Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 267




Tiết Bỉnh xuống xe trước, lấy hành lý từ trong cốp xe ra cho Mộ Sở.

- Thiếu phu nhân, để tôi đưa ngài vào đi.

- Không cần, không cần đâu.

Mộ Sở vội xua tay từ chối, lấy hành lý của mình từ trong tay Tiết Bỉnh, nói với anh ta:

- Cứ đưa đến đây thôi! Đi vào nữa thì chẳng qua là buồn thêm mà thôi!

Tiết Bỉnh thở dài, không khăng khăng nữa:

- Vậy thì thiếu phu nhân đi thong thả.

- Tạm biệt!

- Tạm biệt.

Mộ Sở mang theo rương hành lý, một mình đi về phía sân bay quốc tế.

Tiết Bỉnh nhìn theo bóng lưng Mộ Sở rời đi, buông tiếng thở dài não nề.

Lúc này, anh ta thực sự hoài nghi lúc trước mình tự chủ trương sắp đặt cho cô ấy và thiếu chủ gặp gỡ bất ngờ, rốt cuộc là đúng hay sai nữa…

Có lẽ, anh thật sự đã làm sai rồi!

Mãi cho tới khi bóng lưng Mộ Sở biến mất ở cửa sân bay, Tiết Bỉnh mới lại ngồi vào trong xe.

- Chị Sở Sở, đây nè! Đây nè!

Lý Sảng đứng xếp hàng trong đám đông thấy Mộ Sở vội vẫy gọi:

- Xếp bên đây xếp bên đây!

Mộ Sở không đi qua mà đứng ở cuối đội ngũ:

- Không sao đâu, chị tự xếp hàng được mà! Em đi trước đi.

- Thế lỡ không ngồi chung với nhau thì sao?

- Không sao đâu, lên máy bay rồi đổi ghế là được mà!

- Vậy được rồi…

Hàng ngũ mà Mộ Sở đứng vào thật sự là có rất nhiều người. Thật ra cô có thể nhờ Lý Sảng làm đăng ký giúp mình, nhưng không hiểu sao, cô vẫn đứng vào cuối hàng.

Mộ Sở cảm thấy, thật ra trong lòng cô vẫn còn đang thấp thoáng mong chờ điều gì đó.

Mong chờ điều gì vậy?

Có lẽ, là đang mong chờ bóng dáng nào đó…

Mong chờ một người nào đó…

Mong chờ giọng nói nào đó…

Mộ Sở lề mề đăng ký xong, bên Lý Sảng đã bắt đầu khâu kiểm tra hành lý. Lần này cô không cho Mộ Sở mè nheo nữa mà kéo cô vào trong hàng ngũ luôn.

- Chị Sở Sở, sao chị lại rề rà thế? Không biết còn tưởng chị không nỡ đi ấy!

Lý Sảng nói đến đây, chợt nhớ tới Lâu Tư Trầm:

- Đúng rồi, ngài Lâu đâu rồi? Ngài ấy không về nước cùng với chị à?

- Anh ấy ở London.

Mộ Sở nói.

- Hả?

Lý Sảng có vẻ hơi bất ngờ, sau đó bỗng hiểu ra:

- Thì ra là chị đang chờ ngài Lâu tới!

- Không phải!

Mộ Sở phủ nhận ngay tức khắc, đẩy tay Lý Sảng:

- Mau lên, sắp tới em rồi kìa. Cởi áo khoác ra!

Cô không muốn nói chuyện với người khác về chủ đề này.

- Ờ ờ!

Lý Sảng thấy thế, vội cởi áo khoác trên người ra, lấy điện thoại ra khỏi túi, đặt lên quầy kiểm tra hành lý.

Mộ Sở chạy theo.

Đứng trên bệ kiểm tra, dụng cụ rà soát trên người, trái tim Mộ Sở vẫn còn lơ lửng bên ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, còn đang chờ mong gì đó.

- Đi được rồi.

Nhân viên kiểm tra nói tiếng Anh trôi chảy nhắc nhở Mộ Sở đang ngẩn người.

Mộ Sở thế mới bừng tỉnh, bước xuống bậc thang, lại đi lấy áo khoác và di động đặt trên quầy kiểm tra.

Cô mở điện thoại lên nhìn thoáng qua theo bản năng, không có bất cứ nhắc nhở cuộc gọi nhỡ nào.

Mộ Sở lại tắt màn hình điện thoại đi, trái tim cũng chìm vào bóng tối giống như màn hình di động vậy.

- Chị Sở Sở, đi thôi!

Lý Sảng đứng đằng trước gọi cô.

- Đến đây!

Mộ Sở mặc áo khoác vào, cất bước đi về phía trước.

Có lẽ, hắn sẽ thật sự không đến đâu!

Vậy thì… Cứ thế đi!



Cách thời gian cất cánh còn hai giờ.

Thời gian chờ máy bay, chắc chắn là nhàm chán nhất.

Trong lúc này, Mộ Sở đi vào cửa hàng miễn thuế một chuyến, mua cho người trong nhà những thứ mà họ thích nhất.

Mua xong, còn dư lại một giờ.

Mộ Sở xách đồ bước ra từ cửa hàng miễn thuế, đang cân nhắc xem một giờ này mình phải giết thời gian bằng cách nào mới tốt thì bỗng, một người đàn ông nước Anh thân hình cao to xuất hiện trước mặt Mộ Sở.

Hắn ta nói tiếng Trung Quốc không được tiêu chuẩn cho lắm, hỏi Mộ Sở với vẻ cung kính:

- Xin hỏi cô là cô Tần Mộ Sở đến từ Trung Quốc phải không?

Mộ Sở ngẩng đầu nhìn hắn ta với vẻ ngờ vực. Cô thấy thẻ nhân viên trước ngực hắn ta, mặc dù có một số từ vựng tiếng Anh cô không hiểu lắm, nhưng nhìn tấm thẻ này thì đúng là nhân viên làm việc trong sân bay.

- Tôi là Tần Mộ Sở. Xin hỏi anh có việc gì không vậy?

Mộ Sở nghĩ, nhân viên làm việc tìm tới tận nơi, chẳng lẽ là giấy tờ của cô bị mất à? Hay là do thủ tục chưa làm hết? Nhưng hình như cô không làm mất thứ gì hết mới đúng.

Mộ Sở nói, sờ túi áo theo phản xạ. Giấy tờ của cô đều nằm bên trong, thẻ đăng ký cũng không làm mất.

Cô thật sự không hiểu người này tìm mình để làm gì nữa.

Dường như trình độ tiếng Trung của người đàn ông nước Anh này cực kỳ có hạn, hắn ta nói chuyện khá là loạn xạ:

- Ngài Lâu… Trong phòng chờ VIP…

Mộ Sở vừa nghe thấy hai chữ ‘Ngài Lâu’ thì ánh mắt sáng rực:

- Ngài Lâu ở trong phòng chờ VIP à?

- Đúng! Đúng!

Người đàn ông nước Anh gật đầu, còn nói thêm:

- Ngài ấy mời cô đi một chuyến.

- Ở đâu? Phiền anh dẫn tôi đi.

Mộ Sở sợ hắn ta không hiểu tiếng Trung của mình nên vội phiên dịch lại bằng tiếng Anh một lần.

Người đàn ông nước Anh gật đầu lia lịa:

- OK! OK! Follow me!

Mộ Sở vội đi theo.

Trong lúc nhất thời, trái tim cô đập mạnh tới mức gần như có thể bay ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào…

Phòng chờ VIP tư nhân…

Lúc Mộ Sở đẩy cửa đi vào, lập tức thấy Lâu Tư Trầm đang ngồi trên một chiếc ghế sofa, cúi đầu, dường như đang chăm chú đọc tờ báo trên tay.

Cả phòng chờ chỉ có một mình hắn.

Như thể đã nhận ra Mộ Sở vào phòng, hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Mộ Sở.

Ánh mắt của hắn quá mức sâu thẳm, giống như giếng cổ ngàn năm, phảng phất chỉ cần sẩy chân là sẽ đắm chìm vào đó không thể kiềm chế được.

- Lại đây.

Hắn lên tiếng trước.

Tờ báo đã đặt lên đầu gối.

Gặp lại hắn, Mộ Sở chỉ cảm thấy vành mắt nóng hổi, rung động trong ngực càng ngày càng rõ ràng, vành mắt cũng trở nên đỏ hoe.

Mộ Sở đi đến gần hắn.

Cô đứng thẳng trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn:

- Sao anh lại ở đây?

Trước mắt cô, khuôn mặt tuấn mỹ đến hoàn hảo của Lâu Tư Trầm trở nên càng ngày càng mờ ảo do bị nước mắt làm nhòe đi,

Mơ hồ, lại rõ ràng. Rõ ràng, rồi lại mơ hồ…

Lâu Tư Trầm khẽ ngẩng đầu nhìn cô, nhìn ánh mắt dần dần tràn đầy lệ của cô. Hắn rũ mi mắt:

- Đừng khóc…

- Em không khóc…

Mộ Sở cười nói, nước mắt lại không nghe lời, ngã nhào ra khỏi vành mắt.

Cô vội lau nước mắt, cố rặn ra một nụ cười:

- Sao anh lại ở đây vậy?

Mộ Sở ngồi xuống trước mặt Lâu Tư Trầm.

Lâu Tư Trầm liếc nhìn cô:

- Hôm nay tôi vừa vặn bay đến Las Vegas.

Thì ra là thế!

Chẳng trách!

- Ai đi cùng với anh?

- Vi An.

- …

Mộ Sở bĩu môi:

- Chuyến bay mấy giờ?

- Mười giờ tối.

- Mấy giờ? Mười giờ?

Mộ Sở còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

- Mười giờ tối.

Ánh mắt sáng quắc của Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm Mộ Sở, lặp lại thời gian cất cách với vẻ khẳng định.

Mộ Sở nhìn con số trên di động:

- Ngài Lâu, anh có biết bây giờ là mấy giờ không vậy? Anh bay chuyến 10 giờ mà, bây giờ mới chỉ có 3 giờ thôi!

- Nhưng không phải em sẽ bay chuyến 4 giờ à?

Lâu Tư Trầm thản nhiên hỏi lại Mộ Sở một câu.

Mộ Sở ngây người.

Nơi mềm mại nhất trong trái tim bị đánh trúng.

- Cho nên, anh đặc biệt đến để tiễn em à?

Lâu Tư Trầm nâng mí mắt:

- Tiện đường mà thôi.

- …

Thế mà cũng gọi là tiện đường à?

Tiện này là tiện tới tận 7 giờ đồng hồ cơ!

Lợi hại thật!

Mộ Sở bĩu môi, đã quen với việc hắn nói một đằng làm một nẻo rồi. Cô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Lâu Tư Trầm.

Hắn không nói gì, cô cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Trong phòng nghỉ bỗng chốc trở nên im lặng đến lạ thường.

Mộ Sở quay đầu, nhìn anh một cách trắng trợn.

Có lẽ, bây giờ tranh thủ ngắm được lúc nào hay lúc ấy!

Lâu Tư Trầm cũng nghiêng đầu qua nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Mộ Sở kinh ngạc một chút, rồi hốt hoảng dời tầm mắt, xấu hổ liếm môi.

Lâu Tư Trầm lại không dời mắt đi, chỉ hỏi cô:

- Sao không nói gì? Bình thường không phải em luôn ríu ra ríu rít, nói cả ngày không hết sao?

Mộ Sở thế mới quay đầu nhìn hắn.

Cô nghiêng đầu đặt lên sofa, rón rén đến gần hắn, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt. Ánh mắt vừa sâu thẳm vừa nhiệt liệt như thể muốn khiến hắn phải tan chảy.

Lâu Tư Trầm híp mắt lại:

- Sao lại nhìn tôi như thế?

- Haizzz…

Mộ Sở thở dài khe khẽ, lại xích đầu lại gần Lâu Tư Trầm một chút, ánh mắt rơi lên đôi môi bạc tình của hắn như thể lơ đễnh.

- Anh Lâu…

- Hửm?

Âm tiết gợi cảm mê người truyền ra từ mũi hắn, giọng nói cực kỳ từ tính.

Giống như móc treo mồi, câu trúng linh hồn vốn đã đắm chìm của Mộ Sở.

Hơi thở của cô trở nên vội vã hơn nhiều:

- Em có thể hôn anh được không?

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng gợi cảm của Lâu Tư Trầm trở nên nhiệt liệt hơn nhiều.

Dường như Lâu Tư Trầm không thể ngờ được Mộ Sở sẽ đưa ra yêu cầu to gan như thế. Đôi mắt sâu thẳm như nhuộm mực của hắn chớp mắt trở nên đậm đặc, nhìn chằm chằm vào Mộ Sở cũng càng ngày càng sâu thẳm và phức tạp.

Ánh mắt hắn cực kỳ giống một cơn lốc mãnh liệt, như thể muốn hút cô vào bên trong.

Mộ Sở nhìn chằm chằm vào hắn, bởi vì thấp thỏm nên bộ ngực đầy đặn của cô phập phồng liên tục.

Cô đang mong chờ đáp án của hắn, tuy rằng cô cũng không trông mong gì vào câu trả lời của hắn.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lâu Tư Trầm càng trầm hơn, yết hầu khêu gợi di chuyển lên xuống một chút.

- Được.

Tiếng nói khàn khàn thốt ra từ đôi môi, Mộ Sở chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Lâu Tư Trầm càng ngày càng gần cô, rồi sau đó, trên môi mềm nhũn…

Miệng nhỏ bị đôi môi lạnh lẽo của hắn bịt kín mít.

Trong chớp mắt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

“Thịch thịch thịch…”

Mộ Sở khẩn trương ôm ngực.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn tới mức đỏ bừng.

Môi mỏng của Lâu Tư Trầm chạm vào đôi môi mềm mại của cô, không nhúc nhích.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn híp lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào trước mắt, ánh mắt tối sầm. Sau đó nhắm mắt lại, tùy ý tăng thêm nụ hôn càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo này…