- Tư Trầm, Mộ Sở hai đứa ra đây nào. Ông có chuyện muốn nói với hai đứa.
Mộ Sở nghe thấy thế thì ngừng tay lại, cô rửa sạch bọt xà phòng bằng nước lạnh rồi lau vào tạp đề. Đoạn kéo Lâu Tư Trầm ra ngoài.
Cô biết chuyện mà ông nội Lư muốn nói có liên quan tới bệnh của Lâu Tư Trầm.
Tần Mộ Sở thì nôn nóng, còn Lâu Tư Trầm vẫn ung dung, thản nhiên. Hắn chống nạng đi về phía bàn đá.
Hai người họ ngồi xuống cạnh ông Lư.
- Ông nội Lư cứ nói đi ạ.
Lâu Tư Trầm trầm giọng nói.
- Là thế này...
Ông Lư nhìn hai người họ một cái rồi nói tiếp:
- Hôm qua ông có nghĩ tới một loại thuốc, có lẽ nó có thể giải được chất độc trong người của Tư Trầm.
- Thật thế ạ? Thế thì tốt quá rồi! Vậy đó là thuốc gì thế ông? Có dễ tìm không ạ?
Ông Lư lắc đầu nói:
- Khó tìm được nó lắm. Hôm qua ông đi kiếm khắp mấy ngọn núi mà vẫn không tìm thấy nó.
Thì ra cả ngày hôm qua ông không về là vì tìm thuốc cho Lâu Tư Trầm.
- Bên ngoài không có bán hả ông?
Lâu Tư Trầm hỏi ông Lư.
- Không có.
Ông Lư lắc đầu nói:
- Nó vốn dĩ không phải là một loại thuốc, mà là một loài hoa có độc. Chắc hai đứa cũng chưa từng nghe tới nó bao giờ nhỉ. Thật ra giống cây nãy cũng sắp tuyệt chủng rồi, nhưng ông thấy ngọn núi chỗ này rất thích hợp cho sự sinh trưởng của nó. Nếu trên đời vẫn còn giống cây này thì chắc trên đỉnh núi mới có. Dù sao mấy chục năm nay cũng không có ai tới đây, cho nên sẽ không ảnh hưởng tới môi trường sinh trưởng của nó...
- Ông ơi, cây này trông như thế nào ạ? Ông có hình của nó không? Con cũng muốn tìm thử!
Lâu Tư Trầm liếc Tần Mộ Sở một cái.
- Em đừng làm rộn!
Nói xong, hắn quay sang hỏi ông Lư:
- Ông có thể để thuộc hạ của con tham gia tìm thuốc với được không ạ? Con chỉ sợ ông không thích mà thôi.
Ông nội Lư lắc đầu nói:
- Không phải ông không thích mà sợ rằng cây này không thích.
- Là sao ạ?
Lâu Tư Trầm cũng cảm thấy khó tin.
Hắn tự thấy kiến thức y học của bản thân sâu rộng, phong phú nhưng “hoa độc” mà ông Lư nhắc tới, thật sự hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, chứ đừng nói là nhìn thấy nó!
Ông nói tiếp:
- Trước giờ ông chỉ nhìn thấy loài hoa này có hai lần thôi, cũng ngay tại ngọn núi này. Hoa nhỏ có mày vàng, từ xa thì có thể nhìn thấy nó rồi. Lá cây rất phát triển, mọc cong lên giống như một vầng trăng khuyết, cho nên có lúc bọn ông gọi nó là hoa ánh trăng.
- Nếu nó bắt mắt như thế thì chắc cũng dễ tìm mà nhỉ!
- Chưa chắc đâu.
- Loài hoa này rất kỳ lạ. Nó rất sợ tiếng động, hơi có tiếng động thì nó sẽ phát hiện ra ngay. Chỉ cần tới gần nó chút thì nó sẽ khép cánh lại, ngay lập tức sẽ bị lá cây tiêu hóa mất. Bởi thế mấy lần trông thấy nó, ông chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi. Vì một khi tới gần thì cánh hoa của nó sẽ lập tức biến mất, mà thứ chúng ta cần lại là cánh hoa của nó!
- Hả?
Lâu Tư Trầm cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Điều này có chút khó tin.
- Vậy bây giờ phải làm sao ạ?
Tần Mộ Sở cắn môi hỏi.
- Cho nên ông mới nói không cần nhiều người tìm thuốc đâu. Nhất là những người không có kinh nghiệm, càng dễ kinh động tới loài hoa này.
Có ai ngờ được, loại thuốc này lại khó tìm như thế.
Tần Mộ Sở nhìn về phía Lâu Tư Trầm.
- Anh hỏi mấy bác sĩ của anh xem bọn họ có loại thuốc này hay không? Hay là chúng ta đi hỏi Lục Ngạn Diễm xem, biết đâu cậu ta có thì sao?
- Không có đâu.
- Thật ra trước đây Lục Ngạn Diễm từng nhắc tới loại hoa này với tôi, nhưng cậu ta chỉ bảo là hoa ánh trăng chứ không biết nó trông như thế nào. Bởi vì cậu ta cũng chưa từng nhìn thấy nó, chẳng qua chỉ thấy miêu tả trong sách mà thôi. Cậu ta cũng sai người đi tìm nó nhưng chẳng có kết quả!
- Thế ư...
Mộ Sở thấy hơi bực bội.
- Từ từ sẽ tìm thấy thôi! Mấy hôm nay ông đều vào núi tìm nó.
Ông nói.
- Nhưng để ông đi một mình thế này, tụi con không yên tâm chút nào! Huống hồ ông còn đang đau chân nữa.
- Chẳng phải còn có nhóc Viễn sao? Ông bảo nó theo ông thì được rồi. Thằng nhóc này cũng được lắm, tính nó khá thận trọng. Tới lúc đó ông dạy bảo thêm chút thì nó có thể giúp đỡ ông rồi.
- Thế mà con lại quên mất còn có anh Viễn kia đấy.
- Ông nội Lư, cảm ơn ông.
- Nếu tìm được thì quá tốt. Mà không tìm được thì ông cũng đừng để bụng, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Thật ra ý của Lâu Tư Trầm tức là mong ông nội Lư không cần gánh trách nhiệm về bệnh của hắn. Hắn biết ông áy náy với hắn, nhưng hắn không cần ông hay Mộ Sở phải áy này về chuyện này.
Ông cười nói:
- Ông biết chứ. Nhưng mà ông vẫn có chuyện muốn nói cho hai đứa nghe trước, để hai đứa tự quyết định.
- Dạ?
- Khi nãy ông cũng nói rồi đấy. Loài hoa này được gọi là hoa độc vì độc tính của nó rất mạnh. Nếu như nó có thể giải trừ hết năm loại độc trong người Tư Trầm thì quá tốt rồi, nhưng không loại trừ khả năng có di chứng.
- Di chứng?
Loại thuốc này cũng kỳ lạ quá nhỉ.
- Nặng thì sẽ gây tê liệt não bộ, khiến cho người sử dụng phát điên. Còn không thì chết não, biến thành người thực vật.
- ...
- Nhẹ thì mất trí nhớ.
- Mất trí nhớ ư?!
Chẳng biết vì sao Tần Mộ Sở lại cảm thấy sợ hãi.
Cho dù bị điên, biến thành người thực vậy hay mất trí nhớ đều khiến cô vô cùng sợ hãi...
- Về phần mất trí nhớ, nếu nặng thì sẽ quên hết thảy mọi thứ, chẳng nhớ ra ai hết. Còn nhẹ thì sẽ mất trí nhớ có tính chọn lọc, ký ức càng sâu đậm thì càng dễ mất! Đây chính là chỗ có hại của loài hoa này.
Mộ Sở nghe xong thì im lặng.
Mà Lâu Tư Trầm cũng đăm chiêu suy nghĩ.
- Cho nên có dùng thuốc này hay không thì do hai đứa quyết định. Hai đứa cứ suy nghĩ thật kỹ đi, ông sẽ nhanh chóng tìm loại thuốc này về.
Sau đó ông lão đứng dậy, nói với Tần Mộ Sở:
- Hai đứa cứ bàn bạc với nhau đi, ông đi rửa chén đây. Nhưng mà không cần vội, hai đứa có thể từ từ suy nghĩ, dù sao cũng chẳng dễ gì tìm được nó cả.
Nói xong, ông xoay người đi vào bếp.
Mộ Sở ngồi trên ghế, mím môi lại không nói lời nào.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào cô như thể đang đợi cô quyết định.
Mộ Sở cảm giác được tầm mắt của hắn, cô gượng cưởi nói:
- Anh nhìn em làm gì thế?
- Em cứ quyết định đi.
Tần Mộ Sở lắc đầu, hai mắt đỏ lên:
- Em nghe theo anh.
- Vậy cứ thử một phen xem sao.
Trước giờ hắn đều rất dứt khoát.
Bất kể chuyện gì cũng phải thử một lần, nhất là chuyện liên quan tới sống chết.
Nếu không thử một phen thì sao biết bản thân có cơ hội sống hay không?
- Ừm, vậy chúng ta liều một lần xem sao?
Mộ Sở cũng lấy hết can đảm.
- Nhóc Viễn à!
Ông lão Lư gọi với Lư Viễn đang nằm trong phòng:
- Con lầy cây sào đi hái mấy trái lê đi. Bây giờ quýt cũng chín hết rồi đấy, tiện thể hái mấy quả xuống ăn luôn đi.
Mà Lư Viễn nằm trên giường mải nghĩ ngợi cho nên không nghe thấy ông Lư đang gọi anh.
Tần Mộ Sở vội đứng dậy nói:
- Ông ơi, để con đi cho!
- Tôi đi với em.
Mộ Sở liếc chân Lâu Tư Trầm một cái, hắn nói:
- Tôi không yếu ớt như em tưởng đâu, đi thôi nào!
Vì thế, Mộ Sở cầm rổ và cây sào ra sau núi, hái trái cây.
Cây lê rất cao, đúng là khó hái lê thật.
Mộ Sở cầm cây sào, chống hông ngửa đầu nhìn cây lê cao ngất kia, đoạn cô quay sang hỏi Lâu Tư Trầm ở dằng sau:
- Anh từng nhìn thấy cây lê chưa?
- Chưa từng.
- Em cũng mới thấy lần đầu đấy. Tất cả mọi thứ ở đây tốt thật đấy, thứ gì cũng tự nhiên hết, ngay cả trái cây cũng hát từ trên cây xuống.
- Nếu em thích thì sau này mua một mảnh đất rồi trồng là xong mà.
- Khi nào anh mới lấy em hả?
Mộ Sở đột ngột hỏi thế khiến cho Lâu Tư Trầm sững người ra, không kịp phản ứng. Hắn cụp mắt nhìn cô.
- Anh lại muốn im lặng thay cho đồng ý à?
- Không.
Mộ Sở nói:
- Chẳng phải lần trước đã nói chỉ cần gặp lại thì anh sẽ cưới em sao?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm sáng lên.
- Đây là... em đang cầu hôn anh sao?
- ...
- Mơ đi!
Đoạn xô xoay người lại, giơ cây sào lên, đập cho lê rớt xuống.
Cây sào rất dài nên lúc giơ lên rất mỏi tay. Tần Mộ Sở mới giơ lên chưa được hai giây thì chịu hết nổi rồi, cô cố gắng quơ sào. Bỗng có bàn tay vươn ra, cầm lấy cây sào giúp cô, sau lưng vang lên giọng nói của Lâu Tư Trầm.
- Có phải em lo rằng sau khi tôi dùng loại thuốc kia sẽ quên mất em không?
- Không hề! Sao lại có chuyện đó chứ?
Nếu như Lâu Tư Trầm nhìn thấy ánh mắt của cô thì sẽ phát hiện vẻ chột dạ trong mắt cô.
- Không có thật à?
Lâu Tư Trầm cúi đầu, hỏi lại lần nữa.
Mộ Sở mới ngửa đầu nhìn hắn:
- Vậy anh sẽ quên em sao?
Lâu Tư Trầm lấy sào xuống, để nó dựa vào thân cây rồi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô rồi nói:
- Tôi không chắc nữa.
Ánh mắt Mộ Sở tối đi.
- Tôi không thể nào đảm bảo với em được. Như ông nội Lư đã nói, loại thuốc đó có thể xóa đi ký ức sâu đậm nhất, khắc sâu trong trí nhớ của tôi chính là em...