Mộ Sở nhìn thấy bộ dạng chán nản của Tiết Bỉnh nhịn không được lén cười.
Tại sao cô cảm thấy Lâu Tư Trầm thật ra chính là cố ý vậy nhỉ?
- Chị ba, chị thật sự là nữ hán tử trong nữ nhân nha!
Ngồi trên ghế lái Lục Ngạn Diễm quay người lại cười nói với Mộ Sở.
- Được lắm đó nha, trên người không một xu dính túi mà cũng dám chạy ra nước ngoài, thật không hổ danh là chị ba của chúng em!!
Anh ta nói xong, còn giơ ngón cái lên với Mộ Sở.
- ...
Mộ Sở bị anh ta trêu như vậy, mặt cũng đỏ hết lên.
- Chị một người lơ lơ đễnh đễnh chạy đến đây, không sợ không liên lạc được với chúng em sao?
Lục Ngạn Diễm tiếp tục hỏi cô.
- Sợ chứ! Làm sao mà không sợ? Lỡ như không liên lạc được, thì tôi ngồi máy bay về lại nước thôi! Bảo Dung Nhan nhà cậu cho tôi tiền vé máy bay bay về là được chứ gì?
- Chị ba, gan chị cũng đủ lớn thật! Thật sự mà để chị về, anh ba còn không diệt hết tụi em sao?
- Quay về, cấm túc một ngày!
- Tại sao chứ!!
Lục Ngạn Diễm cao giọng khán nghị.
Lâu Tư Trầm lườm hắn một cái:
- Lòng cậu tự rõ!
- Không phải chỉ là gọi muộn vài tiếng đồng hồ thôi sao? Nhưng em cũng biết chị ba qua đây mà! Anh ba, anh như vậy quá không hậu đạo rồi, có người yêu thì quên bạn bè chính là nói người như anh đó!
- Quen là được!
- ...
Mộ Sở ngồi một bên vui vẻ mà xem kịch.
Đột nhiên có một ảo tưởng, dường như họ lại trở về sáu năm trước...
Lúc đó bọn họ, cũng thích đấu miệng như hiện tại, xen miệng vào nói thêm.
Nếu như vẫn là sáu năm trước, tốt biết bao!
Nếu như giữ họ từ trước đến nay không trải qua cơn ác mộng đó, thì tốt biết nhường nào!
Nhưng tiếc là, trên thế giới này, mãi mãi không tồn tại nếu như!
Nửa tiếng sau, xe dừng ở một biệt thự xa hoa.
Mấy người họ liên tục xuống xe.
Tiêt Bỉnh giúp Mộ Sở cầm hành lý.
Lục Ngạn Diễm giới thiệu với Mộ Sở:
- Căn phía trước là của anh ba, căn phía sau đó là em với Tiết Bỉnh ở chung! Chị ba nếu có chuyện gì, trực tiếp đến căn phía sau tìm tụi em là được rồi!
- Cút đi!
Lục Ngạn Diễm cảm thán:
- Có người yêu quên bạn bè mà!! Được, cút thì cút! Ai bảo hai người xuân tiêu một khắc đàng ngàn vàng chứ! Lão Tiết, cút thôi!!
Lục Ngạn Diễm từ cửa đi vào quắc quắc tay với Tiết Bỉnh.
Tiết Bỉnh cực hiểu chuyện, chào hỏi Mộ Sở với Lâu Tư Trầm xong, cũng đi theo Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễn cũng thật sự đủ hư hỏng, trước khi đi còn nhắc nhở một câu:
- Chị ba, buổi tối nhẹ nhàng một chút, thân thể yếu đuối của anh ba e là không trụ được đó!
- ...
Mộ Sở căng thẳn hình anh ta một cái, đôi mắt tràn đầy vẻ phiền muộn.
- Đừng nghe cậu ta nói bậy!
Lâu Tư Trầm trầm bước đi vào trong.
Mặt Mộ Sở ngạc nhiên, đuổi theo bước chân của hắn, cười hi hi nói:
- Vậy có nghĩ là có thể yên tâm ngủ rồi?
- ...
Lâu Tư Trầm cuối đầu nhìn cô một cái:
- Ý tôi là, thân thể của tôi không có yếu đuối như cậu ta nói!
Mộ Sở vểnh môi nhỏ tiếng nói:
- Không thử qua làm sao mà biết?
Lâu Tư Trầm:
- ...
Vừa vào cửa, Lâu Tư Trầm hỏi Mộ Sở:
- Em muốn ăn cái gì?
- Hả?
- Có gì để ăn?
- Giờ này, đầu bếp cũng đã ngủ hết rồi, em muốn ăn cái gì, tôi... cô gắng làm cho em ăn.
- Anh nói cái gì?
Hắn làm đồ cho cô ăn? Nói đùa cái gì vậy!?
- Anh biết làm đồ ăn?
Mộ Sở cảm thấy đại khái là cô nghe được chuyện buồn cười nhất trong năm nay.
Sắc mặt Lâu Tư Trầm hơi nhăn nhó lại:
- Chưa làm qua.
- ...
Mộ Sở cảm thấy hắn chắc là muốn độc chết cô.
- Nhưng mà dựa vào IQ của hai chúng ta mà nói. Chuyện mà em có thể làm, thì tôi tự nhiên cũng không thành vấn đề.
Lâu Tư Trầm nói xong, quay người bước vào phòng bếp.
Mộ Sở liền bước theo sau:
- Cái này là anh bẻ cong lý lẻ thì có.
- Thử xem?
- Hả... được! Thử thì thử!
Lâu Tư Trầm mở tủ lạnh ra, nhìn thực phẩm trong tủ lạnh.
Mộ Sở đưa đầu vào giữa tay hắn và tủ lạnh, có bài có bản mà gọi món ăn:
- Em muốn ăn khoai tây cắt sợi xào giấm!
Lâu Tư Trầm lấy một củ khoai tây lớn ra, để trên bàn bếp.
- Thịt!
Lâu Tư Trầm lại ngắt một miếng thịt ra.
- Còn nữa... cà chua xào trứng!
Lâu Tư Trầm lại từ bên trong lấy cà chua và trứng ra.
- Ok rồi!
Mộ Sở gọi xong món ăn, tâm mãn ý nguyện.
- Xác định là đủ rồi?
Lâu Tư Trầm cuối đầu nhìn cô trong lòng mình.
Mộ Sở ngước đầu nhìn lại hắn:
- Còn thêm nữa, em sợ anh nấu đến sáng mai luôn ấy!
- ...
Lâu Tư Trầm đóng tủ lạnh lại.
Hắn nói với Mộ Sở:
- Ra sô pha phòng khách ngủ một chút, làm xong tôi gọi em.
- Không đi, không đi!
- Em bây giờ cả người như được tiếp thêm máu gà vậy, một chút cũng không buồn ngủ!
Vốn là lúc ở sân bay, Mộ Sở cảm thấy bản thân mình lúc nào cũng có thể ngất đi, vừa mệt vừa đói, một chút tinh thần cũng không có, nhưng sau khi gặp được hắn rồi, cả người như được tiếp thêm hưng phấn vậy, cực kì vui mừng, làm gì còn mệt mỏi với buồn ngủ nữa chứ?
Chỉ cần được nhìn thấy hắn, đừng nói là ngủ, ngay cả bắt cô không ăn không uống, cô cũng chịu được hết!
Mộ Sở quen thuộc mà rửa sạch khoai tây, Lâu Tư Trầm đứng một bên cầm điện thoại, chăm chú tìm cách làm của các món ăn đó.
Nhìn bộ dạng đó của hắn, Mộ Sở cảm thấy bản thân chắc là đến mai mới được ăn cơm rồi.
Mộ Sở nghiên đầu hỏi hắn:
- Anh có buồn ngủ không?
- Không.
- ... Vậy thì được.
Mộ Sở tiếp tục rửa khoai tây, lại tìm dao gọt vỏ, xử lý sạch vỏ của khoai tây.
Lại quay người hỏi Lâu Tư Trầm:
- Tối hôm nay em ngủ ở đâu?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm đang nhìn màn hình điện thoại quay qua nhìn cô:
- Phòng khách.
Ồ...
Thực ra cô đã đoán ra từ sớm rồi!
Nhưng mà...
- Em có thể ngủ cùng anh không?
Dù sao da mặt cô cũng dày đến như vậy rồi, thì làm gì sợ mất mặt nữa!
- ...
Lâu Tư Trầm dường như không ngờ đến cô sẽ trực tiếp hỏi như vậy.
Hắn cuối đầu xuống, ánh mắt nhìn vào cô:
- Bây giờ em thật sự đã quên mất hai chữ ‘ngại ngùng’ viết làm sao luôn rồi sao?
- Hứ!
- Giả chính chắn! Thôi đi, dù sao em cũng không ở đây quá hai ngày thì đi về rồi.
Lâu Tư Trầm nghe thấy, chau mày nhẹ, hỏi cô:
- Khi nào đi?
- Chắc này mai hay ngày mốt!
- Hôm nay cộng thêm ngồi máy bay đã trễ mất một ngày, ở lại đây một hai ngày, đợi em về đến nhà cũng đã bốn ngày rồi, cũng tàm tạm rồi.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn chầm chầm vào cô, bạc môi gợi cảm mím chặt lại.
Mộ Sở chú ý thấy ánh mắt của hắn, cô quay đầu nhìn hắn:
- Nhìn em như vậy làm gì?
- Đã vội như vậy rồi, tại sao còn muốn đến?
Mộ Sở một bên đánh trứng, một bên trả lời hắn:
- Đương nhiên là đến xem anh rồi, còn có thể đến để làm gì? Bây giờ thấy anh khỏe mạnh, em đương nhiên là yên tâm đi rồi.
- Nếu tôi không khỏe thì sao?
- Sặc!
Sắc mặt Mộ Sở tối lại, trừng mắt nhìn hắn:
- Không được nói bậy!
- Nếu tôi không khỏe, có phải sẽ không đi nữa?
Khoang mắt của Mộ Sở liền đỏ lên:
- Em nói là không được nói bậy! Anh không được phép không khỏe!!
Cô thực sự là sắp khóc đếnh nơi rồi.
Lâu Tư Trầm thấy vậy, thì không dám chọc ghẹo cô nữa:
- Tôi chọc em chơi thôi, không được khóc...
- ...
Mộ Sở nén nước mắt lại, không cho nó từ trong khóe mắt chảy ra.
Lâu Tư Trầm nhìn thấy cô như vậy, trong tim cứ như bị đâm vào một cái vậy, hắn đưa tay, giúp cô gạt đi nước mắt, bất lực mà thở dài một hơi:
- Còn không phải muốn em ở lại đây thêm mấy đêm...
Lời này, hắn nói rất nhẹ.
Nhưng Mộ Sở vẫn nghe rất rõ ràng.
Nước mắt trong khoang mắt của cô lặp tức được thu lại, liền được thay bởi nụ cười:
- Vậy được, em miễn cường ở lại thêm một đêm vậy! Nhưng mà, chỉ một đêm, không được hơn đâu! ở nhà còn có hai đứa nhỏ đang chờ em nữa!
- Một đêm...
Lâu Tư Trầm đột nhiên đưa tay, ôm Mộ Sở vào trong lòng mình.
Hai tay hắn vòng lại ở eo thon của Mộ Sở, cằm áp sát lên cổ của Mộ Sở, khiếng cả người cô đều bị hắn khóa chặt trong lòng.
Mộ Sở dường như không ngờ đến Lâu Tư Trầm sẽ đột nhiên ôm mình, hơn nữa còn ôm chặt đến vậy, cô ít nhiều cũng có chút thụ sủng nhược kinh, rất lâu cũng không từ trong ngạc nhiên đến hoan hỉ mà hồi hồn lại.
- Sao vậy?
Mộ Sở nhẹ nhàng hỏi hắn.
Tim, nơi mềm mại nhất, toàn bộ bị hút vào trong.
Cô lúc này, cả người đều nhẹ bay bổng lên, cao lên tới trên mây, tất cả đều hiện lên như không chân thật.
Quả nhiên, vòng tay của hắn, là nơi mà cô tham luyến nhất.
Được hắn ôm, là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này!
Lâu Tư Trầm sủng nịnh vỗ nhẹ đầu cô, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của cô, chỉ cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, họng hắn thắt lại, trền giọng nói:
- Lúc nhìn thấy em ở sân bay, cảm giác dường như trong mơ! Em làm sao mà có thể lơ đễnh như vậy? Cái gì cũng không mang theo, một thân một mình mơ mơ hồ hồ mà chạy đến đây! Nếu như tôi tìm không được em thì làm sao?
- Em sẽ để anh tìm được em, trừ phi anh không đến tìm em!
Không đi tìm cô?
Hắn làm sao mà nỡ!
Nếu như có thể, hắn thật hi vọng, thời gian có thể ngưng đọng lại vào giây phút này, giây này!
Hắn buông cô ra, cuối đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn cô, có tia sáng lướt qua đôi mắt đó của hắn, hắn vương tay ra nắm lấy cằm của cô, nhẹ giọng hỏi cô:
- Tôi có thể hôn em không?
Một nụ cười không hề che giấu, cong lên từ miệng Mộ Sở.
Mộ Sở nhón chân lên, hướng thẳng bạc môi gợi cảm của hắn, đúng lúc hắn đang cuối đầu, bờ môi mỏng chuẩn xác hướng xuống, chuẩn xác khóa môi đỏ của cô...