Hai người cùng cưỡi một con.
Lý do rất đơn giản, là vì Tiết Bỉnh... sợ.
Thế còn Lục Ngạn Diễm thì sao? Lục Ngạn Diễm thân là một tên trai thẳng đường hoàng, đương nhiên là khinh không thèm ngồi chung một con lạc đà với đàn ông bằng tư thế mờ ám. Thế là cuối cùng Lý Vi An đành phải chịu thiệt, còn anh ta thì một mình một lạc đà ung dung đằng sau.
Lý Vi An ngồi đằng trước, Tiết Bỉnh ngồi đằng sau ôm chặt eo cô, run lẩy bẩy.
Lý Vi An đã khó ở rồi còn bị sàm sỡ, bèn điên tiết quay lại liếc anh ta:
- Anh mà còn ôm nữa là tôi đá anh xuống ngay bây giờ đấy! Buông ra!
Ai ngờ Tiết Bỉnh không những không chịu buông tay mà còn ôm chặt cô hơn nữa, cả người đều dính lấy cô, như thể sợ bị cô đá xuống thật. Đã thế anh ta lại còn lải nhải liên mồm:
- Mặt mũi cô xinh xắn mà sao cô làm ăn cục súc thế? Đàn ông bình thường ai thích một ả còn đàn ông hơn cả mình thế này hả? Phí của giời cái mặt xinh đẹp! Ái ui...
Tiết Bỉnh vừa mới nói xong thì bụng đã ăn ngay một cùi chỏ.
- Đau... đau quá!
Anh ta ôm bụng kêu ầm lên.
- Một người đàn ông mà sống hèn như anh thì súng tốt cũng phí của trời!
- ...
- Cô bảo ai sống hèn cơ?
Tiết Bỉnh bị cô đá xéo, bực mình.
Lý Vi An hừ lạnh:
- Ai sợ thì người đó hèn.
- Sao cô biết súng tôi tốt? Thử rồi à? Hay là muốn thử?
- Thiếu chủ đang nhìn cô kia kìa, dịu dàng tí đi cô mình.
Quả nhiên câu này hiệu quả ngay tắp lự, Lý Vi An vội vàng hạ chân xuống rồi ngồi nghiêm chỉnh.
Thế nhưng người đàn ông ở đằng trước chẳng hề ngoái lại nhìn cô.
Cô lại bị thằng cha sau lưng giỡn mặt rồi!
Cũng phải, người ấy có bao giờ nhìn cô đâu, bây giờ hiển nhiên cũng vậy.
- Cô thích thiếu chủ đến thế sao?
Tiết Bỉnh ngồi đằng sau hỏi Lý Vi An.
Lý Vi An không muốn để ý đến anh ta nữa.
Tiết Bỉnh nói tiếp:
- Ánh mắt cô nhìn thiếu phu nhân hôm nay cứ như một con dao ấy! Sao? Yêu quá hóa hận à?
Lý Vi An nhìn người đàn ông mình hằng yêu mến ở trước mặt, hai mắt bất giác đỏ lên. Cô lắc đầu:
- Trước giờ vì tình hình sức khỏe của mình mà thiếu chủ chưa từng đi xa, dù có đi cũng ngồi trên xe lăn, ấy vậy mà từ khi cô ta tới thì thiếu chủ suốt ngày ra ngoài, thậm chí tình nguyện chịu đau cũng không muốn ngồi xe lăn nữa. Mỗi lần đi xa, với Tần Mộ Sở thì là du ngoạn nhưng với thiếu chủ thì có khác gì tra tấn đâu! Tôi thật không hiểu, vì sao thiếu chủ chịu đau đớn như thế mà vẫn muốn đi cùng cô ta vậy?
- Cô nghĩ là vì sao?
Thực ra Lý Vi An hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai, thế nhưng cô không muốn phải thừa nhận.
- Vi An, cô nhìn đằng trước kìa.
Lý Vi An nhìn theo hướng Tiết Bỉnh chỉ.
Ở đằng trước họ, bóng dáng cao lớn của Lâu Tư Trầm tắm dưới ánh mặt trời, ánh nắng bỏng rát chói chang khiến cô cơ hồ không mở được mắt, cô chỉ nhìn thấy bóng hình mình hằng mong mỏi mà thôi.
- Ánh nắng chói quá đúng không?
- Ừ! Anh bảo tôi nhìn gì cơ?
- Ánh nắng trên đầu quá chói chang, cho nên cô khó mà nhìn thấy những thứ khác, thế nhưng nếu cô quay lại nhìn thì sẽ thấy trong tầm mắt của mình là một mảnh trời xanh.
- Quay đầu lại nhìn á?
- Trong tầm mắt là một mảnh trời xanh ấy hả?
Trong tầm mắt cô bây giờ rõ ràng chỉ có một mình Tiết Bỉnh thôi mà!
Trời xanh ở đâu ra?!
Tiết Bỉnh bị cô nhìn chằm chằm, chợt ngộ ra điều gì, vội xua tay giải thích:
- Tôi nói đằng sau cô là trừ tôi ra! Cô yên tâm đi, tôi không phải gu của cô, mà cô cũng không phải gu của tôi đâu. Tôi không thích loại hình như cô, cho nên cô cứ bỏ qua tôi mà nhìn tiếp ra sau nữa đi.
Lý Vi An nhìn qua anh ta, cau mày, tầm mắt lại thu về nhìn Tiết Bỉnh”
- Ý anh nói là bác sĩ Lục hả?
- ...
- Anh ta kết hôn rồi.
- Tôi nói ví dụ thôi mà.
- Anh thích loại hình nào?
Lý Vi An bỗng hỏi.
- ...
Tiết Bỉnh nhìn cô như nhìn quái vật ngoài hành tinh.
- Tôi tò mò lắm, sao ngay cả anh mà cũng khôn thích tôi?
Trong khoảnh khắc ấy, Tiết Bỉnh nhìn ra trong đôi mắt quyến rũ của Lý Vi An thoáng vẻ tổn thương.
Anh chàng vội nói:
- Ôi cô đừng tự ti thế! Tôi không nói là cô không tốt, cũng không phải là tôi không muốn đối tối với cô, mà là trong lòng mỗi người đàn ông đều có hình mẫu phụ nữ lý tưởng của mình, cô không phải hình mẫu của tôi thế thôi!
- Đàn ông các anh đều thích con gái dịu dàng à?
- ... chắc thế.
- Xinh đẹp nữa hả?
- Đương nhiên, thời đại này người ta yêu bằng mắt mà, nhưng mặt cô đủ xinh rồi.
- Thế vì sao tôi lại không phù hợp với hình mẫu phụ nữ lý tưởng trong lòng anh? Không đủ dịu dàng sao?
- Cô chưa yêu ai bao giờ phải không?
- Nhìn là biết ngay cô là gà mờ trong tình trường mà!
Tiết Bỉnh vươn tay ra nắm lấy dây cương của lạc đà, lơ đãng ôm Lý Vi An vào lòng:
- Chờ bao giờ cô biết yêu thì tự khắc sẽ hiểu thế nào là dịu dàng.
- Anh thấy tôi có dịu dàng với thiếu chủ không?
- Có dịu dàng đấy, nhưng chưa đủ ấm áp.
Tiết Bỉnh trả lời đầy nghiêm túc:
- Giữa hai người thiếu tình yêu nam nữ, quan hệ của hai người giống như là partner trong công việc hơn, mà tình cảm của cô với thiếu chủ thì giống sùng bái hơn là yêu mến! Tình cảm này khác xa tình yêu nam nữ cô mình ạ. Tình yêu nam nữ thực sự sẽ hóa thành mật thành đường, sẽ làm cho cô tan chảy, khiến cho cô không kìm được mà bất giác trở nên dịu dàng hơn, ấm áp hơn, có hiểu không?
Lý Vi An nhìn Tiết Bỉnh đầy kinh ngạc.
Sau khi nghe anh ta miêu tả về tình yêu nam nữ xong, cô tự nhiên lại muốn...
Muốn yêu rồi!
Dường như cô còn nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập boong boong lên đây.
- Sao cô nhìn tôi kiểu đó?
Tiết Bỉnh bị đôi mắt xinh đẹp của Lý Vi An nhìn chằm chằm mà hoảng hốt cả tâm thần.
Tuy Lý Vi An không phải gu của anh ta, thế nhưng thời nay người ta yêu bằng mắt mà. Huống hồ dáng người cô ấy còn tuyệt hảo, huống hồ hai người lại còn thân mật thế này nữa chứ...
Dù sao anh ta cũng là đàn ông bình thường mà!
- Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ rồi?
- Hỏi thật hả?
- Thật thì... nhiều phết đấy.
- ...
- Anh hiểu phụ nữ như thế, lại biết rõ cả sở thích của đàn ông, anh dạy tôi làm thế nào để trở thành một cô gái được đàn ông yêu thích đi/
- Gì cơ?
Anh ta nói bã bọt mép thế mà vô ích hết à?
- Cô vẫn muốn quyến rũ thiếu chủ hả?
Quyến rũ á?
Có cho cô thêm mười lá gan cô cũng chẳng dám.
Đừng nói gì đến quyến rũ, dù chỉ là đến gần hắn một chút thôi cô còn không dám nữa là. Cho nên cô hâm mộ ghen tị hận Tần Mộ Sở nhưng chỉ dám lẳng lặng yêu thích hắn mà thôi.
- Lý Vi An, sao cô ương ngạnh thế? Biết rõ là không thể mà còn cứ đâm đầu vào làm gì? Hả? Ngại mình chết chưa đủ nhục à?
Tiết Bỉnh hỏi với giọng đầy ảo não.
Lý Vi An lắc đầu, quay lại, nhìn gương mặt của người đàn ông gần trong gang tấc.
Chẳng ngờ cô lại thấy cái gã thư sinh đeo kính gọng vàng này đẹp trai ghê!
Quả nhiên là nhìn cái gì lâu thì đều thấy thuận mắt mà.
Cô nói với Tiết Bỉnh có bài có bản:
- Tôi vừa quay đầu nhìn thì thấy ánh dương trước mặt có chói thật đấy, nhưng chói mấy cũng vẫn mê người, đáng yêu hơn dưa chuột vẹo sau lưng nhiều!
- ...
- Thôi! Dưa vẹo thì dưa vẹo! Được cô coi trọng chắc cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì!
Tiết Bỉnh kéo cương lạc đà, ôm Lý Vi An trong tay, hai chân thúc nhẹ bụng lạc đà, đuổi theo Lâu Tư Trầm đi phía trước.
Kết quả là phần nhạy cảm nhất ở bụng dưới ăn một phát thụi nhớ đời.
- Ối giời ơi!
Tiết Bỉnh thu một cánh tay về bịt chặt đũng quần, nghiến răng nghiến lợi:
- Lý Vi An, cô có phải là phụ nữ không đấy?
Lý Vi An vốn chỉ định thụi nhẹ một cái ý bảo anh ta buông mình ra thôi, ai ngờ không thụi trúng bụng mà lại huých ngay vào chỗ ấy, cô thậm chí còn cảm nhận được cảm giác cứng rắn ở nơi đó kìa...
Mặt cô đỏ bừng lên ngay tắp lự.
- Tôi... tôi không cố ý...
Cô quay đầu lại giải thích với vẻ quẫn bách, nhìn thấy mặt anh ta nhăn nhúm thì cũng lo lo:
- Anh... anh không sao chứ hả?
- Tôi mà bị phế thì cũng phải bắt cô làm cái đệm lưng!
- Thế lỡ may anh phế sẵn rồi thì sao?
- ...
- Hai mình thử xem đi! Rung lạc đà kích thích phết đấy!
Kết quả là...
Bụp!
Lý Vi An đỏ mặt thúc mạnh tay về bụng dưới của Tiết Bỉnh.
- Máaaaaa
Tiết Bỉnh che đũng quần, đau chảy cả nước mắt.
Trời biết hai quả trứng của đàn ông yếu ớt đến mức nào!
Thế mà bà cô này còn nghiện hành nó!
Chết tiệt!
- Lý Vi An, đời này cô đừng hòng lấy được chồng! Ai cưới cô đúng là xui tám mươi kiếp!
Cuối cùng, vận mệnh của Tiết Bỉnh là bị Lý Vi An đạp một phát bay véo xuống lạc đà, tư thế đạp cực kì cool ngầu!
Anh chàng ngậm đầy mồm cát, còn bị ba người không có lương tâm ở đằng trước và đằng sau cười cho thối mũi.