Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 279




Tối đến, Lâu Tư Trầm quả nhiên đưa Tần Mộ Sở đến sòng bạc tham quan.

Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này. Tuy đã nghe danh thành phố cờ bạc Las Vegas từ lâu nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn bị choán ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.

Đồ sộ quá!

Trụy lạc quá!

Mộ Sở cảm thấy mỗi góc ở nơi này đều ngập tràn hơi thở xa hoa trụy lạc, không khí ấy như có ma lực hấp dẫn con người ta đắm chìm.

Tần Mộ Sở mới theo Lâu Tư Trầm đi tới cửa đã thấy một người đàn ông da trắng mặc đồng phục trắng ra đón tiếp, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với Lâu Tư Trầm.

Mộ Sở nhìn thẻ tên của người đàn ông da trắng kia thì hình như hắn là quản lý cấp cao ở nơi này. Hắn nói tiếng Anh rất nhanh nên hầu như cô nghe không hiểu, chỉ có thể nắm được mấy key word trong lời hắn nói, có vẻ như hắn mời hai người họ lên sảnh VIP nhưng bị Lâu Tư Trầm từ chối.

- I’m just take her to play!

Mộ Sở hiểu câu này.

Hắn nói hắn chỉ đưa cô tới đây chơi thôi.

Lâu Tư Trầm quay lại nói với Tần Mộ Sở:

  • Chúng ta chơi ở đại sảnh đi, sảnh VIP trên lầu không vui như dưới này đâu.
  • Được!
Mộ Sở cũng không muốn lên sảnh VIP

Dùng ngón chân nghĩ cũng biết sảnh VIP yên ắng hơn dưới này nhiều.

Cô đi đánh bạc cơ mà! Đánh bạc phải đông mới vui chứ! Ít người thì đánh với ai? Hơn nữa họ đâu phải đến chơi sống mái gì, họ đến để thử cho biết thôi mà!

Lâu Tư Trầm đưa Tần Mộ Sở vào trong đại sảnh, trong sảnh có tới một nửa người là người Trung Quốc, nhưng đây cũng không phải là chuyện gì kì lạ, bởi vì ở đâu thì người Trung Quốc cũng vẫn rất đông.

Nhân viên nhanh chóng đổi xèng đánh bạc ra cho họ.

Tần Mộ Sở xách túi xèng, ước lượng một chút rồi hỏi Lâu Tư Trầm ngồi bên cạnh:

  • Đây là bao nhiêu thế?
  • Không nhiều lắm đâu.
  • Mấy chục vạn hả?
  • Năm lần em.
  • Bao nhiêu cơ?
Mộ Sở nghẹn họng chỉ vào đống xèng trong tay mình.

  • Anh bảo chỗ này là năm trăm vạn á?
  • Đi chơi đi.
  • Không phải...
Tần Mộ Sở liếm môi đầy căng thẳng:

  • Chúng ta đã bảo là chỉ đến trải nghiệm chút thôi cơ mà. Năm trăm vạn... nhiều quá! Chỗ tiền này ở nước mình đủ mua cả cái biệt thự đấy, nếu thua hết cho người ta thì thà mang về mua nhà còn hơn!
  • Chưa ra trận đã nghĩ đến thua, sao em nhát thế?
Lâu Tư Trầm híp mắt nhìn cô, buồn cười.

- Ừ ha.

Mộ Sở vỗ trán mà cười:

  • Có khi em lại thắng được cả một tòa biệt thự thì sao?
  • Đi đi
  • Anh không đi với em à?
  • Tôi đi đứng không tiện mà.
Lâu Tư Trầm chỉ xuống chân mình.

- Thôi được rồi.

Tần Mộ Sở thương hắn, đương nhiên sẽ không làm khó hắn. Cô biết hắn đồng ý đi tới đây chơi với mình đã là chẳng dễ dàng gì rồi:

  • Vậy anh ngồi đây chờ em, em chơi xong rồi về tìm anh nhé.
  • Tôi nghỉ một lát rồi qua tìm em.
  • Thôi, anh cứ ngồi đây chờ em chiến thắng trở về là được!
Mộ Sở hùng dũng hiên ngang bước đi.

Lâu Tư Trầm ngồi trên sofa, mồ hôi lạnh túa ra đẫm trán.

Khi đi ra ngoài, ít khi hắn không ngồi xe lăn, thế nhưng ra ngoài cùng Mộ Sở thì hắn lại không muốn ngồi trên xe lăn. Lý do rất đơn giản, hắn không muốn để người ta dùng ánh mắt nhìn kẻ tàn tật mà nhìn mình khi ở bên cô, dù là ánh mắt tiếc hận, đồng cảm hay ghét bỏ, đều không được!

Khi đứng bên cạnh Tần Mộ Sở, Lâu Tư Trầm hi vọng mình có thể thẳng lưng làm người đàn ông che mưa chắn gió cho cô!

Mộ Sở không đi quá xa mà dừng lại ngay một bàn đánh bạc ở đằng trước, trước bàn tụ tập vô số đàn ông và phụ nữ, đang cao giọng hô to đại tiểu bằng nhiều thứ tiếng khác nhau.

Một vòng kết thúc, vòng mới bắt đầu.

Mộ Sở vươn tay rụt rè thả một đồng xèng vào chữ “Đại”, tất cả mọi người đều phì cười, nhạo báng cô đánh quá nhỏ.

Mộ Sở chun chun mũi, không thèm để ý đến.

Người ta mới chơi mà, thử tí mà, liên quan gì?

Mộ Sở không quên quay đầu nhìn Lâu Tư Trầm ngồi trên sofa, thấy hắn đang thong dong hút thuốc thì mới yên tâm.

Mở bài ra, ha hả! Đại thật!

Mộ Sở vui vẻ lắm, thả một xèng xuống, thắng mười xèng về.

Tần Mộ Sở bỏ xèng thắng được vào túi ròi phấn chấn quay lại muốn khoe với Lâu Tư Trầm, ai dè vừa nhìn sang thì thấy bên cạnh hắn có một cô nàng tóc vàng mắt xanh.

Cô nàng ăn mặc đến là gợi cảm!

Bikini tam giác! Quần lót chữ T!

Trời ạ!

Cô ta dám mặc mà Mộ Sở còn không dám nhìn!

Sớm biết đàn bà nước ngoài cởi mở, thế nhưng Tần Mộ Sở không ngờ họ lại cởi mở đến mức độ này.

Nếu nghĩ rằng cô ta chỉ cởi mở về cách ăn mặc thôi thì sai bét nhé!

- Đêm nay ngài rảnh không?

Cô ta hơi nghiêng người, bộ ngực sắp nhảy ra ngoài dụi lấy dụi để trên cánh tay của Lâu Tư Trầm, bàn tay mềm mại như không xương vươn xuống thăm dò hạ thân của hắn.

Mộ Sở chỉ cảm thấy cả người mình bị lửa giận châm lên thành đuốc, bao nhiêu niềm vui vì thắng tiền đều biến mất sạch.

Cô đang định đứng dậy đi qua đó thì thấy Lâu Tư Trầm nắm chặt cổ tay của ả đàn bà kia, rồi cô ta rên lên đau đớn. Sau đó hắn buông cô ả ra, lạnh lùng thốt một chữ:

- Cút!

Mộ Sở thấy cô ta trắng bệch mặt mũi, cổ tay trật khớp, trông đau cực kì.

Cô ta thảm bại, chật vật bỏ đi.

Mộ Sở rùng mình một cái rồi nhớ tới những lần mình tuốt súng cho Lâu Tư Trầm.

Xem ra không bị hắn bẻ gãy tay là đã may mắn lắm rồi.

- Thiếu chủ đại nhân ơi, anh nhẫn tam quá. Anh bẻ gãy tay người ta thật đấy à?

Tần Mộ Sở ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lâu Tư Trầm thuận tay gạt thuốc xuống gạt tàn:

  • Không biết nặng nhẹ quen rồi.
  • Tốt xấu gì người ta cũng là con gái, lại còn xinh đẹp nóng bỏng nữa đấy...
  • Hay tôi gọi cô ta về đây nhé?
Lâu Tư Trầm cố ý đùa cô.

- Anh dám hả?

Mộ Sở giả bộ lườm hắn rồi lại hỏi:

  • Cô ta vừa sờ chỗ nào? Em phải sờ bù!
  • ...
Cô nàng này lúc nào cũng chỉ nghĩ cách sàm sỡ hắn thôi!

Mộ Sở học theo cô ả lẳng lơ kia, vươn móng heo sờ thân dưới của Lâu Tư Trầm một chặp trước mặt bàn dân thiên hạ.

Cô nghĩ bụng, người khác làm thế được thì cô cũng làm được chứ sao? Dù sao ở đây cũng có ai quen biết cô đâu.

Còn nữa, ai ai cũng đang đặt chú ý lên sòng bài, có ai đi để ý góc khuất này của họ chứ?

Nơi bị Tần Mộ Sở sờ vào nhất thời cứng lên!

Mộ Sở quẫn quá, hai má đỏ bừng, nhìn về phía người đàn ông bị mình trêu đùa thì thấy mặt mũi hắn sa sầm xuống, ánh mắt cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Mộ Sở sợ quá, vội vàng thu tay lại rồi cười hì hì:

- Em thắng tiền nè, em đi chơi tiếp đây.

Nói xong thì xách túi xèng chạy trối chết.

Mặt kệ Lâu Tư Trầm ngồi một mình ở đó, sắc mặt đen sì sì.

Bụng dưới bị cô trêu chọc còn ưỡn ngực ngẩng đầu, mãi không dịu xuống.

Mà cô nàng kia thì đã cắm đầu vào chơi tiếp rồi.

Khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn càng thêm ngời sáng, nụ cười tươi tắn từ khóe miệng lan đến đôi mắt trong veo, xán lạn đến mê người.

Lâu Tư Trầm nhìn cô hồi lâu, mắt hơi híp lại.

Mộ Sở đánh bài đại tiểu giành toàn thắng, ai ngờ vừa chạy tới máy đánh bạc thì đã thua đến không còn manh giáp, chẳng những nó nuốt hết số tiền cô vừa thắng được mà còn ăn luôn một nửa vốn mang theo.

Mộ Sở chán nản đếm số xèng còn lại, thật không cam lòng để cho máy nuốt trọn cái biệt thự của mình, đang không biết phải làm sao thì tiếng nói trầm thấp của Lâu Tư Trầm đã vang lên bên tai:

- Muốn thắng cái máy đánh bạc này thì cần phải thông minh một chút.

Nói đoạn, hắn ngồi xuống chiếc ghế sau lưng cô.

Mộ Sở quay đầu bĩu môi:

- Ý anh là em không đủ thông minh chứ gì?

Lâu Tư Trầm vòng tay qua vai Tần Mộ Sở, cầm một đồng xèng trong tay cô rồi chỉ vào hình vẽ trên máy, giới thiệu một cách đầy kiên nhẫn:

- Xác suất trúng được tính toán bằng phép toán xác suất thống kê, máy đánh bạc có hai giá trị thiết yếu cần tính là xác suất trúng và giá trị tồn dư. Khi số xèng bên trong thấp hơn giá trị tồn dư thì hệ thống sẽ nuốt xèng vào, giai đoạn này chính là giai đoạn nuốt tiền mà em vừa mới trải qua. Khi số xèng bên trong cao hơn giá trị tồn dư thì cái máy này sẽ phun xèng ra, người thắng phần lớn thắng ở giai đoạn này. Đương nhiên, loại máy đánh bạc cao cấp này sẽ tăng tần suất nuốt và phun, để người chơi không đoán ra quy luật, cho nên ván này chúng ta cứ show hand đi!

- ...

Thế là Mộ Sở đành trợn mắt nhìn hắn ném tất cả số xèng của mình vào trong máy đánh bạc.

- Nè...

Mộ Sở còn chưa kịp kêu lên.

- Lỡ may mình thua thì sao?

Đống xèng kia ít nhất cũng phải hai trăm vạn mà bị hắn ném sạch vào rồi! Mộ Sở nghĩ thôi cũng thấy đau hết cả đầu.

- Thua thì thôi, đến chơi mà.

Lâu Tư Trầm nói rồi ấn mấy cái trên máy đánh bạc, máy đánh bạc mau chóng vận hành.

Mộ Sở căng thẳng nín thở nhìn những con số và đèn màu trên máy đánh bạc, miệng lẩm bẩm:

- Phun ra, phun ra, phun ra đi!

Năm sáu trăm vạn đó!

Tiền bằng cả căn biệt thự đó!

Nhất định phải bắt cái máy này phun ra bằng được!

Mộ Sở căng thẳng đến mức suýt nữa thì quên cả thở, thế nhưng Lâu Tư Trầm sau lưng cô lại bình tĩnh như không, dường như thắng thua chẳng hề quan trọng, lại dường như hắn đã đoán được kết quả rồi.