Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 289




Giống như thư ký Lâm đã nói, hắn không hề trở về đây.

Nếu hắn không về đây thì đã đi đâu?

Mộ Sở nghĩ mãi mà không ra.

Cô không bật đèn lên mà chỉ nằm lên chiếc giường hắn từng nằm, nghiêng đầu vùi mặt vào gối.

Qua nhiều năm như thế, trên gối đã không còn hương vị của hắn nữa rồi. Nhưng Tần Mộ Sở lại có ảo giác, dường như trong gối vẫn còn mùi hương quen thuộc, đặc trưng của hắn.

Mộ Sở chẳng thay đồ mà nằm yên như vậy, cô nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.

...

Thành phố S.

Ở nhà họ Tô.

- Sở Sở à!!

Ăn tối xong, Trần Ngọc đẩy cửa, bước vào phòng Tần Mộ Sở.

- Mẹ?

Tần Mộ Sở đang rửa mặt trong wc, trông thấy Trần Ngọc bước vào. Cô bèn bước ra với gương mặt đầy bong bóng.

- Có chuyện gì ạ?

Cô vừa mát xa mặt vừa hỏi Trần Ngọc.

  • Chẳng phải lần trước con bảo mẹ tìm mối xem mắt cho con à?
  • ...Ách, đúng thế ạ.
Tần Mộ Sở gật đầu hỏi:

  • Có rồi ạ?
  • Tất nhiên rồi. Khi nãy có chị họ của họ hàng xa gọi cho mẹ, nói là đã chọn được người thích hợp rồi. Người ta cũng nói điều kiện của cậu ấy cho mẹ rồi, không biết con có hài lòng hay không thôi.
  • Dạ, mẹ cứ nói đi.
Mộ Sở vào wc, đứng trước bồn rửa mặt rồi hắt nước ấm bắt đầu rửa mặt.

  • Cậu ấy là giáo viên cấp ba. Mẹ thấy công việc này cũng khá lắm, ít ra cũng ổn định chứ nhỉ?
  • Vâng.
Mộ Sở đồng ý.

- Gia cảnh cũng được, ít ra có nhà lại có xe. Mẹ thấy cũng được đấy, về mặt mũi thì mẹ thấy cũng đẹp trai.

Mộ Sở liếc sơ một cái rồi gật đầu đáp:

  • Tốt lắm ạ.
  • Con chắc chứ? Con nhìn kỹ xem nào.
  • Con chắc mà, con nhìn kỹ lắm rồi.
Mộ Sở nói xong, cô lại nhìn vào tấm hình của người đàn ông nọ trong điện thoại của Trần Ngọc.

Giống như Trần Ngọc nói, người này không đẹp trai bằng Tô Kỳ, cho nên chẳng thể sánh được với dạng nam thần như Lâu Tư Trầm rồi. Có điều so với người bình thường thì đẹp trai hơn chút, nhưng hơi gầy.

- Mẹ thấy anh ta hơi gầy, nhưng mà vậy cũng bình thường. Đàn ông khi còn trẻ ai cũng gầy cả, sau khi kết hôn được vợ chăm mới béo ra.

Trần Ngọc cười tủm tỉm, nói tiếp:

- Nếu con thấy được thì mẹ sẽ nhắn chị họ sắp xếp cho con gặp mặt.

Mộ Sở lấy khăn lau mặt sạch sẽ rồi hỏi:

  • Chỉ thế thôi ạ? Anh ta chưa kết hôn sao?
  • Vẫn chưa! Mẹ đã hỏi kỹ chị họ rồi, chị ấy bảo cậu ta vẫn chưa kết hôn! Có điều cậu ta cũng không còn nhỏ nữa, năm nay đã ba mươi bốn rồi.
Rõ ràng điều kiện cũng được lắm mà, sao tới năm ba mươi bốn vẫn chưa kết hôn thế nhỉ?

Cậu ta vẫn chưa kết hôn lại đồng ý xem mắt người đã ly dị, còn dắt theo một đứa con gái nữa. Đây chẳng phải kỳ lạ lắm sao?

  • Thế nào? Được không con? Chúng ta xem thử nhé? Nếu không được thì chúng ta từ chối cũng không muốn.
  • Vâng, được mà mẹ. Hai người cứ sắp xếp thời gian đi ạ!
  • Vậy mai hai đứa đi ăn với nhau, con thấy sao?
  • Được ạ.
  • Ừm! Thế mẹ đi hẹn giờ với chị ấy đây!
Sau đó Trần Ngọc cầm điện thoại, rời khỏi phòng đầy vui vẻ.

Lúc đi ra ngoài, Tần Mộ Sở còn nghe thấy bà ấy đang nói chuyện điện thoại với chị họ bà con xa kia.

  • Cứ quyết định thế nhé. Tối mai để hai đứa nhỏ ăn tối với nhau. Chị Liêu này, tôi nói rồi đấy nhé, nhân phẩm của đối phương phải tốt mới được đấy!
  • Được rồi! Tôi tin chị đấy. Vậy tối mai nhé! Được được, tạm biệt!
Mộ Sở ngồi trên giường, vừa thoa kem dưỡng da vừa suy nghĩ.

Điều kiện rất tốt, có nhà lại có xe, công việc ổn định. Tuy không phải giàu có gì nhưng ít ra cũng đủ ăn đủ mặc, mặt mũi trông khá đẹp trai, vẫn chưa kết hôn. Nếu như thế, sao hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn?

Tần Mộ Sở cũng lười tìm hiểu. Thật ra cô chẳng tò mò chuyện cảu người khác chút nào, dù sao cũng chẳng liên quan tới cô.

Hôm sau.

Mộ Sở vừa tan ca thì đi thẳng tới nhà hàng đã hẹn sẵn.

Quán cơm Đàm Gia Tư nổi tiếng về món Trung.

Chờ đến khi cô tới nơi thì đối tượng xem mắt của cô, cũng chính là anh chàng giáo viên nọ đã tới rồi.

Lần đầu tiên gặp anh, Mộ Sở phải nói rằng người này còn đẹp trai hơn trong hình. Gọng kính màu bạc nhã nhặn, lịch sử, bộ đồ trên người cũng rất sạch sẽ, đẹp đẽ.

Vừa nhìn thấy Mộ Sở, anh vội vàng đứng dậy rồi vươn tay phải về phía cô, tự giới thiệu bản thân:

  • Chào cô Tần, rất vui được gặp em. Anh là Lư Viễn.
  • Tần Mộ Sở.
Mộ Sở mỉm cười, bắt tay với Lư Viễn.

- Mời ngồi.

Lư Viễn kéo ghế cho cô.

- Cảm ơn.

Mộ Sở mỉm cười nói.

Lư Viễn là một người đàn ông biết quan tâm người khác. Trong lúc gọi món ăn, anh luôn hỏi Mộ Sở thích món gì, mỗi món đều đảm bảo có thể khiến Mộ Sở thích.

Gọi món xong, anh lại rót nước trái cây cho Tần Mộ Sở, thậm chí còn dùng nước sôi rửa dĩa thức ăn cho cô nữa.

Mà cách nói chuyện của Lư Viễn cũng phá chút hài hước, lại chẳng khác người chút nào, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, cảm giác rất dễ sống chung.

Mộ Sở không nhịn được, hỏi một câu:

  • Điều kiện của anh Lư tốt như thế, sao tới tận bây giờ anh vẫn chưa kết hôn vậy?
  • Gia cảnh cũng không tốt lắm mà nhỉ? Cùng lắm chỉ tạm được mà thôi. Về chuyện sao chưa kết hôn thì...
Anh nói tới dây thì ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Anh bị vài người, vài chuyện cản trở ấy mà!

Lư Viễn nói như thế, Mộ Sở cũng hiểu được sơ sơ.

Người ở đây chắc là bạn gái cũ rồi...

Đúng là mấy chuyện thế này cũng thường gặp.

Hai người trò chuyện thêm một lát thì thức ăn được mang lên, sau đó bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Mộ Sở thích ăn cay, nhưng hình như Lư Viễn lại không ăn cay được. Mới ăn vài miếng thì trán anh đã đồ mồ hôi.

- Ngại quá.

Lư Viễn ngại ngùng xin lỗi Mộ Sở rồi cầm khăn lau mồ hôi trên trán, anh nói:

- Mỗi lần anh ăn ớt đều đổ mồ hôi như thế, hồi nhỏ đã thế rồi.

Anh nói thế càng khiến Tần Mộ Sở ngại thêm.

- Anh nên nói sớm cho em biết chứ. Em cũng không phải muốn ăn cay lắm đâu. Không cay cũng rất tốt mà, hay là bảo bọn họ đổi mấy món sau thành mấy món không cay nhé!

Mộ Sở nói xong, cô toan gọi phục vụ.

- Không sao đâu, không sao mà!

Lư Viễn từ chối:

- Anh có thể ăn được, chẳng qua bị đổ mồ hôi mà thôi. Anh cởi áo khoác ra là được rồi.

Lư Viễn nói xong thì cởi áo vest ra. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau khi xắn tay áo lên thì để lộ cánh tay gầy gò.

Tuy áo sơ mi trắng nhưng cũng rất sạch sẽ, chẳng chút tỳ vết.

Không biết vì sao Tần Mộ Sở bỗng dưng nhớ tới Lâu Tư Trầm.

Hắn cũng thường hay mặc áo sơ mi trắng, cũng là người mặc đẹp nhất mà cô từng thấy!

Trong lòng Tần Mộ Sở hoảng hốt. Lúc cô tỉnh táo lại thì nhìn thấy trên tay Lư Viễn có mấy lỗ kim be bé, cô ngây người ra.

Lúc này, Lư Viễn cũng nhận ra Mộ Sở đang nhìn vào tay mình, anh vội kéo tay áo xuống rồi luống cuống giải thích:

  • Mấy hôm trước anh bị cảm nặng, phải truyền nước biển mấy ngày mới khỏe lại.
  • ... Thế à.
Mộ Sở nói, song chỉ mỉm cười không nói thêm lời nào.

Cô quên nói cho Lư Viễn biết, thật ra cô đã từng là bác sĩ. Bởi vậy cô liếc một cái thì cũng biết mấy lỗ kim kia không phải vết truyền nước biển, vì truyền nước biến sẽ không đâm vào chỗ không có ven.

Nhưng Mộ Sở cũng không vạch trần anh.

Sau khi ăn xong, Lư Viễn ân cần đưa cô về nhà.

Tần Mộ Sở vừa mới bước vào nhà, chợt nghe thấy Trần Ngọc đang nói chuyện điện thoại với chị họ bà.

- Thế à? Cậu ta nói thế thật ư? Vậy thì tốt quá rồi! Để lát nữa em hỏi Sở Sở nhà em thế nào! Ôi chao, Sở Sở đã về rồi! Em cúp máy đây. Lát nữa em sẽ gọi lại sau nhé.

Trần Ngọc cúp máy xong thì vui vẻ ra đón Mộ Sở.

  • Sở Sở, tối nay suông sẻ không con? Lư Viễn thế nào? Có tốt như chị họ mẹ nói không?
  • Tốt lắm ạ.
Mộ Sở gật đầu nói:

  • Nói năng không tệ, nhân phẩm cũng tốt lắm. Thoạt nhìn mọi thứ thì rất tốt.
  • Vậy ý con là... hợp rơ à?
  • Hợp rơ?
  • À phải rồi! Lúc con vừa đi lên lầu thì cậu ta đã gọi điện cho dì họ con rồi khen con đấy. Xem ra cậu ta cũng rất thích con!
  • ...
Tần Mộ Sở chỉ mỉm cười, không nói thêm lời nào.

  • Hai đứa có lưu số nhau không?
  • Lưu rồi ạ.
Cô đang nói, bỗng dưng điện thoại cô reo lên.

Người gọi tới là Lư Viễn.

Trần Ngọc cười một cách mờ ám.

- Có hy vọng đấy! Được rồi, con nghe điện thoại đi. Mẹ không làm phiền hai đứa tán tỉnh nhau nữa!

Tán tỉnh nhau?

Ở đâu ra thế?

Thậm chí bát tự còn chưa đưa nữa mà.

Mộ Sở vừa nghe điện thoại vừa xách túi, bước vào phòng mình.

Trần Ngọc cũng báo tin vui cho chị họ bà.

Trong điện thoại, Lư Viễn hỏi cô một cách ân cần:

  • Em đã về nhà an toàn chưa?
  • Ừm, em chỉ đi thang máy thôi, dĩ nhiên là an toàn rồi. Còn anh thì sao? Đi về chưa đó?
  • Ừm, anh đang trên đường về nhà.
Lư Viễn ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp:

- Sau này chúng ta còn có dịp để ăn cơm với nhau nữa không?

Mộ Sở mỉm cười đáp:

- Dĩ nhiên là có rồi.

Dường như Lư Viễn ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm.

  • Thế thì tốt rồi... Vậy cuối tuần này! Cuối tuần này em rảnh không? Nếu được thì chúng ta đi xem phim nhé!
  • Được,
Mộ Sở trả lời.

Dường như Lư Viễn cũng không vui vẻ lắm, anh chỉ cười nói:

  • Cứ thế nhé, lúc đó anh tới đón em.
  • Ừm, nghe theo anh hết.