nhưng cũng bớt được rất nhiều việc, anh trước giờ không thích nói chuyện với người lạ, vừa đúng ý của anh!

Trên đường lái xe về nhà, anh đã nhận được tin nhắn cảm ơn của mẹ bé, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ vọn vẹn hai chữ: “cảm ơn!”

Ngoài ra không có một ký tự khác!

Điều này thật không giống với thái độ đối xử với ân nhân của mình.

Nhưng anh cũng không để tâm suy nghĩ sâu hơn, và cũng không để ý đến tin nhắn đó nữa.

Tối hôm đó, đuôi nhỏ cũng không thoát khỏi số phận bị mẹ cho một bài học

Bất luận con bé có nụng nịu, giả bộ tội nghiệp, tỏ ra dễ thương thế nào, đến cuối cùng, vẫn bị Tần Mộ Sở phạt quỳ nửa tiếng.

Tuy Tần Mộ Sở cũng rất sót con, nhưng cô nghĩ rằng chuyện hôm nay nhất định phải cho con bé một bài học, để tránh tái phạm lần sau.



Trận sóng gió mất tích của đuôi nhỏ cuối cùng cũng đã qua đi, tuy có lo sợ nhưng không có nguy hiểm gì, mọi chuyện đều bình an.

Và công việc của Tần Mộ Sở cũng bắt đầu bận rộn.

Ca ngày và ca đêm đảo lộn, nếu có bệnh nhân cấp cứu, có khi bận suốt đêm cũng là chuyện thường.

Hôm nay, cuối cùng cũng được xuống ca ngày.

- Sở Sở, lần trước cô nói mời chúng tôi ăn cơm, sao không thấy nói năng gì hết vậy? Lần này khó khăn lắm mới được xuống ca ngày, bất luận thế nào cô cũng phải mời đấy nhé!

Lục Dung Nhan thân thiết nắm lấy cánh tay của Tần Mộ Sở, cùng đi hướng về phòng phẫu thuật, chưa xong, cô ấy còn không quên nhiệt tình rủ rê thêm Lâu Tư Trầm đang đi phía trước:

  • Lâu chủ nhiệm, Bác sĩ Tần mời ăn tối, đi cùng nhé!
  • ……
Con nha đầu chết tiệt!

Ai đồng ý mời ăn tối chứ?

Tần Mộ Sở lấy hết sức phủi tay của Lục Dung Nhan.

“Ai da!” Lục Dung Nhan đau đến la lên.

Lúc này, Lâu Tư Trầm đi phía trước đã dừng lại, quay người nhìn họ.

Tần Mộ Sở lúng túng nói lí nhí trong miệng:

- Lâu chủ nhiệm, anh đừng nghe họ nói bậy, tôi không có hứa sẽ mời cơm tối!

Lâu Tư Trầm hơi nhíu mày, như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng nói, đã nghe thấy tiếng của cô điều dưỡng lo lắng gọi:

  • Chủ nhiệm Lâu, phòng cấp cứu vừa gọi điện báo, bên đó vừa chuyển đến mấy chục nạn nhân, hiện tại bên đó đang thiếu người, cần khoa ngoại chúng ta qua hỗ trợ!
  • …… không phải chứ!
Lục Dung Nhan rên lên một cách đau khổ:

  • Lại mất tiêu bữa tối nữa rồi!
  • Thay đồ, tập hợp tại khoa khám!
Lâu Tư Trầm với vẻ mặt nghiêm khắc ra lệnh.

Chưa hết, liếc ánh mắt nhìn Tần Mộ Sở:

  • Bữa cơm này cho cô nợ.
  • ……
What?!

Cô đồng ý mời cơm lúc nào chứ?

Cô chưa nhận lời mà!!

Chưa đồng ý thì sao lại gọi là nợ chứ?

- Còn đứng đó làm gì? Sao chưa đi vô phòng thay đồ để thay đồ!

Lâu Tư Trầm thấy cô đứng trân trân tại chỗ, hối thúc cô

- ……

Tần Mộ Sở bị Lục Dung Nhan kéo nhanh đi vào trong phòng thay đồ.

Trong lúc Tần Mộ Sở và Lục Dung Nhan dùng tốc độ nhanh nhất đi đến khoa khám, Lâu Tư Trầm cùng với vài vị bác sĩ chuyên khoa đã đến nơi từ sớm.

Lúc này, Anh đang cúi đầu kiểm tra vết thương cho một nạn nhân đang nằm trên băng ca.

- Còn nói chuyện được không?

Anh lớn tiếng hỏi nạn nhân.

Nạn nhân mặt dính đầy máu cố gắng mở mắt, vất vả từ trong cổ họng “Uhm” lên một tiếng.

  • Cậu tên gì?
  • ……
Không trả lời.

Nạn nhân cố gắng trả lời, nhưng cổ họng không phát ra được một câu trọn vẹn.

  • Giơ tay phải lên!
  • ……
Nạn nhân cố gắng thử giơ tay lên, nhưng vô ích.

- Bác sĩ Tần!

Lâu Tư Trầm nhìn qua đám người bên kia la lên.

- Có.

Tần Mộ Sở dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đứng bên cạnh anh.

  • Đưa nạn nhân đi chụp CT não, chụp xong trực tiếp đưa nạn nhân đến phòng phẫu thuật.
  • Không cần người nhà ký tên trước sao?
  • Cô không cần lo, một lát tự ắt sẽ có người nhà đến ký tên.
  • Vâng!
Tần Mộ Sở không dám chậm trễ dù chỉ là nửa giây, đẩy nạn nhân nằm trên băng ca trực tiếp đến phòng chẩn đoán hình ảnh.

Lần phẫu thuật này, ắt hẳn do Lâu Tư Trầm làm bác sĩ mổ chính

Tần Mộ Sở vì chưa có kinh nghiệm trong phòng mổ, vì vậy, cô chỉ đứng bên cạnh nhìn, phụ trách ghi chép lại quá trình mổ.

- Haizz! Thanh niên thời bây giờ, chỉ cần một lời nói không hợp là động tay động chân!

Người nói câu này, là trợ lý ca mổ Lục Ngạn Diễm.

Tuổi chưa đến 30, nhưng đã là bác sĩ chuyên khoa.

Bình thường thấy chẳng chuyên tâm, không nghiêm túc gì cả, nhưng y thuật lại rất giỏi.

Sở hữu một đôi mắt long lanh chỉ có những anh chàng đào hoa lãng tử mới có, nghe nói bạn gái rất nhiều, bạn gái thật sự lại chẳng có ai.

Không nói đến năng lực làm việc, nói về gia thế cũng thuộc dạng gia tộc chính trị ở thành phố A, trong nhà ai cũng cầm súng cầm đạn, nhưng anh lại thích đánh lẻ, bỏ võ theo văn, cầm dao phẫu thuật cứu người.

Gia đình tuy không ủng hộ, nhưng ngăn không được sự quyết tâm của anh, sau vài lần tranh cãi, đành thỏa mãn nguyện vọng của anh.

- Có biết tại sao những người này bị thương không?

Lục Ngạn Diễm hỏi họ.

So với những người khác vẻ mặt rất nghiêm, anh lại có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Thật ra, Tần Mộ Sở rất hiếu kỳ, ca phẫu thuật này khó đến vậy sao? Chủ nhiệm Lâu đích thân mổ đã không nói, lại còn cần đường đường một bác sĩ chuyên khoa như Lục Ngạn Diễm làm trợ mổ.

Để anh ấy làm trợ mổ, e rằng đây là trường hợp đầu tiên trong lịch sử những năm gần đây!

  • Những đứa trẻ này, mới cấp 3, chưa thành niên, đã học người ta nói chuyện yêu đương, kết quả, yêu đã rồi bị con gái nhà người ta đá! Bị đá xong, nghiêm trọng rồi đây! 2 bên bắt đầu đánh nhau, người cầm dao người cầm cây! Cuối cùng thì tốt rồi, đánh đến nằm trong bệnh viện! thế là xong!”
  • ……
  • Lục tứ, Tôi nghe sao cảm thấy cậu đang vui trong cái khổ của người khác vậy?
Trên bàn mổ, Lâu Tư Trầm lên tiếng

Lục Tứ?

Đây là lần đầu tiên nghe Lâu Tư Trầm kêu anh ta như vậy.

Tần Mộ Sở không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Ngạn Diễm.

6 năm rồi, cô còn nhớ đã từng nghe Lâu Tư Trầm nhắc đến đám bạn chẳng ra gì của anh, lúc họ còn chơi chung với nhau, thứ tự đều sắp xếp theo độ tuổi.

Thì ra Lục Ngạn Diễm cũng là 1 trong những anh em của anh ta

- Thằng nhóc này, chỉ mổ cái sọ, quá dễ dàng với nó rồi!

Lục Ngạn Diễm nói.

  • ……
  • Ca phẫu thuật nhỏ như vậy, phải cần đến 2 bác sĩ giỏi nhất của khoa mình, cũng không biết từ kiếp nào nó tu được nhiều phước đến vậy!
Đúng thật là vậy

- Bác sĩ Lục, anh biết cậu ấy sao?

Cô điều dưỡng hiếu kỳ hỏi 1 câu.

- Em ruột của tôi!

Chả trách!

  • ……
  • Một lát khi khâu vết thương, vết khâu khâu xấu một chút! càng xấu càng tốt!
Người anh này đúng là ác thiệt!!

- …… cậu tự tay làm đi nè?”

Lâu Tư Trầm nhướng mắt nhìn Lục Ngạn Diễm đứng đối diện, chưa xong, anh im lặng nhích ra 1 bên, nhường một chỗ trống cho anh ta.

  • Anh ba, chỉ có anh là hiểu em nhất!
  • ……
2 người này, 1 người hát 1 người bè, Tần Mộ Sở cảm thấy thật tội nghiệp cho cậu bé đang nằm trên giường mổ!