Mộ Sở dắt Đuôi Nhỏ tới dự lễ, còn bé Nhật Lâm thì ở nhà do Trần Ngọc chăm sóc.
Vợ mới cưới của Cố Cẩn Ngôn là tiểu thư khuê các, cô ấy vừa xinh đẹp lại nói năng dịu dàng. Chắc hẳn người đàn ông nào cũng thích kiểu con gái thế này nhỉ?
Dưới thánh giá trong nhà thờ, bọn họ thề ước chân thành trước thần linh, nắm tay nhau tới già.
Lúc trước, Tần Mộ Sở từng nhìn thấy dáng vẻ của Cố Cẩn Ngôn khi mặc lễ phục trang trọng. Lúc ấy trông anh rất đẹp trai, khí chất ngời ngời. Nhưng không ngờ, giờ phút này trông anh còn đẹp hơn hẳn mấy lần trước!
Tần Mộ Sở ngồi bên cạnh Đuôi Nhỏ cảm thán:
- Rốt cuộc ba Cẩn Ngôn của con cũng tìm được nửa kia của mình rồi.
Cô cũng có thể yên tâm hơn rồi.
Đuôi Nhỏ nhìn người mặc áo trắng đứng trước thánh giá, bé nghe bọn họ thề nguyện trước thần linh. Cô bé mở to mắt, quay sang hỏi Mộ Sở:
- Vậy ra chú ấy cưới chị gái này về làm vợ ư?
- Đúng thế.
- Ồ.
Sau khi hôn lễ kết thúc thì có một bữa tiệc được tổ chức ở ngoài nhà thờ. Tiếng nhạc du dương, kèm theo tiếng nói cười của bạn bè.
Ngay lúc này, hành khúc đám cưới chợt vang lên. Tần Mộ Sở vô thức quay sang nhìn về phía đàn dương cầm. Quả nhiên cô nhìn thấy Đuôi Nhỏ đang ngồi thẳng ở đấy, con bé tập trung đàn một bản gửi lời chúc phúc của mình tới hôn lễ.
Chú rễ Cố Cẩn Ngôn đang mời rượu bạn bè cũng chú ý tới Đuôi Nhỏ đang ngồi trước đàn dương cầm.
Anh đã không gặp Diên Vỹ sáu năm rồi. Lần đầu tiên trông thấy con bé thì anh cũng không thể nhận ra nó, bởi vì con bé đã thay đổi quá nhiều trong sáu năm qua.
Đúng là trẻ con lớn nhanh thật. Sáu năm trước, con bé chỉ là một đứa nhỏ choai choai, bây giờ đã trở thành một bé gái xinh đẹp, đáng yêu rồi.
Sáu năm không gặp, có lẽ con bé cũng đã quên anh rồi,
- Cẩn Ngôn, bé gái đang đánh đàn là ai thế? Sao em chưa từng thấy bé ấy bao giờ?
Lâm Chi Chi, vợ mới cưới của Cố Cẩn Ngôn cũng chú ý tới Đuôi Nhỏ.
- Con bé xinh quá! Em chưa từng thấy bé gái nào xinh đẹp đến thế đâu! Mà con bé là con ai vậy? Đánh đàn cũng hay lắm, phong cách cũng giống khi anh đánh đàn lắm!
Cố Cẩn Ngôn nhìn bé gái đang đánh đàn đăm đăm rồi cười nói:
- Là con nuôi của anh đấy,
- Bé ấy là con nuôi mà anh hay nhắc tới đấy ư?
- Chắc mẹ bé cũng tới dự lễ nhỉ?
- Chi vậy? Mới kết hôn xong lại ghen nữa à?
- Không có đâu!
Lâm Chi Chi đỏ cả mặt, cô nói:
- Em chỉ muốn xem cô ấy như thế nào mới có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp thế này thôi, lại khiến chồng em một lòng với cô ấy nữa.
- Đã là chuyện quá khứ rồi.
Lâm Chi Chi mỉm cười bẽn lẽn.
Ngay khi tiếng đàn vừa chấm dứt, Diên Vỹ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hai người đang ôm nhau dưới gốc cây hòe.
Cố Cẩn Ngôn thấy Đuôi Nhỏ nhìn qua đây thì sững người ra. Anh ta vô thức buông bà xã trong lòng ra rồi bước tới gần Diên Vỹ.
Diên Vỹ thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn vào những phím đàn trước mặt.
Sau đó, một đôi giày da sáng bóng màu đen xuất hiện trong tầm mắt Diên Vỹ. Cô bé ngẩng đầy lên thì nhìn thấy gương mặt điển trai trong ký ức.
Dường như Cố Cẩn Ngôn chẳng thay đổi chút nào, chẳng qua chỉ chín chắn hơn trong trí nhớ của bé mà thôi.
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu xuống, khom người, đàn vài nốt nhạc rồi hỏi Diên Vỹ:
- Con còn nhớ chú không?
Diên Vỹ ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt lẫn khí tức đặc biệt của cnn giống hệt như hương vị quen thuộc trong trí nhớ, khiến bé hoảng hốt.
Diên Vỹ không biết anh đang hỏi khúc nhạc hay là về anh, nhưng cô bé đều nhớ rõ cả hai thứ.
Bé gật đầu.
Cố Cẩn Ngôn chống tay lên đàn dương cầm rồi cười khẽ.
- Bé ngoan.
Chẳng biết vì sao khi nhìn thấy nụ cười trên mặt anh thì Diên Vỹ lại có chút hoảng hốt. Cô bé vội đứng dậy, gật đầu đầy xa cách với Cố Cẩn Ngôn rồi chạy đi.
Cũng chẳng hề ngoái đầu lại.
Phản ứng của bé khiến Cố Cẩn Ngôn bất ngờ, trong lòng lại thấy mất mác.
Trước đó, anh cứ tưởng rằng Đuôi Nhỏ vẫn là bé đầu trọc đáng yêu, ngây thơ như sáu năm trước, con bé sẽ ngọng nghịu gọi “ba Cần Ngôn”. Anh cứ ngỡ bọn họ gặp lại nhau sẽ giống như lúc trước, con bé sẽ quấn lấy anh, đòi anh dạy đàn cho bé, giống như một cái đuội nhỏ không ngừng chạy theo sau anh mà gọi “ba Cẩn Ngôn”. Nào ngờ khi gặp lại, thái độ của con bé đối với anh như đối với người lạ.
Thật ra anh nên lường trước được chuyện này.
Phải biết lúc đó con bé chỉ mới năm, sáu tuổi mà thôi.
Anh có thể trông chờ một đứa bé năm, sáu tuổi sẽ nhớ gì chứ?
Đuôi Nhỏ quay trở về bên cạnh Mộ Sở.
Tần Mộ Sở cũng thấy hết những gì xảy ra giữa con bé và Cố Cẩn Ngôn khi nãy, cô cười hỏi:
- Con còn nhớ ba Cẩn Ngôn chứ?
- Không nhớ rõ lắm.
Tần Mộ Sở chặc lưỡi nói:
- Con cũng vô lương tâm quá rồi đấy!
- Mẹ ơi, khi nào chúng ta về nhà ạ?
- Về đâu cơ?
- Đâu cũng được ạ, chỉ cần rời khỏi đây là được.
- Con không thích ở đây à?
Đuôi Nhỏ lắc đầu nói:
- Con không thích tham gia đám cưới, ồn quá.
- ...
Có đôi lúc, Tần Mộ Sở thấy tính con gái cô rất giống ba nó, không thích ồn ào, chỉ thích yên lặng, có khi đối xử với người khác quá mức lạnh lùng, nhưng trước mặt cô lại như một ngọn lửa.
Con bé giống hệt ba nó, lúc lạnh lúc nóng khiến người ta chẳng biết đường nào mà lần.
...
Buổi tối, Tần Mộ Sở và Đuôi Nhỏ ở lại thành phố A.
Cô thuê khách sạn ở, còn Đuôi Nhỏ thì ở nhà của Lâu Trọng Bách và Vương Khởi Lệ.
Thật ra trong suốt sáu năm nay, Tần Mộ Sở hiếm khi nào trở về thành phố A. Mỗi lần về đây cô đều đưa Đuôi Nhỏ tới nhà họ Lâu, còn bản thân thì tránh không xuất hiện trước mặt Vương Khởi Lệ.
Sáu năm trước, vì cô và mẹ mình nên Vương Khởi Lệ mới phát điên. Trong lòng cô rất áy náy. Cũng may nhờ có Lâu Trọng Bách tìm bác sỹ chạy chữa cho bà ấy trong suốt sáu năm quá, cộng thêm sự giúp đỡ của Lục Ngạn Diễm, nên bệnh tình của bà ấy cũng đỡ hơn. Bây giờ tình trạng đã khá ổn định, chỉ cần không bị kích thích thì sẽ không tái phát trở lại.
Tần Mộ Sở đưa Đuôi Nhỏ tới trước cổng nhà họ Lâu.
- Tối nay con ở với ông bà nội nhé. Sáng mai mẹ tới đón con về nhà.
- Vâng ạ.
- Con vào nhà đi!
Mộ Sở nhìn thấy Đuôi Nhỏ vào nhà, cô toan xoay người rời khỏi đây thì gặp phải Lâu Trọng Bách vừa mới trở về.
Lâu Trọng Bách cũng không biết hôm nay Tần Mộ Sở tới đây. Lúc ông nhìn thấy cô thì đôi mắt tang thương sáng lên, vẻ mặt trở nên vui vẻ.
- Con tới rồi à.
Vẻ mặt Tần Mộ Sở vẫn hờ hững như cũ, cô chỉ gật đầu với Lâu Trọng Bách rồi nói:
- Tôi đưa Đuôi Nhỏ tới ở một đêm, mai tôi tới đón nó về.
Mộ Sở nói xong, cô định rời đi thì Lâu Trọng Bách nói:
- Con ở lại ăn cơm nhé! Bà ấy đã đi làm hộ lý với bạn rồi, khuya mới về nhà lận.
- Không.
Cô không muốn bước chân vào ngôi nhà này.
Bởi vì cô biết nơi đây không có chỗ dung thân của cô, cô không muốn kích thích Vương Khởi Lệ thêm lần nữa. Làm như thế cô càng áy náy với Lâu Tư Trầm.
- Tôi đi đây.
Mộ Sở gật đầu rồi cất bước.
- Sở Sở!!
Lâu Trọng Bách nói:
- Ba chỉ muốn ăn một bữa với con thôi. Vậy cũng không được ư? Đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ hai ba con mình không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau được sao con?
Ba con ư?
Ba con gì chứ?
Bọn họ cũng có thể xem là ba con à?
Tần Mộ Sở xoay người lại, cô nhìn về phía Lâu Trọng Bách, mấp máy môi rồi nói:
- Ông Lâu, thật ngại quá! Tôi chưa từng xem ông là ba tôi.
Thái độ của cô rất thẳng thắn cũng rất lạnh lùng.
Lâu Trọng Bách nghe thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
Mộ Sở nói tiếp:
- Bởi vì tôi và ông mà mẹ của Lâu Tư Trầm mới bệnh nặng như thế. Bây giờ khó khăn lắm bà ấy mới khỏe lại, ông lại muốn dẫn tôi vào nhà. Nếu bà ấy về nhà nhìn thấy tôi, lại bị kích thích thì sao đây hả? Ông là chồng bà ấy, chẳng phải ông nên lo lắng cho bà ấy sao?
Lâu Trọng Bách thở dài nặng nề rồi nói:
- Có lẽ duyên phận giữa ba và Khởi Lệ sắp hết, bà ấy muốn ly hôn với ba.
- ...
- Ba sẽ không ly hôn với bà ấy! Ba cần bà ấy, nhưng ba cũng cần có con nữa...
Mộ Sở thật sự không muốn tiếp tục nói chuyện với ông ấy nữa. Trên đời này, không phải muốn cái gì thì ông trời đều cho hết.
Lúc Lâu Trọng Bách có vợ lại đi lăng nhăng ở bên ngoài. Bây giờ bà ấy không cần ông nữa thì ông không chịu buông tay, lại muốn con gái riêng vào ở chung?
Lẽ nào Lâu Trọng Bách nghĩ rằng ông ta có thể có được mọi thứ hay sao?
Trong lòng Mộ Sở có phần khinh thường Lâu Trọng Bách.
Cô chẳng biết nên cảm thấy may mắn khi Lâu Tư Trầm không mang dòng máu của ltt, hay nên buồn bã khi bản thân có chung dòng máu với ông ta nữa.