Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 281




Lại khóc à?

Lưu Trì Tân vươn tay lau đi lệ trên khóe mắt cô.

Mộ Sở khóc thút thít rồi lên án hắn đầy tủi thân:

- Anh bắt nạt em!

Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở, ánh mắt thâm trầm dần và nơi đáy mắt ánh lên tia nhìn phức tạp. Cổ họng như thít lại, hắn nói với cô đầy nghiêm túc:

- Vì không muốn bắt nạt em nên mới cố gắng không chạm vào em đó.

Nói đoạn, hắn kéo chặt áo khoác trên vai cô.

Kết quả là nước mắt của cô càng rơi lã chã.

Thấy cô khóc dữ hơn, Lâu Tư Trầm đành giải thích:

- Em nghĩ tôi không muốn sao?

Giọng nói trầm khàn của hắn như lạc đi, đôi mắt đen thẳm càng thêm u tối. Và rồi hắn vươn tay nắm lấy tay cô, kéo xuống nơi bụng dưới.

Cảm xúc trong lòng bàn tay nóng rực như lửa và cứng như thép, khiến cho Mộ Sở đỏ bừng mặt.

Cổ họng khêu gợi khẽ động, ánh mắt âm u, bàn tay hắn nắm tay cô cũng bị mồ hôi tẩm ướt:

- Chẳng phải em tò mò lần gần đây nhất tôi lên giường với phụ nữ là lúc nào sao?

Ánh mắt nóng như lửa nhìn cô đăm đăm như muốn thiêu đốt cô trong đó:

- Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết! Em là người phụ nữ đầu tiên, duy nhất và cũng sẽ là cuối cùng trong cuộc đời của Lâu Tư Trầm này, em hiểu không? Mười hai năm trước tôi không nỡ chạm vào em, mười hai năm sau là bây giờ đây cũng như thế!

Một tiếng “không nỡ” khiến cho nước mắt của Tần Mộ Sở rơi xuống như mưa.

Cô biết hắn đang sợ hãi.

Hắn sợ cô không chấp nhận nổi chuyện tương lai hắn sẽ bỏ cô mà đi.

Chưa từng có được thì cũng không sợ mất đi.

Thế nhưng Tần Mộ Sở thì sao?

Ngược lại với hắn, cô muốn có được hắn, muốn hắn cho mình chứng cứ thật thuyết phục để chứng minh hắn tồn tại trong cuộc đời cô.

- Hứa với tôi, em phải yêu quý chính mình.

Lâu Tư Trầm khoác áo cho cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn không nỡ rời:

- Đừng để tôi phải lo lắng nữa.

Bởi vì thời gian của tôi đã chẳng còn lại bao nhiêu...

Cũng có thể nói là vô cùng, vô cùng ít...

Mộ Sở cầm bàn tay to rộng của người đàn ông kia úp mặt vào trong nó, nước mắt cô vẫn rơi hoài không nén nổi.

Thực ra Tần Mộ Sở muốn hỏi hắn rằng... lần này chia cách, liệu còn có thể gặp lại nhau nữa hay không?

Hay là...

Họ sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại?

Hay là...

Họ sẽ chia cách sinh tử đôi đường?

Thế nhưng làm sao Tần Mộ Sở có thể hỏi ra thành tiếng được?

Làm sao cô dám hỏi lên thành tiếng đây?

Lâu Tư Trầm đuổi Tần Mộ Sở về phòng bên cạnh.

Lúc đóng cửa lại, Mộ Sở vẫ lưu luyến không rời.

  • Đi đi em, ngủ một giấc cho ngon.
  • Chân anh không sao thật chứ?
Tần Mộ Sở nhìn chân hắn rồi hỏi đầy lo lắng.

- Không sao đâu, hơi đau thôi, còn chịu được.

Tần Mộ Sở cắn môi hối hận:

  • Lẽ ra em không nên đến sòng bạc kia.
  • Chẳng lẽ tôi còn không có cả chút tác dụng ấy nữa à?
Trong đôi mắt đen thẳm đượm vẻ chua xót.

Hai mắt Tần Mộ Sở đỏ hoe:

- Anh biết ý em không phải là như vậy mà!

Lâu Tư Trầm vươn tay xoa đầu cô:

- Tôi đùa em chút thôi. Mau ngủ đi. Muộn rồi, tôi cũng mệt lắm.

Hắn biết chỉ có cách nói như thế thì Mộ Sở mới chịu đi vào.

- Vậy anh đi nghỉ sớm đi! Đi nhanh đi!

Mộ Sở đẩy hắn.

  • Em vào trước đi.
  • Em nhìn anh đi đã.
Lâu Tư Trầm lắc đầu.

Mộ Sở bất đắc dĩ:

  • Em đóng cửa vậy, anh nghỉ sớm đi nha, biết chưa?
  • Ừ.
Bấy giờ Mộ Sở mới lưu luyến đóng cửa lại.

Lâu Tư Trầm đứng ngoài cửa phòng cô vài giây rồi mới quay người chống gậy về phòng mình.

Mộ Sở tắm rửa qua loa, nằm trên giường nhưng khong sao ngủ được.

Cô chỉ nghĩ đến những gì Lâu Tư Trầm vừa nói, càng nghĩ thì lòng càng đau, lồng ngực như thể bị ai cầm con dao cùn cưa đi kéo lại.

Nước mắt ầng ậng dâng lên rồi tràn ra, thấm ướt cả gối đầu.

Cô mau chóng lau khô nước mắt.

...

Hôm sau.

10h sáng.

Mộ Sở rửa mặt xong, bước xuống nhà.

Lâu Tư Trầm đang ngồi đọc sách trong phòng khách, Lý Vi An vẫn đứng bên cạnh hắn.

Thấy cô xuống dưới, Lâu Tư Trầm ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách trên tay:

  • Đi ăn sáng đi, ăn xong chúng ta ra ngoài.
  • Đi ra ngoài?
Trong khoảnh khắc đó, không biết có phải gặp ảo giác không mà Tần Mộ Sở thấy ánh mắt Lý Vi An nhìn mình mang đầy oán niệm, căm hận và ghét bỏ.

- Ăn trước đi đã.

Lâu Tư Trầm giục.

  • Chúng ta đi đâu?
  • Sa mạc.
  • Sa mạc?
Đó đúng là nơi mà Mộ Sở luôn muốn tới.

  • Em sẽ thích nơi đó.
  • Nhưng mà...
  • Ăn đi đã nào.
Lâu Tư Trầm không muốn thảo luận vấn đề này với cô nữa, hắn cúi đầu đọc sách.

Mộ Sở đành phải vào nhà ăn ăn sáng.

Không biết có phải do cô nhạy cảm quá hay không, mà cứ thấy Lý Vi An nhìn mình cực kì khó chịu.

Sao thế?

Mộ Sở ăn xong bữa sáng thì vào phòng khách tìm Lâu Tư Trầm, thế nhưng hắn đã không còn ở đó nữa.

- Thiếu chủ đâu?

Mộ Sở hỏi quản gia.

- Thiếu chủ đã chờ cô trên xe rồi, ngài ấy nói cô cứ thay đồ rồi ra luôn đó là được.

Mộ Sở cau mày, không thay quần áo mà ra thẳng ngoài sna.

Hai chiếc xe việt dã đã đứng chờ ở đó.

Lâu Tư Trầm ngồi ở xe trước, xe sau là Lục Ngạn Diễm, Tiết Bỉnh và Lý Vi An.

Ánh mắt Lý Vi An nhìn cô vẫn tràn ngập thù địch.

- Định mặc thế này để đi à?

Lâu Tư Trầm hỏi Tần Mộ Sở ở ngoài xe.

Mộ Sở lắc đầu:

- Em không đi.

Lâu Tư Trầm híp mắt:

  • Sao không đi?
  • Em không thích.
  • Nói dối.
Lâu Tư Trầm vạch trần cô, rồi vươn tay ra ôm eo cô, kéo thẳng vào trong xe:

- Những gì em thích đâu có lừa được tôi.

May mà cửa xe đủ cao nên Tần Mộ Sở mới không bị cụng đầu.

- Lái xe đi!

Lâu Tư Trầm nói với tài xế.

- Nè nè nè

Tần Mộ Sở nằm trên đùi hắn kêu ầm lên:

- Em còn chưa thay quần áo mà! Anh định để em mặc đồ ngủ ra ngoài thật đấy à?

Thế nhưng tài xế vẫn điềm nhiên lái xe đi, như không hề nghe thấy lời phản đối của cô.

Cũng đúng thôi, tài xế là người Mỹ, có hiểu tiếng Trung đâu.

Mộ Sở tức giận ngồi xuống bên cạnh Lâu Tư Trầm mà oán thán:

  • Sao anh bá đạo thế hả? Em đã bảo là em không muốn đi rồi mà.
  • Thế thì coi như em đi cùng tôi vậy.
  • ... Nhưng có ra ngoài cũng đừng để em mặc đồ ngủ mà đi chứ?!
Mộ Sở phùng miệng kéo bộ áo ngủ hoạt hình trên người.

Đi ra đường thế này thì xấu hổ chết!

  • Tí nữa rồi mua.
  • Phí tiền!
  • Ừ, tôi thấy em mặc bộ này trông cũng xinh lắ.
  • Thôi, mình đi mua đồ đi.
Sau đó xe đi qua trung tâm thương mại, Tần Mộ Sở thay đồ mới đi ra.

Bấy giờ đoàn người mới đi vào sa mạc.

Đi mấy tiếng liền mới tới đích.

Phóng mắt ra xa chỉ thấy một biển cát vàng mênh mang bát ngát ngời lên ánh sáng huy hoàng, hệt như được dát vàng nạm bạc.

- Oaaaaa

Tần Mộ Sở không nhịn được mà thốt lên:

- Đẹp quá!

Trước kia cô từng ao ước được đến sa mạc một chuyến, thế nhưng nhiều năm trôi qua vì có quá nhiều chuyện quấn thân nên chẳng có cơ hội, hôm nay cuối cùng cô cũng được thỏa ước mơ rồi.

Tần Mộ Sở quay đầu lại nhìn Lâu Tư Trầm.

Giữa biển cát mênh mang, hắn mặc Tây trang phẳng phiu, chống gậy trên tay, đứng nơi ngược sáng.

Đi đứng không tiện cũng chẳng làm ảnh hưởng tới khí chất ngạo nghễ trời sinh, cùng với khí thế như vương giả toát ra từ người đàn ông ấy.

Đúng vậy.

Hắn thực sự là vương giả!

Từ trước tới nay, trong thế giới của Tần Mộ Sở, hắn luôn luôn là vị vương giả oai phong sừng sững vì cô chắn gió che mưa. Người đàn ông trên thần vị này làm sao có thể mặc cho bệnh tật đoạt đi sinh mệnh cơ chứ?

Thượng Đế làm sao nỡ?!

Không hiểu sao, Tần Mộ Sở cứ nhìn hắn như vậy mà hai mắt đỏ hoe.

Có lẽ là vì ánh mặt trời trên sa mạc chói mắt quá...

Lâu Tư Trầm bước từng bước tới bên cô.

Mộ Sở sợ hắn nhìn ra cảm xúc của mình, bèn cuống quýt quay người sang hướng khác.

Lâu Tư Trầm chỉ có thể đứng sau lưng cô.

Hắn hơi cúi người, đôi môi mỏng áp sát vành tai cô, ánh mắt lại nhìn tới một đàn lạc đà đứng ở phía trước. Hắn hỏi:

  • Em muốn cưỡi lạc đà không?
  • Lạc đà?
  • Ừ.
  • Nhưng mà...
  • Vậy thì lên ngồi cùng với tôi đi.
Mộ Sở chưa kịp nói xong đã bị Lâu Tư Trầm ngắt lời.

Hắn biết cô muốn nói gì.

Điều mà cô quan tâm luôn luôn là hắn.

Mà điều hắn quan tâm vĩnh viễn chính là cô!

Lâu Tư Trầm ngồi lên lạc đà đầu tiên, sau đó vươn tay kéo Tần Mộ Sở lên lưng nó.

Lạc đà thong thả bước đi, Tần Mộ Sở sợ đến mức bật thốt tiếng kêu, ngồi cứng đơ người. Một cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm chặt eo cô, và bàn tay cô cũng được nắm lấy trong một bàn tay rộng ấm áp.

Tiếng nói của Lâu Tư Trầm vang lên trên đầu cô:

- Sợ thì cứ bám chặt tôi.

Vừa nghe thấy thế, trái tim chênh vênh đột nhiên bình lặng.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn:

- Có anh ở đây, em sẽ không ngã đâu mà.

Lâu Tư Trầm gật đầu, “ừm” một tiếng, nhìn vào đôi mắt điểm xuyết những đốm vàng lấp lánh của cô, hắn hỏi:

  • Có thích không?
  • Of course!
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm khẽ động.

Rồi sau đó hắn cúi đàu xuống, ôm lấy hai má hồng hồng của Tần Mộ Sở, đặt xuống trên bờ môi đỏ mọng một nụ hôn sâu.

- ...

Tần Mộ Sở ngẩng đầu, trợn mắt, nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Cô liếm đôi môi như thể còn chưa đã ghiền:

  • Anh vừa hôn em đấy à?
  • Em ngẩng đầu mãi thế không mệt sao?
Hắn tỉnh bơ lảng sang chuyện khác.

- Anh xấu hổ hả? Xấu hổ hả?

Tần Mộ Sở chớp mắt hỏi hắn.

Lâu Tư Trầm nhìn cô, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

- Trên đời này chắc chỉ có mình em là con gái mà da mặt dày đến mức ấy thôi.