Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 308




Ông đây không thô lỗ với em một chút, sao em có thể chịu nghe lời ông đây?

Lư Viễn thở dốc, mắt đỏ ngầu, thấp giọng nói:

- Anh nói tôi làm sao nghe lời anh? Anh thử hỏi lại bản thân anh đi, Lương Cận Nghiêu anh rốt cuộc coi tôi là cái gì hả?

- Coi là cái gì, em nói tôi nghe thử xem!

Lương Cận Nghiêm nắm lấy chiếc cằm của Lư Viễn, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh:

- Tôi cũng muốn biết, con mẹ nó tôi rốt cuộc xem em là cái gì rồi?!

Hàm răng trắng tinh của Lư Viễn cắn vào môi dưới, sau đó vì đau nên thả ra.

Đôi môi đỏ bị gã cắn làm tróc da, sau đó lại bị mình cắn, đau đến nỗi lông mày anh cũng run lên.

- Nói đi chứ!

Lương Cận Nghiêu thấy anh không nói gì nên hối anh một tiếng:

- Tôi rốt cuộc coi em là cái gì rồi?

- Thú cưng! Là thú cưng không có suy nghĩ, không có tôn nghiêm! Gọi thì đến, khua thì đi!!!

- Thú cưng?

Lương Cận Nghiêu nghe thấy lời này liền bật cười:

- Mẹ nó tôi chưa từng thấy thú cưng nào mà ngang ngược như em vậy! Nếu em mà là chó do ông đây nuôi, ông đây đã bắt giết và ăn thịt em rồi!

- Mẹ nó... anh mới là cho đó!!

Lư Viễn tức giận giẫm lên chân Lương Cận Nghiêu.

Lương Cận Nghiêu vỗ mạnh lên mông của Lư Viễn:

- Nếu em mà nhìn thấy chú chó do ông đây nuôi, em sẽ phát hiện, ông đây đối xử với chó nhẹ nhàng hơn với em nhiều!

- ...

Đm!!

Hàm ý của gã là, Lư Viễn anh ngay cả chó cũng không bằng?

- Cút...

Anh vô cùng tức giận.

Lương Cận Nghiêu lại cười khúc khích thành tiếng, những ngón tay thon dài nắm lấy cằm dưới của anh và hôn nhẹ một cái lên đôi môi đỏ bị tróc da ấy.

Một nụ hôn dịu dàng hiếm có.

Lư Viễn rõ ràng muốn kháng cự, nhưng không hiểu tại sao, bỗng được gã đối xử dịu dàng như thế này, anh lại không còn sức để chống lại nữa, thậm chí còn giống như bị bệnh thần kinh vậy, không kiềm được đáp trả lại nụ hôn ấy...

Việc Lư Viễn chủ động như vậy, đối với Lương Cận Nghiêu mà nói giống như là một viên thuốc kích thích vậy, lỗ chân lông trên người gã như nổ tung, mỗi một tấc da dính vào Lư Viễn đều giống như bị lửa thiêu đốt, mồ hôi nhễ nhại toát ra ở trán, hơi thở của gã mỗi lúc một nặng nề, nụ hôn trên đôi môi Lư Viễn cũng ngày càng gấp gáp và dữ dội hơn, điệu bộ đó của gã giống như khao khát có thể nuốt chửng Tư Viễn vào bụng.

Cho đến khi Lương Cận Nghiêu nắm lấy lưng quần của Lư Viễn, và muốn kéo nó xuống, Lư Viễn mới giật mình và định thần lại, vội đưa tay ra năm lấy bàn tay lớn nóng ẩm của Lương Cận Nghiêu:

- Đừng...

Lương Cận Nghiêu thở dốc, nhìn sâu vào đôi mắt đang rực cháy của Lư Viễn, giọng đầy quyến rũ nói:

- Đã thế này rồi mà em bắt tôi dừng tay lại? Em dám nói là em không muốn không?

Lương Cận Nghiêu nói rồi, đôi bàn tay to lớn nóng ẩm ấy của gã bỗng nắm chặt vào phần bụng dưới đang căng cứng của anh, Lư Viễn không kiềm được khẽ rên lên, cả người bất giác giật mình, hai má càng lúc càng nóng bừng.

Lương Cận Nghiêu hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng này của anh, đôi môi mỏng manh ấy hiện lên một nụ cười đầy gian tà:

- Rõ ràng là muốn chết đi được...

Nói rồi, một lần nữa gã đưa tay nắm lấy lưng quần của Lư Viễn.

- Đừng!

Lư Viễn dùng sức giữ lấy bàn tay to lớn của hắn, trong ánh mắt đầy dục vọng ấy bỗng hiện đầy sự kiềm nén:

- Coi như tôi xin anh, đừng làm ở đây...

- ...

Lương Cận Nghiêu cúi nhìn vào đôi đồng tử của anh, bàn tay đang nắm lấy lưng quần của gã đã nới nhẹ ra.

Lư Viễn nói:

- Tôi không muốn bị ông nội...

- Tôi biết rồi!

Lời của Lư Viễn còn chưa dứt, Lương Cận Nghiêu đã lăn ra khỏi người của anh.

Không đụng vào anh nữa, xoay người quay lưng về phía Lư Viễn rồi ngủ.

Gã thế này là giận rồi à?

Tại sao? Vì không để gã đè mình ra?

Nhưng trước kia anh cũng thường như vậy mà, nhưng có bao giờ thấy Lương Cận Nghiêu giận dỗi như vậy đâu?

Haiz, giận thì cứ giận đi! Anh thì lại nhẹ nhõm.

Lư Viễn cũng quay lưng lại với gã rồi ngủ.

Nhưng không biết có phải gã đàn ông nằm bên cạnh quá yên lặng hay không mà anh cảm thấy có chút không quen, thành ra cũng mất ngủ luôn.

Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc có nên chủ động bắt chuyện với gã hay không, nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, lại nhanh chóng bị Lư Viễn đè xuống, anh điên rồi chắc? Người ta khó khăn lắm mới chịu an phận, anh mắc gì lại đi đụng chạm người ta nữa chứ?

Hai người nằm quay lưng lại với nhau, sau khoảng gần 10 phút, Lư Viễn thậm chí tưởng rằng Lương Cận Nghiêu nằm bên cạnh đã ngủ rồi, nhưng bỗng nhiên gã quay người lại, đưa cánh tay ra, chủ động kéo Lư Viễn từ phía sau lưng vào lòng mình, đôi môi mỏng của gã dán vào vành tai của Lư Viễn, giọng khàn khàn vang lên bên tai anh:

- Phải đến lúc nào, em mới để người thân bạn bè của em biết đến sự tồn tại của tôi?

- ...

Một câu nói nhưng đã đâm mạnh vào lòng ngực của Lư Viễn. Khiến trái tim anh cũng thổn thức theo lời nói của Lương Cận Nghiêu.

Anh không trả lời.

Không biết trả lời thế nào.

Và Lương Cận Nghiêu cũng không hỏi nữa, càng không ép anh phải trả lời, mà chỉ ôm anh, lặng lẽ ngủ đi.

Còn Lư Viễn nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của gã bên tai thì lại mất ngủ.

Anh bỗng nghĩ, nếu như đời người chỉ dừng lại trong khu rừng sâu thẳm này, không có tiếng ồn ào, không có phiền não, chỉ có bọn họ, có phải sẽ rất tốt không?

Rạng sáng...

Ngôi nhà rơm đơn sơ, tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp, hương vị thảo dược ngào ngạt khắp nơi, nhưng lại là một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu.

- Ông Lư, chào buổi sáng ạ!!!

Mộ Sở lấy bàn chải đánh răng, bưng ly nước ra ngoài súc miệng, thì nhìn thấy ông cụ Lư đang sắc thuốc bắc ở cái bếp lò ngoài trời.

- Chào!

Mộ Sở sau khi rửa mặt, súc miệng xong thì đến ngồi trước cái bếp lò.

- Ông Lư, thuốc này là sắc cho Tư Trầm ạ?

- Ừm, nhưng không phải để uống mà là để ngâm.

- Ngâm ạ?

- Một ngày hai lần, gân cốt linh hoạt.

- Tốt quá!

Mộ Sở cười cong cong hàng chân mày, rồi lại hỏi cụ Lư:

- Vậy còn thuốc uống thì sao ạ?

Ông cụ Lư khựng lại một lát rồi lắc đầu:

- Tạm thời chưa có.

- Chưa có...

Ông cụ thở dài:

- Cứ từ từ đi!

Mộ Sở hiểu ý của ông, ý của ông là vẫn chưa tìm thấy phương thuốc có thể giải độc.

- Một lát ta phải lên núi hái thuốc, có lẽ phải đến chập tối mới về, cơm trưa mấy đứa tự lo nhé, trong vườn có rau củ, còn nữa thuốc này con giúp ta trông chừng lửa, sau khi sôi, thì cho nó ngâm, ngâm từ 15 đến 20 phút là được rồi.

- Vâng ạ!

Mộ Sở chăm chú lắng nghe, rồi hỏi:

- Ông ơi, ông một mình đi hái thuốc, hay là để A Viễn đi cùng ông ạ?

- Không cần, ta đi một mình là được rồi, dắt nó theo chỉ cản trở thêm thôi.

- Vậy ông đi một mình sao được ạ?

- Đừng xem thường ông già này, đã nhiều năm như thế, không phải cũng chỉ mình ta đi hay sao?

Mộ Sở mỉm cười:

- Ông một mình sống ở đây thì nhàn hạ rồi, nhưng còn con cháu của ông thì không một phút giây nào là không lo lắng cho ông, sợ ông ở một mình ở bên ngoài sống không tốt ạ!

Ông Lư cũng cười theo, vừa quạt lửa vừa nói:

- Con bé này dám là người của bọn nó cử đến để thuyết phục ta lắm?

- Thật sự không phải thế đâu ạ, con chỉ nói sự thật thôi mà. Ông Lư, để con làm cho!

Mộ Sở lấy chiếc quạt trong tay ông cụ:

- Con cũng nghiêm túc học tập ông.

Ông Lư nhìn thấy Mộ Sở ở bên cạnh nghiêm túc học trông lửa, bỗng có chút ngẩn ngơ, khoảnh khắc đó ông giống như được gặp lại cố nhân đã lâu không gặp thông qua cô vậy, ông thở dài:

- Không biết có phải do ta già rồi không, cứ cảm thấy giờ nhìn ai cũng thấy giống cố nhân đã quen lúc trước...

Mộ Sở lại chẳng để tâm lắm đến lời nói của ông, chỉ cười nói:

- Ông Lư, ông thấy con giống ai? Bạn của ông ạ?

- Không phải.

Ông bỗng khựng lại một chút rồi mới nói:

- Giống với... đồ đệ của ta.

Mộ Sở nghe nói, bàn tay cầm quạt bỗng cứng đờ.

Thật ra, hôm qua lúc đến đây, nghe ông cụ nhắc đến ngũ vị độc và đồ đệ của ông, trong lòng cô đã có chút ngờ ngợ, chỉ là không dám hỏi, không dám đào sâu.

Nhưng hôm nay ông Lư lại nhắc đến chuyện này...

Mộ Sở bỗng có chút xao động.

Ông nhớ lại mặt đầy thất vọng nói:

- Con bé đó từ lúc mười mấy tuổi đã bắt đầu đi theo ta, khả năng thiên phú thì không phải bàn cãi. Lúc đó ai cũng nói nó phản bội chúng ta và lấy cuốn bào chế thuốc đi, nhưng ta nhất quyết không tin. Theo những gì ta hiểu về con bé, nó tuyệt đối không phải đứa trẻ hư, chỉ là chính phủ nhà nước đã nhận định rồi...

Ông nói về học trò tâm đắc của mình, khóe mắt có chút ươn ướt, ông thở dài:

- Từ đó về sau, ta không được gặp lại con bé nữa! Chính phủ thì vẫn luôn phát lệnh truy nã, nhưng hình như đến bây giờ cũng vẫn chưa sa lưới, không biết con bé sống ở bên ngoài có tốt hay không?

Mộ Sở nghe ông nói vậy, tim bỗng run lên, một hồi lâu, giọng run run hỏi ông cụ:

- Ông ơi, học trò đó của ông họ gì ạ?

- Char...

- Charlie?

- Con biết nó?

Ông cụ kinh ngạc nhìn Mộ Sở.

Khóe mắt cô đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

- Đó là mẹ con.

Ông Lư nghe thấy vậy, đầy kinh ngạc, đôi đồng tử co lại, một hồi lâu sau cũng chẳng nói gì.

Mộ Sở sụt sịt mũi, đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm vào đốm lửa đang cháy rực trong lò:

- Độc của Tư Trầm, là do bà ấy bỏ.

- ...

Mộ Sở nhìn thấy rất rõ đôi bàn tay đặt trên đùi ông đang run rẩy.

Cuối cùng giọt nươc mắt nơi khóe mi cô cũng không kiềm được mà rơi xuống:

- Trước đây con cũng giống như ông, người tốt nhất, dịu dàng nhất thế gian này mà con từng gặp là mẹ con, nếu như không có việc xảy ra sau này...

Ông Lư vẫn còn có chút gì đó không chấp nhập được sự thật này, vẻ mặt đầy nét bi ai:

- Con trông lửa giúp ta.

Nói rồi ông đứng dậy, bước đi loạng choạng vào nhà, bước được mấy bước thì bỗng khựng lại, quay người hỏi Mộ Sở:

- Mẹ con... bây giờ vẫn tốt chứ?

Mộ Sở cảm nhận được bước chân của ông rõ ràng nặng nề hơn lúc nãy rất nhiều.