- Tôi thích phụ nữ, anh rõ chưa hả?
Lương Cận Nghiêu thở hổn hển, đôi mắt tối đi, ngón tay nắm cằm anh lại tăng thêm sức.
Lư Viễn có cảm giác xương cằm mình cũng sắp vỡ ra rồi nhưng anh vẫn cắn răng chịu, nhất quyết không muốn cúi đầu nhận thua, chỉ có đôi mày vì bị đau mà khẽ run rẩy biểu lộ cảm xúc của anh lúc này.
- Không biết điều!
Cuối cùng Lương Cận Nghiêu vẫn buông tay rồi thả mình ngồi phịch xuống cạnh anh.
Sắc mặt gã đen như Hắc Vô Thường, có vẻ lúc nào cũng sẵn sàng nhào lên đập chết Lư Viễn được ấy.
Thật ra thì Lư Viễn vẫn hơi sợ Lương Cận Nghiêu, không phải sợ bị đánh mà do người đàn ông bên cạnh trời sinh đã có khí thế rất bá đạo, dù không giận mà cũng tràn ngập uy nghiêm khiến người nhìn thấy run như cầy sấy.
Anh cố hết sức để không nhìn gã nữa rồi lên tiếng:
- Tôi phải đi!
Nói xong anh đứng dậy định rời khỏi đây.
Nhưng vừa bước được một bước thì cổ tay đã bị Lương Cận Nghiêu nắm chặt, gã ngửa đầu, lạnh lùng hỏi anh:
- Em nghĩ hôm nay mình bước ra ngoài được sao?
Lư Viễn cắn răng nói:
- Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?
Gã vỗ chỗ bên cạnh mình, hiển nhiên cũng đã mất hết kiên nhẫn rồi:
- Ngồi xuống!
Lư Viễn đứng im không chịu động đậy.
Hai đầu mày của Lương Cận Nghiêu đã cau chặt lại, sắp dính cả vào nhau:
- Đừng ép tôi phải động tay động chân với em!
Lư Viễn cười mỉa:
- Chẳng lẽ anh còn ít động tay với tôi chắc?
Tay Lương Cận Nghiêu chỉ dùng một chút sức là đã kéo được Lư Viễn vào lòng mình, gã nói:
- Bảo em không biết điều thì em đúng là mẹ nó không biết điều thật! Em ngoan một chút thì ông đây lại áp dụng bạo lực gia đình với em chắc?
- ...
Thằng khốn này!
- Buông ra!
Lư Viễn giãy giụa hòng thoát ra khỏi lồng ngực gã.
- Không buông!
Cánh tay vòng quanh eo anh lại thắt chặt hơn, thậm chí còn vòng cả hai cái chân dài đè lên chân anh:
- Em mà còn giãy nữa là tôi đánh thật đấy! Cái cô Tần Mộ Sở kia không phải là người mà chúng ta động vào nổi, em hiểu chưa? Bữa tiệc đính hôn này không cần biết em có đến hay không thì cô ta chắc chắn cũng sẽ không xuất hiện! Người đàn ông của cô ta sẽ không để cô ta đến đó đâu!
Nghe Lương Cận Nghiêu nói thế Lư Viễn lập tức nhíu mày, anh lo lắng hỏi thăm:
- Liệu Mộ Sở có gặp nguy hiểm không?
Gã đập một cái vào trán anh, gắt:
- Chuyện của cô ta liên quan quái gì đến em hả?
- Anh có thể con mẹ nó đừng ngang ngược như vậy được không hả?
Gã cười lạnh:
- Ai bảo em thiếu đòn!
...
Nhà họ Tô không có nhiều họ hàng, vả lại Tần Mộ Sở cũng không phải người nhà họ Tô thật nên chỉ có mấy người rất thân cận mới đến dự tiệc. Xấu hổ nhất là Tô Kỳ cũng có mặt, nói thật là Tần Mộ Sở vẫn rất áy náy với anh.
Ngược lại là họ hàng bên phía nhà họ Lư tới không ít, cha mẹ Lư nhiệt tình tiếp đãi khách khứa, nhưng thấy đã sắp đến giờ lành mà Lư Viễn vẫn chưa xuất hiện nên ông bà rất sốt ruột, cầm điện thoại liên tục gọi cho anh lại chỉ được báo máy bận liên tục.
Hai ông bà lo muốn chết rồi.
- Thằng nhãi này sao vẫn chưa tới?
Mẹ Lư cuống hết cả lên:
- Không phải đến phút cuối lại xảy ra chuyện chứ!
- Nó mà không tới thì tôi đánh chết nó cho xem!
Mà lúc này Tần Mộ Sở đang trang điểm trong một căn phòng nhỏ.
Trần Ngọc gõ cửa, giục:
- Sở Sở, nhanh lên con! Đến giờ lành rồi, chúng ta mau ra ngoài thôi!
- Dạ!
- Con đang trang điểm, đợi con một chút.
- Ừ, nhanh lên nhé, mẹ ra ngoài xem thế nào đã!
- Vâng ạ.
Tối qua cô cứ trằn trọc mãi, trong lòng cứ mải nghĩ về chuyện sẽ phát sinh hôm nay.
Nhìn chính mình trong gương, cô không khỏi thở dài.
Nếu Lâu Tư Trầm không đến thì phải làm sao?
Mặt mũi đúng là không dễ nhìn, phải đánh chút son lên mới được.
lúc Tần Mộ Sở đang đánh son thì lại có người gõ cửa.
“Cốc cốc cốc —— ”
Ba tiếng gõ rất quy củ.
Cô tưởng Trần Ngọc quay lại nên vội hô:
- Ra đây mẹ ơi, con đang tô dở son!
Dứt lời cô nhanh chóng đánh xong rồi cất cây son vào túi xách sau đó quay người mở cửa nhưng không ngờ cửa đã bị đẩy ra, một bóng người cao lớn chống gậy đi vào trong.
Tần Mộ Sở giật mình sửng sốt.
Ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, mãi lâu sau cô vẫn chưa hồi thần.
Chỉ nghe được tiếng trái tim mình đang đập “thình thịch — thình thịch — ”
Người tới chẳng xa lạ gì mà đúng là Lâu Tư Trầm cô vẫn mong chờ!
Hắn mặc một bộ vest đen thẳng thớm, khí chất tao nhã lịch thiệp lại thêm chút kiêu ngạo, nhìn qua giống như vương giả giá lâm, khiến người khác phải khiếp sợ.
Tần Mộ Sở đứng cách hắn không xa lắm nhưng có cảm giác từ khi hắn xuất hiện thì không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn hẳn.
Hắn tiện tay đóng lại cửa phòng rồi khóa luôn.
Sau đó bước chậm rãi tới gần cô.
Mỗi khi đến gần một chút thì hô hấp của Tần Mộ Sở cũng nặng nề hơn.
Mãi đến khi hắn chỉ còn cách cô một khoảng cách rất nhỏ.
Từ trên cao nhìn xuống cô, mắt hắn sắc như dao, giống như muốn xé cô ra để tiện bề nghiên cứu vậy.
Bị hắn nhìn chằm chằm thế này lòng cô không khỏi căng thẳng, miệng khô khốc, đầu lưỡi không tự giác nhẹ liếm đôi môi đỏ mọng. Lát sau cô hỏi:
- Anh... Sao anh lại tới đây?
- Em cho là vì sao?
Giọng điệu lạnh lùng, sắc mặt nghiêm túc tới đáng sợ.
Tần Mộ Sở chột dạ cúi gằm mặt:
- Sao mà em biết được chứ? Chuyện này...
Tần Mộ Sở ngẩng lên, gượng gạo mỉm cười:
- Vừa hay hôm nay là tiệc đính hôn của em, nếu anh đã đến thì cùng ăn bữa cơm đi!
Lâu Tư Trầm mím môi, đôi mắt đen như hai hồ sâu nhìn xoáy vào cô, cuối cùng nhếch miệng đáp:
- Được.
- ...
Đây là điều Tần Mộ Sở không thể nào ngờ tới!
Sau một từ “được” của hắn cô cũng không biết nên nói tiếp thế nào nữa, bỗng có cảm giác muốn tiến không được muốn lùi không xong:
- Chuyện đó... Em... giờ lành đến rồi, em ra ngoài đây.
- Ừ.
- ...
Tần Mộ Sở hoàn toàn chết đứng.
Lần này hay rồi, tự đào hố chôn mình.
Cô đành cắn răng bước về phía cửa.
Nhưng đã tới cửa rồi mà vẫn không thấy hắn gọi mình quay lại, cơn tức trong lòng cô bùng lên thế là không kìm được quay đầu trừng hắn, chỉ thấy hắn vẫn tỏ ra rất bình thản, cũng không hề có ý giữ cô lại gì hết.
Lửa giận của cô càng cháy dữ dội, đầu nóng lên, cô lao lên phía trước rồi hai tay vòng qua cổ Lâu Tư Trầm, kéo hắn cúi xuống sau đó áp môi mình lên đôi mông mỏng của hắn.
Nếu bảo là hôn thì cứ cho là cắn có khi còn đúng hơn!
May là hôm nay Tần Mộ Sở đi giày cao gót nên mới cố gắng với tới cổ người này được.
Lâu Tư Trầm cúi người nhận lấy gặm cắn đầy oán hờn của cô, đôi mắt đen càng lúc càng tối đi, một tay không nhịn được mà ôm siết lấy vòng eo mảnh khảnh kia.
Mới chỉ gần trăm ngày không gặp mà cô đã gầy nhiều đến thế!
Cô hung hăng cắn lên môi hắn như để hả giận, chỉ hận không thể trút hết oán hận lẫn buồn bực và nhung nhớ lên người đàn ông này mới tốt.
Lâu Tư Trầm bị đau nên khẽ ưm một tiếng rồi giơ tay nắm chiếc cằm nhỏ nhắn của cô đẩy ra, lúc nào đôi môi mỏng của hắn mới thoát nạn được.
Hắn thở hổn hà hổn hển, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô gái có đôi má phiếm hồng và ánh mắt ngập nước kia:
- Đã biết người kia vừa là gay lại vừa nghiện hút mà em còn muốn gả! Cố ý đúng không hả?
- Sao không gả được chứ? Anh không cho phép sao?
- Tôi cho phép lúc nào?
Giọng Lâu Tư Trầm đã khàn đi, ánh mắt cũng sắc bén hơn hẳn:
- Nếu cho phép thì hôm nay cũng không quản chuyện của em làm gì!
- Anh đừng quản là được mà! Dù sao anh không quản chẳng phải mới ngày một ngày hai mà đã mấy năm trời, em cũng thành thói quen luôn rồi!
- Lâu Tư Trầm, anh đúng là vô lương tâm!
Cô mắng xong thì muốn tránh ra nhưng lại bị hắn ôm sát lại:
- Tôi buông tay em không phải để em tự hủy hoại đời mình!
Nước mắt tràn bờ mi, cô nép vào lồng ngực dày rộng của hắn, ngửi được mùi hương quen thuộc nên xúc động tới phát khóc.
Những ngày qua cô đều sống trong sợ hãi, chỉ sợ từ nay về sau không còn cơ hội gặp lại nữa, sợ khi nhìn thấy nhau lại được biết hắn chỉ còn là một nhúm tro tàn. Giờ, hắn khỏe mạnh đứng trước mặt mình khiến cô có cảm giác như bản thân đang chìm trong một giấc mộng, không có thứ gì là chân thật hết.
Cô hít sâu, cố nén nước mắt lại rồi ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Nếu anh đã buông tay, không quản em thì đời em sẽ do em tự mình quyết định! Em muốn hủy hoại bản thân thế nào cũng chẳng phải việc của anh!
Cánh tay ôm eo Tần Mộ Sở của Lâu Tư Trầm siết chặt hơn:
- Em cố ý phải không?! Chỉ vì muốn tôi lo sốt vó lên mới chịu được đúng không hả?
- Đúng thế!
Mắt cô đã đỏ hoe:
- Anh không muốn lo lắng thì vĩnh viễn đừng có chạm vào em! Nếu muốn quản em thì phải quản cả đời! Nửa đường chạy trốn mà cũng gọi là đàn ông à?
Con ngươi Lâu Tư Trầm co lại, yết hầu trượt khẽ, tầm nhìn của hắn dừng trên mặt cô:
- Em có biết cả đời dài đến mức nào không?
- Em không biết! Cũng chẳng muốn biết làm gì...
- Nếu ngày mai em bị xe đâm chết anh có hối hận vì đã bỏ rơi em hay không?