Cho nên, một khi hắn mất trí nhớ thì có thể mất hết toàn bộ, hoặc chỉ quên mất cô!
Thật ra Lâu Tư Trầm chẳng muốn cái nào cả.
Hắn không muốn quên hết thảy mọi thứ, càng không muốn quên mất cô!
Còn Mộ Sở thì sao?
Cô sợ hắn sẽ mất hết kí ức, càng sợ hắn sẽ quên đi cô!
Cô cũng không dám nghĩ tới cảm giác bị hắn vứt bỏ.
Mộ Sở cắn môi, không nói tiếng nào.
Cô không biết phải nói gì nữa, tâm trạng lúc này của cô rất phức tạp.
Dẫu sao tác dụng phục của loại thuốc này rất mạnh. Nếu như chỉ mất ký ức còn đỡ, nhưng nếu bị bại liệt thì sao? Nếu hắn biến thành người thực vật thì sao đây? Tần Mộ Sở càng không dám nghĩ tới nó.
Lâu Tư Trầm nhận ra nỗi lo trong lòng Tần Mộ Sở, hắn nói:
- Nếu em không muốn thì tôi không uống. Tôi đã nói tùy em quyết định mà.
- Sao lại không uống!!
- Đương nhiên anh phải uống thuốc rồi, em cũng hy vọng anh uống nó, chúng ta phải tích cực chữa trị chứ! Nếu anh uống nó thì chúng ta vẫn còn hy vọng, nhưng nếu anh không uống thì chúng ta chỉ có thể chờ chết mà thôi. Em không muốn thấy anh dần dần rời xa em!
- Nhưng nếu tôi thật sự quên mất em thì sao?
Ánh mắt của hắn như thể muốn khắc sâu dáng vẻ của Tần Mộ Sở vào trong lòng.
Tần Mộ Sở nắm lấy vạt áo của hắn rồi nói:
- Thì sao chứ? Em sẽ tìm cách để anh nhớ ra em. Nếu như anh không nhớ ra thì cũng chẳng sao cả. Dẫu sao, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để tạo ra những hồi ức của đôi ta mà.
Lâu Tư Trầm liền ôm Tần Mộ Sở thật chặt, hắn hít sâu một hơi, cố gắng xua đi sự bực dọc trong lòng mình.
- Nhưng tôi không muốn quên mất em, càng không muốn quên mất kỷ niệm đẹp trong mấy chục năm nay.
- Làm gì có nhiều kỷ niệm đến thế?
- Nếu gộp lại thì cũng chưa được hai năm nữa kìa, đa phần chúng ta chỉ nhớ nhung nhau, phí hoài năm tháng mà thôi!
- Ừm, nhớ nhung nhau, phí hoài năm tháng!
Sớm biết thế này, đáng ra hắn phải quay về tìm cô trước!
Như thế, bọn họ sẽ không uổng phí sáu năm dài đăng đẵng!
Sáu năm...
Suốt sáu năm kia, hắn có thể làm rất nhiều chuyện với cố
- Nhưng em có nghĩ tới chuyện sau khi uống thuốc xong, tôi sẽ trở thành người thực vật hay không?
- Thì sao chứ?
- Chẳng phải anh cũng trở thành ngưởi thực vật hết mấy năm trong suốt sáu năm nay à? Nhưng anh cũng tỉnh dậy đấy thôi, chẳng phải à? Lần này, cho dù anh như thế nào thì em vẫn ở cạnh anh, chăm sóc anh tới già!
- Em biết việc chăm sóc một người sống thực vật tới già là gì không?
- Dần dà nó sẽ trở thành một cơn ác mộng đấy, em biết không?
Mộ Sở mỉm cười, khóe mắt ướt lệ, cô lắc đầu nói:
- Em bằng lòng chấp nhận nó.
- Có đáng không em?
- Vậy còn anh thì sao? Vì một cô gái mà không màng tới sống chết của bản thân, anh thấy có đáng không?
- Tôi không hối hận về quyết định hôm đó.
- Cho nên anh còn muốn em trả lời nữa không? Đừng nói tới chuyện chăm sóc, cho dù có bắt em đổi mạng cho anh ngay bây giờ, em cũng không do dự!
- Em đừng nói bậy. Trên đời này làm gì có chuyện lấy mạng đổi mạng chứ.
Mộ Sở vòng tay ôm lấy Lâu Tư Trầm rồi vùi mặt vào lòng hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, cô nói.
- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy.
- Câu hỏi gì?
- Câu hỏi thứ nhất ấy.
- Quên rồi.
Mộ Sở ngửa đầu nhìn hắn.
- Anh không muốn cười em thật à?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm hiện lên vẻ nóng bỏng, hầu kết chợt trượt một cái.
- Cưới chứ! Nếu em muốn gả cho tôi thì chúng ta kết hôn ngay bây giờ luôn!
Trong lòng Tần Mộ Sở rung động.
- Ngay bây giờ ư?
- Đúng thế, ngay bây giờ! Em chịu gả cho anh chứ?
- Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong núi mà.
- Lấy giấy chứng hôn cũng nhanh lắm. Em đi không?
- Không được!
Mộ Sở vội lắc đầu nói:
- Chuyện này thì dễ dàng đối với em, nhưng anh sẽ cực lắm đấy. Em không muốn như thế đâu!
Mộ Sở sẽ đau lòng lắm.
- Dù sao em cũng chờ sáu năm rồi, chờ thêm vài ngày cũng được mà!
- Hay là bảo Tiết Bình làm giấy chứng hôn cho chúng ta?
- Lại bắt anh ta làm nữa hả?!
Nhắc tới chuyện giải quyết giấy hôn thú, Mộ Sở vẫn còn bực bội.
- Cho dù thế nào thì em cũng không để anh ta đảm nhiệm mọi chuyện trong hôn nhân cảu em đâu! Em muốn tự mình tới cục dân chính, đăng kí kết hôn, tự mình đọc lời thề cơ!! Bằng không kết hôn hai lần lại không thể trải nghiệm cảm giác lúc kết hôn thật bực bội mà! Em sẽ tiếc nuối cả đời đây!
Lâu Tư Trầm cười thành tiếng.
- Được rồi, tôi nghe theo em. Em muốn thế nào thì làm thế vậy. Nhưng mà tôi vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây sớm chút mới được.
- Chi vậy? Anh không đợi được nữa hả?
Nào ngờ, Lâu Tư Trầm lại gật đầu nói:
- Hơi hơi.
Mộ Sở cười toe toét.
- Chắc bây giờ anh đang hối hận sao không cột em vào người sớm chút chứ gì!
Lâu Tư Trầm liếc cô nói:
- Thật ra đã hối hận từ lâu rồi.
Lời này là thật.
Sau khi gặp cô hết lần này tới lần khác, hắn đã bắt đầu hối hận về quyết định lúc trước.
- Mười hai năm trước tôi đã bỏ lỡ em, có lẽ là quyết định sai lầm nhất của đời này của tôi! Nếu lúc đó tôi không buông tay em thì chúng ta sẽ có rất nhiều kỷ niệm trong hơn mười năm đó rồi...
Ngón tay thon dài của Lâu Tư Trầm nâng cằm cô lên, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
- Hy vọng sau này tôi có thể dùng cả đời này để bù đắp khoảng thời gian mười năm kia...
Mộ Sở hôn đáp lại hắn, cô chủ động vòng tay qua cô hắn, đầu lưỡi nóng bỏng, ướt át dây dưa triền miêng với đầu lưỡi của hắn.
Hai người hôn tới mức quên hết thảy mọi thứ.
Một tay Lâu Tư Trầm ôm lấy mông Mộ Sở, kéo cô dựa sát vào mình, vào nơi mẫn cảm đang ngẩng cao đầu.
Hắn thở dốc, khản giọng nói:
- ... Tôi muốn.
- ...
Cô thở hổn hển, đôi mắt ướt át đầy tình ái.
- Anh... lúc nào anh cũng muốn em ư?
- Đúng vậy!
Chẳng qua hắn không dám để lộ ra thôi!
Lâu Tư Trầm lại cúi đầu, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, hồng hào tựa cánh hoa đào kia.
Sau đó hắn hôn dọc xuống cằm cô rồi tới cần cổ trắng nõn. Kế đó lại lướt lên, mút lấy dái tai, nơi nhạy cảm nhất của cô.
- Ưm ưm...
Mộ Sở rên rỉ đầy kiều diễm, cả người cô run lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Lâu Tư Trầm vẫn hôn dọc xuống phía dưới. Hắn hôn lên cổ Mộ Sở, mút mát xương quai xanh quyến rũ.
Đầu lưỡi nóng ấm vẫn tiếp tục lướt xuống dưới.
Lâu Tư Trầm dùng răng mở từng nút áo sơ mi cảu Tần Mộ Sở.
Áo Mộ Sở tuột xuống, để lộ bờ vai trắng như tuyết, mà đôi bồng đảo đầy đã của cô cũng lộ ra trước mặt Lâu Tư Trầm.
Áo lót màu xanh da trời càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm tối đi. Sau đó hắn cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa hồng nhạt trước ngực cô.
- Ưm ưm..
Cả người Tần Mộ Sở run lên.
- Tư... Tư Trầm...
Mãi tới lúc này cô mới tỉnh táo lại, ý thức được bọn họ vẫn đang ở bên ngoài.
- Anh đừng... đừng làm thế mà.
Cô nâng mặt hắn lên.
Lâu Tư Trầm lại không chịu buông cô ra, hắn ngẩng đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô rổi khàn giọng hỏi:
- Em không muốn à?
- ... Chúng ta đang ở bên ngoài đây.
- Chúng ta đang ở sâu trong rừng, chẳng ai nhìn thấy dâu.
- Nhưng... nhưng mà lỡ Lư Viễn với ông nội Lư tới đây thì...
- Không đâu.
- Lỡ như thì sao?
- Vậy thì tôi sẽ đánh nhanh rút gọn thôi!
Nhưng Mộ Sở lại không thích thế!
- Em không thích đánh nhanh rút gọn đâu!
Lâu Tư Trầm mỉm cười nói:
- Vậy chúng ta chơi dã chiến tới sáng nhé?
- ...
- Sở Sở!!
Hai người họ suýt chút nữa đã lăn lộn với nhau, bỗng dưng bìa rừng vang lên tiếng của Lư Viễn.
- Sở Sở?! Hai người ở đâu thế?
- ... shit!!
- Sao tên Lương Cận Nghiêu kia không xách tên này về luôn vậy?
Mộ Sở nghe thấy giọng của Lư Viễn thì sợ tới mức đẩy Lâu Tư Trầm ra, cô vội xoay người lại, cài nút áo rồi sửa sang lại quần áo.
Lúc Lư Viễn nhìn thấy bọn họ thì Mộ Sở cũng vừa sửa sang xong, hầu như không thể nhìn ra được bất kỳ dấu vết gì hết.
- Hai người hái mấy trái lê rồi?
Rõ ràng Lư Viễn không phát hiện được chuyện gì khác lạ. Anh vừa bước tới gần vừa hỏi.
Mãi đến khi anh lại gần thì mới phát hiện có gì đó không bình thường.
Bởi vì mặt Lâu Tư Trầm đen xì, còn Mộ Sở thì đỏ bừng cả mặt.
Lư Viễn xấu hổ, ho khan vài tiếng rồi nói:
- Không phải chứ? Chẳng lẽ tôi đã quấy rầy hai người à?