Còn người đàn ông đang điên cuồng thúc hông phía trên lại là người mà Tần Mộ Sở gặp trong rạp chiếu phim hôm ấy.
Đây đúng là một bức xuân cung đồ bản nam nam kiều diễm!
Nói thật thì chuyện thế này cũng là lần đầu tiên Tần Mộ Sở được thấy, lại còn là phiên bản người thật nữa!
Cái này cũng quá táo bạo rồi!
Chuyện thế này không quá kỳ lạ ở xã hội hiện nay, vả lại riêng về xu hướng tính dục của Lư Viễn thì cô cũng đoán được vài phần rồi.
Chỉ là cô không khỏi cảm thán rằng vị hôn phu của mình tìm được một người đàn ông có vóc dáng quá chuẩn đi! Sao anh ta lại chỉ thích đàn ông nhỉ? Cái này không biết đã khiến biết bao cô gái phải khóc thầm rồi đó?
Tần Mộ Sở nghe thấy Lư Viễn nghiến răng nghiến lợi chửi mắng người đàn ông kia:
- Đồ cầm thú Lương Cận Nghiêu, con mẹ nó, cút ngay cho tôi ——
Tần Mộ Sở đúng là không tưởng tượng nổi một người đàn ông lúc nào cũng hiền hòa nhã nhặn như Lư Viễn lại có thể mở miệng mắng chửi người như thế. Lúc này trong đôi mắt anh cũng đã đong đầy nước mắt.
Đáp lại tiếng mắng chửi của anh là những va chạm càng điên cuồng của người đàn ông kia, cuối cùng anh không chịu được mà há miệng rên thành tiếng.
Từ mới đầu kháng cự dần biến thành đón ý nói hùa theo.
Lương Cận Nghiêu tát mạnh vào mông Lư Viễn:
- Con mẹ nó, ai cho em ra ngoài quyến rũ phụ nữ hả? Em gặp phụ nữ liệu có cứng được không hả? Hả?
- ...
Tần Mộ Sở vốn còn đang nghĩ không biết có phải Lư Viễn bị bắt ép hay bị cưỡng bức gì không, nhưng thấy không khí thế này thì hình như mọi chuyện cũng không tệ như cô tưởng.
Lư Viễn hưng phấn không ngừng rên rỉ, bất giác ngẩng lên thì bắt gặp Tần Mộ Sở đang đứng ngoài cửa.
Tiếng hét trong cuống họng còn chưa thoát ra được lập tức nghẹn lại.
- Sở... Sở Sở...
Anh hoảng hốt giãy khỏi lồng ngực của Lương Cận Nghiêu.
Nhưng gã lại vẫn rất thản nhiên, giống như đã biết có người đứng xem từ lâu rồi nên ngược lại còn ôm Lư Viễn chặt hơn:
- Sợ gì chứ? Em thích cô ta sao? Em không dám cho cô ta biết người em yêu là người đàn ông đang làm em à?
- Làm con mẹ anh ấy!
Tần Mộ Sở vẫn bình tĩnh nhìn hai người, cô nhìn thẳng vào mắt Lư Viễn rồi hỏi:
- Có cần em báo cảnh sát giúp không?
Anh bị hỏi đến mức ngây người.
Lương Cận Nghiêu ở phía sau phì cười, gã giơ tay vớ đại một chiếc áo rồi bọc kín Lư Viễn lại, cứ như sợ để Tần Mộ Sở đứng ngoài có cơ hội nhìn thấy cơ thể anh vậy.
Kể ra thì người đàn ông này cười lên đúng là rất đẹp!
Lương Cận Nghiêu ghé vào tai Lư Viễn, ám muội khẽ cắn vành tai anh, giọng nói khàn đặc vang lên:
- Bạn gái em đang hỏi kìa! Có cần cô ta gọi cảnh sát giúp em không nào?
Lư Viễn cắn chặt môi, anh nhìn Tần Mộ Sở mà không biết nói gì, tầm mắt càng lúc càng mông lung. Lát sau anh mới nhỏ giọng thốt lên:
- Xin lỗi...
Đương nhiên cô cũng hiểu ý của câu này là gì.
Đơn giản là không cần cô phải chõ mũi vào chuyện của người khác.
Mà quan trọng hơn là câu này không khác gì một cách để anh chứng tỏ tình cảm của mình với Lương Cận Nghiêu.
Thật tốt quá!
Là tình cảm từ hai phía.
Cô vốn không hề ghét bỏ gì đồng tính luyến ái hết.
Tần Mộ Sở gật đầu:
- Thế em về trước nhé.
- Khoan đã ——
- Sao em biết anh đang ở đây?
Tần Mộ Sở giơ chiếc di động cầm trên tay lên:
- Em nhận được tin nhắn của anh, chính anh bảo em tới mà.
- Anh á?
- Em nhìn ông đây làm gì hả? Điện thoại của em ở đâu ông đây cũng chẳng rõ nữa là! Ông đây lấy cái gì để nhắn tin cho bạn gái em hả?
- ...
Đối với chó FA như Tần Mộ Sở mà nói thì khung cảnh trước mắt đúng là một chậu thức ăn cho chó to đùng!
Cô hắng giọng một cái:
- Ừm, thế hai người tiếp tục nhé! Em về trước...
- Sở Sở...
Bước chân Tần Mộ Sở khựng lại, cô quay đầu nhìn Lư Viễn rồi cười nói:
- Thật ra thì em cũng biết anh thích đàn ông lâu rồi Lư Viễn, nhưng tiệc đính hôn ngày mai nếu anh thấy không vấn đề gì thì chúng ta cứ tiếp tục, chỉ có điều em sẽ không gả cho anh, với lại em nghĩ người đằng sau anh... chắc cũng không để anh cưới em đâu.
Cô nhìn về phía Lương Cận Nghiêu.
Khí thế của người đàn ông này rất mạnh mẽ, nhìn qua đã biết là kẻ không tầm thường rồi.
- Đến nước này mà cô vẫn còn muốn đính hôn à?
Lương Cận Nghiêu có vẻ rất tức giận:
- Cái thứ đàn bà như cô rốt cuộc thèm khát đàn ông đến mức nào hả?
Cô chỉ nhếch cằm cười:
- Anh Lương đừng kích động tôi làm gì, chẳng may tâm trạng tôi tốt thì biết đâu ngày mai lại đi đăng ký kết hôn với Lư Viễn bây giờ. Đến lúc đó chỉ sợ anh có khóc cũng chẳng làm được gì đâu!
- Cô...
- Em dám không hả?
- Cút!
Lư Viễn đập rớt cái tay xấu xa của Lương Cận Nghiêu, sắc mặt tỏ rõ sự ghét bỏ.
Xong anh lại nhìn Tần Mộ Sở vẫn đứng ngoài cửa:
- Lát nữa anh sẽ gọi cho em nhé Sở Sở, có được không?
- Ừm, em chờ anh.
Lúc này gã đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trên ghế salon châm một điếu thuốc.
Tần Mộ Sở hỏi gã:
- Tin nhắn đó không phải anh gửi thật chứ?
Lư Viễn cũng tặng gã một ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Lương Cận Nghiêu căn bản không buồn liếc Tần Mộ Sở đang đứng ngoài cửa một cái mà chỉ tức tối đập nhẹ lưng Lư Viễn:
- Tôi con mẹ nó lại nói rõ với em lần nữa, tin nhắn đó không phải ông đây gửi đi! Tôi mẹ nó nếu muốn gửi sẽ gửi thẳng clip chúng ta đang làm tình ấy, còn cần cho cô ta tới thưởng thức phiên bản hiện trường làm gì hả?
- ...
Rõ ràng người mở miệng chất vấn là cô nhưng gã chẳng buồn liếc cô một cái mà chỉ lo giải thích với Lư Viễn thôi.
Có thể thấy người tên Lương Cận Nghiêu này dù tính tình nóng nảy một chút, bá đạo một chút nhưng đúng là rất quan tâm Lư Viễn.
- Thế em về đây.
Tần Mộ Sở có được câu trả lời rồi nên lập tức quay người ra khỏi KTV.
Nhìn tin nhắn trong di động cô không khỏi cong môi cười, khối đá đè nặng trong lòng mấy tháng nay cuối cùng cũng được gỡ xuống.
Con cá cuối cùng cũng chịu mắc câu!
Ý nghĩa của tin nhắn này chính là...
Hắn vẫn ở đó!
Trong một nơi nào đó mà cô không biết, chặt chẽ giám sát từng cử động của cô.
Tần Mộ Sở nhìn xung quanh, có cảm giác như bốn phương tám hướng đều có bóng dáng người đàn ông đó vậy.
Cô nhỏ giọng lầm bầm:
- Lần này em sẽ đòi hết những gì anh đã nợ em!
...
Tới mười một giờ đêm, Tần Mộ Sở chuẩn bị đi ngủ rồi mới nhận được điện thoại của Lư Viễn.
- Sở Sở, anh ở dưới nhà, em xuống nói chuyện một lát được không?
- Được chứ, anh chờ chút, em xuống ngay đây.
Vừa xuống nhà đã thấy Lư Viễn đang đứng dựa vào thân xe, vừa chờ vừa hút thuốc.
Quen nhau lâu thế nhưng đây là lần đầu cô thấy anh hút thuốc, nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay thì có lẽ anh cũng đang buồn bực ghê lắm.
Tần Mộ Sở bước lại gần.
Lư Viễn vừa thấy cô thì lập tức dập thuốc, anh đứng thẳng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy áy náy và xấu hổ. Sau đó giống như đứa trẻ mắc lỗi, anh chột dạ cúi đầu giải thích:
- Xin lỗi, anh... anh không nên giấu em.
- Không sao, thật ra em cũng đoán được rồi.
- Thế em...
Tần Mộ Sở thở dài, cũng nói thẳng luôn với anh:
- Thật ra em cũng dám chắc anh sẽ không cưới em nên mới dám làm thế. Xin lỗi, em cũng đang lợi dụng anh vì muốn người em yêu phải ra mặt thôi. Đương nhiên nếu anh ấy không lộ diện mà anh cũng muốn cưới em thật thì có lẽ em cũng sẽ đồng ý gả cho anh chưa biết chừng. Thế nhưng giờ xem ra chắc anh sẽ không cưới em đâu, em thấy cái tên Lương Cận Nghiêu kia xấu tính thật nhưng đối xử với anh lại không tệ nha.
Nhắc tới tên người kia là vành tai Lư Viễn lại đỏ rực lên, anh mím môi, nói nhỏ:
- Anh không thích tên đó! Anh ghét anh ta lắm! Với lại anh cũng không thích đàn ông.
- ...
Cô cảm thấy ánh mắt Lư Viễn nhìn Lương Cận Nghiêu rõ ràng có chứa tình cảm mà?
Lư Viễn chỉ thở dài não nuột, trong mắt anh đều là mịt mờ vô định:
- Trước giờ anh vẫn nghĩ mình chỉ thích phụ nữ.
Cuối cùng anh vẫn phải đối mặt với trái tim mình.
Tần Mộ Sở cười bảo:
- Tình yêu vốn không phân biệt giới tính mà.
- Em không thấy anh rất buồn nôn sao?
- Sao lại buồn nôn chứ?
- Chẳng có gì mà buồn nôn cả, nhưng thấy cái cảnh táo bạo kia thì dù bất kể là nam hay nữ vẫn phải công nhận là khẩu vị rất nặng đó.
- ...
Thật ra Tần Mộ Sở chỉ định trêu anh thôi, vì cô thấy lúc anh đỏ mặt thế này trông cực kỳ đáng yêu ấy.
- Xin lỗi.
Lư Viễn lại nói lời xin lỗi với Tần Mộ Sở:
- Anh thật sự muốn ở bên em, muốn dùng hôn nhân để thoát khỏi tên khốn kia. Dù anh biết ý nghĩ này rất ích kỷ nhưng anh không còn cách nào nữa...
Anh lại kể về hoàn cảnh của mình cho cô nghe:
- Cha mẹ vẫn luôn bắt anh đi xem mắt, mong anh sớm lập gia đình rồi cho họ một đứa cháu, anh cũng muốn như thế. Thậm chí trước đây anh cũng không ngờ mình sẽ thích một người đàn ông, không, anh vốn không hề thích cái tên khốn khiếp kia!
Lư Viễn luôn mồm phủ nhận tình cảm của mình và Lương Cận Nghiêu:
- Lúc hẹn hò với em thì bọn anh đã chia tay rồi, nhưng anh ta cứ quấn lấy anh không chịu buông. Em cũng thấy rồi đấy, anh ta chính là loại mặt dày vô sỉ, chỉ cần mình thích thì sẽ làm đủ mọi cách để chiếm được, không cần biết người khác có muốn hay không...