- Rồi rồi, hai thằng đàn ông thất tình lại còn không có sức quyến rũ chúng ta đừng ở đây tranh cãi vô ích nữa! Đều là tám lạng nửa cân cả thôi. Anh nói thử xem mai nên làm thế nào đây? Cướp người à?
- Anh dám không?
- Anh thì sao, dám không?
Lương Cận Nghiêu lại hỏi ngược hắn.
- Cứ thử xem.
Lâu Tư Trầm chỉ thản nhiên hồi đáp.
- Vậy thì tôi cũng thử xem.
Hai người này đúng là rất hợp ý nhau.
Lương Cận Nghiêu liếc qua chân Lâu Tư Trầm, không nhịn được nên vẫn hỏi:
- Rốt cuộc là thằng mắt mù nào làm anh thành thế này?
Mọi khi gặp Cô Lang thiếu chủ có bao giờ Lương Cận Nghiêu không thấy hắn khí phách bừng bừng đâu! Nhưng mới vài năm không gặp mà hắn đã phải ngồi xe lăn, lại còn có vẻ rất suy yếu nữa chứ.
Bảo là trên đời này có người tra tấn Cô Lang thiếu chủ thành mức này được thì Lương Cận Nghiêu cũng chẳng tin nổi.
Lâu Tư Trầm thản nhiên đáp:
- Độc Ngũ Vị.
- Độc Ngũ Vị?
- Mẹ nó! Đồ khốn nạn nào dám cho anh dùng thứ này?
Lâu Tư Trầm chỉ im lặng không đáp.
Lương Cận Nghiêu tỏ ra rất khó tin:
- Lâu đại thiếu gia anh đường đường là Cô Lang thiếu chủ, sao lại dễ dàng trúng độc Ngũ Vị như thế? Nếu là người khác thì cũng không có gì lạ nhưng là anh thì...
Gã liên tục lắc đầu:
- Tôi thật sự không thể không bội phục cái tên khốn khiếp kia!
Gã cứ luôn mồm mắng chửi người kia là khốn nạn này nọ khiến Lâu Tư Trầm nghe cũng không được tự nhiên, hắn hắng giọng, bảo:
- Chuyện đã qua nhiều năm rồi, đừng nhắc lại nữa!
- Nhưng nghe nói nếu dính phải độc Ngũ Vị sẽ...
- Chết bất đắc kỳ tử.
Lâu Tư Trầm bổ sung nốt câu nói đang dang dở kia.
- Đây cũng không phải tôi nói.
- Mệnh tôi cứng rắn, đã nhiều năm thế mà vẫn cố kéo được hơi tàn.
- ...
Bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, gã lại vỗ đùi đánh tét một cái:
- Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra một người!
- Hử?
- Lư Viễn, ông nội của Lư Viễn!
- ?
- Trước đây tôi nghe cậu ấy có nhắc tới ông mình từng nghiên cứu y học trong quân đội, nhưng sau đó vì gây ra chuyện gì đó mà phải giải ngũ. Đến giờ ông vẫn canh cánh chuyện này nên không chịu ở nhà mà dọn đến sống một mình giữa rừng, luôn tự ngăn cách với thế giới bên ngoài. Hôm nào tiện để tôi nhờ cậu ấy hỏi thử cho!
- Họ Lư à?
- Lư Sâm, ông Lư sao?
- Anh biết à?
- Chuyện của ông ấy hồi nhỏ tôi cũng từng nghe qua, chỉ biết năm đó ông ấy là người giỏi nhất phòng nghiên cứu quân đội, về sau có chuyện gì xảy ra nên bị khai trừ quân tịch thì tôi không rõ lắm.
- Đến anh mà cũng từng nghe tên thì chắc ông ấy đúng là người tài giỏi rồi! Thế đi, hôm khác tôi sẽ nhờ Lư Viễn hỏi thử xem, không cần biết ông ấy có cách không nhưng chúng ta cứ thử cũng chẳng mất mát gì.
- Cảm ơn!
Chỉ là đúng như Lương Cận Nghiêu nói, không cần biết có cách giải hay không thì cũng phải thử trước đã.
Giờ chẳng sợ chỉ là một phần trăm cơ hội hắn cũng không muốn từ bỏ.
Lý do rất đơn giản...
Chỉ vì trên cõi đời này vẫn còn có người hắn không nỡ rời xa!
Có người nếu không có hắn vẫn có thể sống rất tốt.
Nhưng có người...
Lâu Tư Trầm nghĩ tới chuyện Tần Mộ Sở làm mà không khỏi nhíu chặt mày.
Gả cho một tên nghiện lại còn thích đàn ông sao? Cũng phục cô nghĩ được cách cực đoan thế này!
Thật ra Lâu Tư Trầm cũng đã đoán được ý đồ của cô, nhưng đoán được thì sao, hắn dám mặc kệ cô chơi chắc? Nếu trong lúc giận dỗi cô gả cho người kia thật thì sao? Lâu Tư Trầm cảm thấy Tần Mộ Sở chắc chắn có thể làm mấy chuyện thế này, chẳng phải sáu năm trước không biết chồng mình là ai mà cô cũng dám gả đấy à? Thế nên ván bài này Lâu Tư Trầm hắn không dám đánh cược! Mà rõ ràng chính Tần Mộ Sở cũng biết hắn sẽ không dám cược.
- Được rồi, tôi không có chuyện gì nữa, anh về đi!
Lâu Tư Trầm trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
- Anh tìm tôi vì mấy chuyện cỏn con thế hả? Tôi đã lái xe như bay từ thành phố S về đây đấy!
Lúc này Lương Cận Nghiêu chỉ muốn chỉ mặt tên này rồi chửi thề cho đã đời, rõ ràng chuyện này chỉ cần nhấc điện thoại rồi nói mấy câu là xong rồi, thế mà hắn còn bắt gã phải phi từ tận nơi xa xôi về đây nghe.
- Chẳng lẽ Lư Viễn không đáng để anh đi một chuyến sao?
Lương Cận Nghiêu hừ lạnh, bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo:
- Cậu ta là thằng nhóc vong ăn phụ nghĩa! Đáng cái mẹ gì chứ!
- Thế cứ coi chuyến đi này như để chuộc tội vậy!
- Chuộc tội gì?
- Không quản được người của mình mà anh còn thấy không cần chuộc tội à?
- ...
Rất dễ nhận ra là tất cả người nhà họ Lô đều vô cùng vừa ý cô con dâu tương lai này thế nên mới thẳng tay vung tiền bao trọn nguyên một nhà hàng.
Điều này càng khiến Tần Mộ Sở áy náy, cô gọi cho Lư Viễn, liên tục tỏ ý xin lỗi:
- Lư Viễn, chúng ta làm thế rồi biết ăn nói thế nào với cha mẹ anh đây? Nhưng anh cứ yên tâm, chi phí tổ chức hôm nay em sẽ lo hết cho.
Đến lúc đó cứ yên tâm mà trấn lột Lâu Tư Trầm là được, dù sao chỗ tiền này nhất định hắn phải bỏ rồi.
Lư Viễn cũng không để bụng:
- Chuyện tiền em đừng nghĩ nhiều, nhà anh dù không quá giàu có nhưng cũng không thiếu chút tiền này đâu! Còn chuyện của cha mẹ anh...
Anh ngập ngừng một lát rồi nói:
- Họ cũng không phải chẳng biết chuyện gì đâu. Nếu biết anh nghiện rồi còn muốn cưới vợ cho anh, để con gái nhà người ta biết rồi từ hôn cũng là chuyện hợp lẽ thường mà. Thế nên em cứ yên tâm, họ không sao đâu.
- Xin lỗi, tại em không suy nghĩ kỹ...
- Không sao thật mà, chuyện chúng ta đổ bể có khi lại hay, họ cứ giục anh xem mắt rồi lấy vợ suốt thôi, giờ có vụ này chắc anh sẽ được yên tĩnh cả năm đấy, như thế lại càng tốt.
- Thế thì được!
- Nghe anh nói thế em mới thấy dễ chịu một chút, thế lát gặp nhé, em chuẩn bị đi đây.
- Ừ, anh cũng chuẩn bị đi đây.
Phía Tần Mộ Sở, trên xe ngồi đông đủ cả gia đình.
Tô Thành Lý lái xe, Trần Ngọc ngồi ghế phụ, còn Tần Mộ Sở và hai đứa trẻ thì ngồi phía sau.
Trần Ngọc luôn miệng cảm thán:
- Sao cứ có cảm giác như mình đang mơ ấy nhỉ?
Nói xong bà quay người nhìn Tần Mộ Sở:
- Con nữa, không yêu đương thì thôi mà đã yêu là như cưỡi tên lửa ấy, mới bao lâu đâu mà đã quyết định cưới xin luôn rồi! Giờ mẹ vẫn thấy lo lắm, con đã nghĩ kỹ chưa đấy?
Có lẽ Tô Thành Lý không chịu được nữa nên bảo bà:
- Thôi nào, hôm nay đã là lễ đính hôn rồi mà em còn hỏi con bé nghĩ kỹ chưa à, chẳng phải hỏi thừa sao?
- Sao mà thôi được chứ? Nếu con bé chưa nghĩ kỹ hoặc còn do dự thì chúng ta vẫn hủy buổi đính hôn này được. Cũng có phải nhất quyết phải gả đi mới được đâu, tính ra hai đứa quen nhau cũng chưa lâu lắm mà!
- Mẹ đừng lo! Con tự biết làm thế nào mà.
- Thật sao?
Tần Mộ Sở gật đầu thật mạnh:
- Đương nhiên rồi ạ, con cũng đã ba mươi tuổi rồi mà.
Tần Mộ Sở quả thực không dám nói cho Trần Ngọc và Tô Thành Lý biết sự thật, nếu không đợi lát nữa không có gì bất ngờ chắc bản thân cô cũng bị mắng cho không ngẩng đầu được mất.
Bên phía nhà trai thì Lư Viễn và cha mẹ anh cũng đang ngồi trên xe tới nhà hàng.
Mẹ Lô ngồi ghế sau còn đang vui vẻ gọi điện buôn chuyện với nhóm bạn già:
- Đúng đúng rồi, ở nhà hàng đó đó! Ừ ừ, mấy bà ngồi chờ một chút, tôi sắp tới rồi! Ha ha! Nói ra thì tại thằng nhóc Lư Viễn nhà tôi bình thường cũng hơi kén chọn thôi, chọn đến chọn đi cuối cùng cũng có người rồi. Cô bé kia dù đã từng kết hôn nhưng vừa xinh xắn lại ngoan hiền lắm! Ừ ừ! Cũng không sao mà... Được, thế đợi gặp nhau lại nói tiếp.
Mẹ Lô tắt máy rồi mà vẫn cười không khép miệng được.
Bà ngó đầu lên trước nói với con trai:
- A Viễn, cưới xong hai đứa nhanh chóng cho ba mẹ một đứa cháu béo mập đấy nha, nhớ chưa hả?
Ba Lô lườm vợ mình:
- Nó thế này mà sinh sinh cái gì? Bà định để cháu mình cũng nghiện giống nó sao?
Tay nắm vô lăng của Lư Viễn siết chặt, khớp xương nổi hết cả lên.
Mẹ Lô bực bội lườm lại ông chồng lắm miệng:
- Ngày tốt lành thế này ông còn nói mấy chuyện xui xẻo đó làm gì? Cố tình muốn chọc tức mẹ con tôi có phải không hả?
Ba Lô chỉ nhìn qua con trai một cái rồi không nói gì nữa.
Mẹ Lô cũng nhìn anh, rồi thở dài một hơi:
- A Viễn, lấy vợ rồi con cũng cai thuốc đi được không, vợ không giống ba mẹ đâu, con mà cứ thế sẽ khiến người ta bỏ chạy mất, hiểu chưa?
Anh chỉ mím môi không đáp.
Lúc này bất ngờ có một chiếc xe màu đen lao vụt ra từ giữa dòng xe cộ đông đúc rồi phanh gấp một cái chặn ngay trước đầu xe nhà họ Lư.
Lư Viễn sợ giật nảy người, vội vàng đạp chân phanh, may mà kịp lúc nên không đâm sầm vào cái xe phía trước mặt.
Đợi đến khi nhìn rõ mặt người đàn ông ngồi trên chiếc xe kia thì mặt anh đã tái nhợt ra..
Lại là gã, Lương Cận Nghiêu!
Mẹ Lô tức giận chửi ầm lên:
- Ai vậy không biết? Có biết lái xe không hả? Sao lại có cái kiểu dừng xe thế này? Nếu gây ra tai nạn rồi có chịu trách nhiệm nổi không hả?
Mẹ mình nói gì Lư Viễn cũng hoàn toàn không hề nghe được, anh chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập “thình thịch” trong lồng ngực.