Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 301




Cuối cùng, Lâu Tư Trầm cũng buông tay cô ra. Mộ Sở xoay người vào phòng bếp rót trà cho hắn.

Ngoài phòng khách, Lâu Tư Trầm cùng Trần Ngọc và Tô Thành Lý trò chuyện về tất cả những việc đã xảy ra với hắn những năm qua, Mộ Sở chỉ ngồi một bên yên lặng nghe.

- Thì ra các con đã gặp nhau từ lâu rồi! Mẹ nói này, nửa năm nay Sở Sở dường như đã biến thành người khác vậy!

Trần Ngọc tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Sở.

Mộ Sở bị Trần Ngọc chế nhạo như vậy mặt không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng nhìn Lâu Tư Trầm:

- Ờm... hai người muốn ăn hoa quả không? Con gọt đem lên.

Cô xấu hổ nói xong, liền đứng dậy tiến vào phòng bếp cắt hoa quả. Lâu Tư Trầm nhìn bóng lưng cô rời đi, con ngươi đen như mực như chợt lập lòe ánh sáng.

- Lâu Tư Trầm, dù sao con cũng đã trở lại rồi, cũng không nên phụ lòng Mộ Sở nữa.

Tô Thành Lý dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Lâu Tư Trầm:

- Những năm tháng không có con bên cạnh, Mộ Sở một thân một mình vừa làm mẹ vừa làm cha nuôi nấng dạy bảo Đuôi Nhỏ, lại còn phải chăm sóc ba mẹ nữa. Quan hệ giữa ba mẹ và Mộ Sở mặc dù không thân thiết nhưng mỗi dịp lễ tết nó cũng qua lại không ít lần đâu. Đối với con, những năm này càng là phần thâm tình phải trả, nếu như con còn phụ lòng nó thì thực sự không còn gì để nói nữa.

Mộ Sở vào phòng bếp cắt hoa quả, nhưng vì để quên dao gọt ngoài phòng khách nên cô chạy ra lấy. Vì vậy câu nói vừa rồi của Tô Thành Lý, cô vừa hay nghe được hết. Không hiểu vì sao lời này lọt vào tai Mộ Sở, lại tựa như một con dao sắc bén, lạnh lẽo đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong tâm can cô.

Khiến cô ngạt thở, đau đớn!

Cô chưa từng nghĩ tới việc dùng việc "cho đi" của mình để nhận lấy sự "không thể phụ lòng" của hắn. Điều duy nhất mà cô muốn, đơn thuần chỉ là "tình yêu" mà thôi!

Chịu trách nhiệm?

Cô chẳng cần bất cứ ai chịu trách nhiệm với cuộc sống của cô cả.

Tô Thành tựa hồ không ngờ được Mộ Sở đột nhiên quay lại, mà Mộ Sở cũng chỉ giả bộ không hay biết, cười nói:

- Con quay lại lấy dao gọt hoa quả.

Từ đầu đến cuối cô vẫn không nhìn sang Lâu Tư Trầm phía bên cạnh, vậy nên cô không hề hay biết giờ này phút này trên mặt hắn rốt cục có biểu cảm gì, càng không thể biết hắn đối với phần "trách nhiệm" nặng nề này có suy nghĩ như thế nào.

Chỉ một lát sau, Mộ Sở bưng một đĩa hoa quả tươi ngon từ phòng bếp ra. Trần Ngọc nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh trên tường, nói với Lâu Tư Trầm:

- Tư Trầm, cũng không còn sớm nữa, mẹ thấy hôm nay con nên ở lại đây luôn đi.

Mộ Sở nghe vậy, ánh mắt theo bản năng nhìn Lâu Tư Trầm. Vừa hay, hắn cũng đang nâng mắt nhìn về phía cô. Cặp mắt sành sỏi ấy lóe lên một ánh sáng nhàn nhạt, tựa như đang đợi câu trả lời của cô.

Giây phút đó, Mộ Sở rõ ràng nghe được tiếng nhịp tim mình đang mãnh liệt đập liên hồi nơi lồng ngực.

- Sở Sở, con nói một câu xem nào.

Trần Ngọc tựa như nhìn thấu được tâm tư Lâu Tư Trầm, vội vã nhắc nhở Mộ Sở một câu.

- Vâng?

Bấy giờ Mộ Sở mới phản ứng lại, có phần xấu hổ nói với Lâu Tư Trầm:

  • Hay là đêm nay anh ở lại đây đi, hiếm khi mới về được một lần...
  • Được.
Lâu Tư Trầm đáp ứng.

- Thật tốt quá!

Trần Ngọc cao hứng vỗ tay một cái, đứng dậy:

  • Bây giờ mẹ lập tức đi thu dọn phòng một chút!
  • Mẹ!
Mộ Sở gọi Trần Ngọc lại, nhắc nhở bà một câu:

  • Chuyện này... nhà ta không còn phòng trống!
  • ...
Trần Ngọc hiện tại mới nhớ tới vấn đề này. Trong nhà vốn chỉ có bốn phòng ngủ: bà và Tô Thành Lý ở một phòng, Tô Lực và Đuôi Nhỏ mỗi người một phòng riêng, Mộ Sở và tiểu Nhật Lâm ở cùng một phòng. Thực sự không còn phòng thứ năm, trừ phi là phòng khách.

  • Không sao, đại Lực đang ở trường rồi! Tư Trầm, hay là con ngủ ở phòng đại Lực đi? Bây giờ mẹ đi thay ga giường mới.
  • Vâng, cám ơn dì Ngọc.
Mộ Sở vốn tưởng rằng Lâu Tư Trầm sẽ cự tuyệt. Dù sao hắn cũng là một người kén chọn như vậy, nếu để hắn ngủ ở phòng một người khác, đại khái sẽ khiến hắn khó chịu! Nếu ở lại khách sạn thì thông thường cũng đều phải thuê dài hạn, vả lại mỗi lần trước khi vào phòng cũng đều phải khử trùng đến mấy lần. Về phương diện vệ sinh, hắn tuyệt đối là một người kỹ tính tới mức có chút quá đáng, vậy mà không ngờ hắn lại đồng ý với lời đề nghị của Trần Ngọc.

Điều này khiến Mộ Sở có chút bất ngờ.

..............

Trên giường đại Lực đã trải sẵn một bộ ga giường mới, vỏ chăn cũng được thay bằng một bộ sạch sẽ thơm tho.

Lúc Mộ Sở gõ cửa vào phòng, Lâu Tư Trầm đang cởi áo vest trên người ra, chuẩn bị đi rửa mặt. Hắn quay đầu liền thấy Mộ Sở đang từ ngoài tiến vào, trên tay cầm một bộ quần áo sạch sẽ.

  • Em tới đưa quần áo cho anh.
  • Cảm ơn.
Hắn quay người lại, lịch sự cảm ơn Mộ Sở. Không thể không nói, Mộ Sở đã sống trên đời này 30 năm, gặp qua vô số người đàn ông mặc sơ mi trắng, song cô chưa từng gặp bất cứ ai mặc sơ mi lên lại đẹp trai và thần thái được như hắn.

Nhìn lại lần nữa, trong nháy mắt cô lại càng hoảng hốt.

Quả nhiên, một người đàn ông đẹp trai thì không cần có bất cứ hành động hay lời nói nào, chỉ cần đơn thuần đứng một chỗ, cũng đã đẹp mê người tựa như một bức họa báo.

Mộ Sở đặt quần áo lên đầu giường rồi nói với hắn:

- Đây là đồ ngủ của ba, đã giặt sạch sẽ rồi, anh mặc tạm đi!

Lâu Tư Trầm "Ừ" một tiếng, nhẹ nhấc môi mỏng:

- Tôi không ngại đâu.

Mộ Sở nhẹ nhàng thở ra

- Vậy thì tốt rồi.

Nhất thời, hai người cùng rơi vào im lặng. Trong căn phòng không tính là rộng rãi, không khí tức khắc trở nên gượng gạo.

Mộ Sở đang phân vân mình có nên đi ra ngoài hay không, lại nghe thấy Lâu Tư Trầm hỏi một câu:

  • Đuôi Nhỏ với Nhật Lâm đâu? Ngủ rồi à?
  • Ừm, đều ngủ cả rồi.
  • Nhật Lâm mấy hôm nay có ngoan không? Có làm phiền em không?
  • Ngoan lắm, cũng thích ứng rất nhanh với nhà trẻ, chỉ là đôi khi nửa đêm lại nhớ anh thôi.
Lâu Tư Trầm nghe vậy, môi mỏng nhếch nhẹ một cái, không đáp gì.

Mộ Sở do dự vài giây rồi vẫn quyết định hỏi anh:

- Mấy tháng nay anh sống thế nào?

Lâu Tư Trầm nâng mắt, đôi mắt âm trầm liếc cô một cái, một lúc sau mới thực sự trả lời cô:

  • Đã ngủ được.
  • ...
Mộ Sở chỉ cảm thấy lồng ngực như bị một vật bén nhọn đập vào, ngay tức khắc khiến cô không thở ra hơi, nhưng cô lại không hề thể hiện ra.

- Hiện tại thì sao? Chắc là tốt hơn nhiều rồi?

Mộ Sở mong chờ hắn có thể cho mình một câu trả lời khẳng định, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng có. Lâu Tư Trầm lắc lắc đầu, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời:

- Vẫn như cũ.

Lần trở về này, hắn cũng không có ý định tiếp tục giấu họ tình hình của mình.

Ánh mắt của Mộ Sở vì câu trả lời của hắn mà nhất thời ảm đạm xuống.

- Vậy... Anh đi ngủ sớm một chút đi.

Mộ Sở khó khăn liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, muốn rời đi.

- Em không làm ở khách sạn Sailing nữa sao?

Lâu Tư Trầm bỗng hỏi.

Mộ Sở sửng sốt một chút rồi gật đầu

  • Lần trước vì đi tìm anh, em đã rời khỏi công ty.
  • Nếu em muốn quay về, tôi có thể giúp em.
Mộ Sở lắc đầu:

  • Em cũng không hề có ý định quay về.
  • Em đang học mát xa chữa bệnh?
  • ...Đúng vậy.
  • Tại sao?
  • Cái gì mà tại sao?
  • Tại sao muốn học?
  • Anh nghĩ xem?
Mộ Sở không đáp, hỏi ngược lại.

Con ngươi đen kịt của Lâu Tư Trầm lại u ám thêm vài phần, hắn thở dài một hơi:

- Em cũng không cần phải như vậy.

Bởi vì, có làm nhiều đi chăng nữa thì cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi!

Nếu chân hắn thực sự có thể khỏi nhờ mát xa, vậy việc gì hắn phải khổ công chạy khắp nơi đi tìm bác sĩ?

Mộ Sở lại hiểu lầm ý tứ của hắn, cô nói:

- Em làm như vậy tạo nên gánh nặng tâm lý cho anh sao? Nếu anh cho là vậy, thì không cần đâu, tuy rằng em là vì anh mà học thật, nhưng em cũng là vì miếng cơm manh áo. Ngoài ra lương cũng không tính là thấp nên em cũng không cần suy nghĩ gì nhiều. Hơn nữa...

Mộ Sở nói tới đây hơi ngừng lại một chút mới nói tiếp

- Anh cũng không cần để lời của ba vào lòng. Anh không cần xem em là trách nhiệm mà anh phải gánh vác, em không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Còn nữa, những năm vừa qua em cũng chẳng làm điều gì thay cho anh cả, cái gì mà nuôi Đuôi Nhỏ...

Mộ Sở hít một hơi thật sâu, gượng ép ra một nụ cười

- Nó vốn là con gái của em, hiển nhiên là em phải chăm sóc nó, giáo dục nó rồi. Đó là phần trách nhiệm của em, anh không cần để tâm.

Mộ Sở giải thích một phen, đổi lại là sự trầm mặc của Lâu Tư Trầm. Con ngươi đen thăm thẳm pha đủ thâm ý của hắn ngừng trên người cô. Mộ Sở thấy hắn hoàn toàn không có ý giải thích, trong lòng có vài phần khó chịu:

  • Ừm... em đi ra ngoài đây.
  • Lần trước em không hề nói như vậy với anh.
Lâu Tư Trầm đột nhiên lên tiếng.

- Hả?

Mộ Sở nâng mắt, nghi hoặc nhìn về phía hắn.

  • Lần trước còn chạy theo anh đòi nợ, mà bây giờ đã thanh toán hết nợ rồi?
  • ...
Trái tim Mộ Sở vì lời của hắn mà khẽ rung động. Cô ủy khuất cắn chặt môi dưới.

Lần trước là bởi bức thiết muốn giữ hắn lại, nhưng lúc này đây dưới lời thức tỉnh của Tô Thành Lý, cô đột nhiên có chút hoang mang, sợ hắn thật sự chỉ vì trách nhiệm mà đối đãi với cô.

Nếu thật sự chỉ là vì trách nhiệm, thì sẽ là cô đang ép buộc hắn. Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.

  • Em đi ra ngoài đây.
  • Ừ, ngủ ngon.
  • Ngủ ngon.
Mộ Sở rời khỏi phòng hắn.

Lúc trở về phòng mình, tiểu Nhật Lâm hãy còn ngủ thật say sưa, trong ngực ôm chặt búp bê thỏ con- là món đồ chơi cuối tuần trước Đuôi Nhỏ trong lúc đi chơi với bạn học đã mua về tặng cho cậu bé. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, trái tim của Mộ Sở không kìm được mà mềm nhũn thêm vài phần. Cô giơ tay, nhẹ chạm vào gò má mềm mại của bé, khe khẽ nói nhỏ:

- Từ nay về sau, tiểu Nhật Lâm con cũng sẽ là một thành viên trong đại gia đình của chúng ta.

Ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể cho vật nhỏ này một chính danh rồi.

Nó là con trai của Lâu Tư Trầm, hiển nhiên cũng chính là đứa con của Tô gia.

- Hoan nghênh con về nhà!

Mộ Sở sờ sờ cái trán nhỏ, đem đứa trẻ đang ngủ say sưa nhẹ nhàng ôm vài lòng mình. Mà lúc này, điện thoại đặt ở đầu giường lại rung lên một hồi.

Một tin nhắn được gửi tới.

Mộ Sở lòng đầy nghi hoặc, ai lại còn tìm cô vào lúc đêm muộn thế này?

Cô vươn tay đụng vào di động, mở ra định xem tin tức một chút, lại thấy được nội dung trong tin nhắn, khiến cô sửng sốt ước chừng mười giây.