- Anh sợ em chết, hay là sợ bản thân....
Đôi ngươi Lâu Tư Trầm lắng xuống, ánh mắt càng u ám hơn, phút chốc khôi phục như ban đầu, hắn kéo Mộ Sở lại, đưa tay, thò vào trong cổ áo Mộ Sở, rút kim nhiệt kế từ dưới cánh tay Mộ Sở ra:
- “Chết”, ai cũng sợ cả. Nhưng hiện tại, cô không chết, tôi cũng không chết! Nhưng tôi ghét ai cứ thích nhắc đến từ “chết”, chỉ những ai đã từng chết mới biết được sống là điều tốt đẹp nhường nào! Vì thế, Tần Mộ Sở, cô hãy yêu thương bản thân nhiều hơn cho tôi, đừng để tôi nghe thấy từ đó thêm lần nào nữa từ miệng cô! Nếu không, cô có tin tôi sẽ lấy kim chỉ may miệng cô lại không?
- ...
- Có thật là anh sẽ không chết ư?
- Cô trù tôi chết hả?
- Không có đâu!
Mộ Sở nhanh chóng tiến về phía hắn ta giải thích:
- Em còn mong anh trường mệnh bách túy nữa, có được không? Nhưng, anh có chắc là không lừa em chứ?
- Sao tôi lại phải lừa cô?
- Vậy thì tốt....
Mộ Sở hi vọng, đây không phải là một trò lừa.
Đúng, chắc chắn không phải trò lừa.
Hắn ta chắc chắn có thể trường mệnh bách túy mà.
- Em hạ sốt rồi chưa?
Mộ Sở không muốn tiếp tục đề tài nặng nề này nữa, có lẽ sâu trong đáy lòng cô có ý tránh né vấn đề này, thế là, cô đổi đề tài một cách cứng nhắc, hỏi Lâu Tư Trầm:
- Chưa.
Lâu Tư Trầm đưa kim nhiệt kế đến trước mặt cô:
- Sốt nhẹ.
Mộ Sở nhìn sơ:
- 38 độ, cũng bình thường.
Lâu Tư Trầm nhìn cô:
- Ra ngoài đi!
- ... ồ.
Mộ Sở những tưởng hắn ta gọi cô vào là vì chuyện sáng nay cô nhắc đến cơ!
- Còn về sinh nhật của Cái Đuôi Nhỏ....
- Đang suy nghĩ.
- OK!
Mộ Sở thở dài, từ phòng đọc sách của Lâu Tư Trầm đi ra.
......
Lâu Tư Trầm sau khi ăn trưa, lại quay về phòng đọc sách.
Mộ Sở cùng Tiểu Nhật Lâm ngủ một giấc trưa trong phòng cậu bé, nhưng, chỉ có Tiểu Nhật Lâm ngủ, còn cô thì cứ nằm trống không.
Tư duy của cô đang hỗn độn.
Trong đầu toàn hình ảnh sáng nay khi cô nhắc đến từ “chết”, vẻ mặt kích động của Lâu Tư Trầm.
Chết...
Đối với hắn ta, đáng sợ đến thế sao?
Trước giờ hắn ta gặp chuyện gì cũng không sợ sệt, tại sao hôm nay lại phản ứng thái quá đến thế chứ?
Mộ Sở càng nghĩ, trong lòng càng hoảng, ngay cả lòng bàn tay cũng bắt đầu tuôn mồ hôi.
Cô muốn tìm hắn ta hỏi rõ sự tình, nhưng lại sợ hãi khi làm rõ chuyện.
Cho dù chỉ vậy thôi, mà cô đã bắt đầu thấy sợ rồi, bắt đầu thấy hoảng rồi....
Cô không dám tưởng tượng, bản thân lại phải chịu đựng nỗi đau khi hắn rời đi....
Nếu quả thật là thế, Mộ Sở nguyện rằng chưa từng gặp hắn!
Tim, từng cơn từng cơn nhói đau, giống như có vô vàn kim nhọn đâm vào vậy, nước mắt dàn dụa trào ra khỏi khóe mắt, không dừng được, cũng không rút lại được.
Kỳ thực Mộ Sở không biết rằng, bản thân Lâu Tư Trầm hắn không hề sợ bất kỳ cái chết nào, nhưng với điều kiện, là không gặp được cô ấy!
Sau khi gặp cô ấy, chuyện hắn ta lo sợ, càng ngày càng nhiều, và điều khiến hắn sợ hãi nhất, không ngoài gì chính là, cái chết!
Và cái từ nặng nề này, trong suốt 6 năm nay, giống như một đám mây đen, bao chùm lấy hắn từ đầu đến chân.
Trong đêm –
Sau khi Lâu Tư Trầm tắm gội xong, ngồi lên giường, đang chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên, cánh cửa được người khác đẩy vào, thấy Mộ Sở trên tay cầm thau nước nóng, tức tốc đi vào trong.
Lâu Tư Trầm thắc mắc nhìn cô:
- Cô làm gì vậy?
Mộ sở đặt thau nước nóng trước mặt Lâu Tư Trầm, không có phản ứng, xoay người cứ như cơn gió, bước đi ra ngoài, lúc quay lại trên tay cầm thêm bình nước nóng.
Lâu Tư Trầm chau mày nhìn cô, môi mỏng mím chặt, yên lặng, chờ cô giải thích.
Mộ Sở ngồi chồm hổm trước mặt hắn:
- Nào, đặt chân vào đây! Độ nóng có lẽ vừa đủ.
Lâu Tư Trầm liếc nhìn Mộ Sợ ngồi bên cạnh chân hắn, không động đậy, chỉ nói với cô:
- Tôi đã rửa chân rồi.
- ...
- Không phải rửa chân cho anh! Qua đây.....
Mộ Sở nói đoạn, liền khiêng đôi chân dài của hắn:
- Đây là nước gừng em vừa nấu, dùng để ngâm chân! Có thể đả thông hoạt huyết, cải thiện tuần hoàn máu, vả lại, còn có thể ấm người khử hàn, quan quan quan trọng nhất là... có thể nuôi dưỡng cho thận! Anh dùng nó, tuyệt đối có ích mà vô hại!
Lâu Tư Trầm nghe xong, khuôn mặt tối sầm lại:
- Thận tôi rất tốt, không cần đặc biệt nuôi dưỡng.
Hắn nói đoạn, liền rút chân ra khỏi thau nước, nhưng bị Mộ Sở nắm lại:
- Đùa anh thôi! Quan trọng nhất là thư giãn gân cốt, có hiểu không?
Sâu trong đôi mắt đen như mực của Lâu Tư Trầm lướt qua sự u ám rầu rỉ, hắn ngập ngừng, trầm giọng nói:
- Cô không cần làm thế, bận tới bận lui, cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
- Một lần hai lần đương nhiên vô ích rồi, nếu kiên trì dài lâu thì còn phải xem lại.
Mộ Sở ngước đầu nhìn hắn, cong mắt cười hỏi hắn:
- Trước đây anh có dùng qua chưa?
Lâu Tư Trầm lắc đầu thành thật:
- Chưa.
- Thì đó, nếu không dùng thử thì sao biết có ích hay vô ích chứ! Phàm là chuyện gì thì cũng phải thử qua mới biết được hiệu quả thế nào.
Lâu Tư Trầm dường như không ngờ Mộ Sở lại đột ngột làm vậy, cơ thể hắn cứng đờ, chỉ cảm thấy có một luồng hơi nóng chạy nhanh từ lòng bàn chân đến nơi nhạy cảm nhất của hắn, tụ lại cùng nhau, đôi mắt hắn đen thẳm, ánh mắt nhìn Mộ Sở trở nên rạo rực và sắc bén, cổ họng khô khan trượt nhẹ, giọng nói trầm trầm khàn khàn:
- Cô đang làm gì hả?
Hắn di chuyển đôi chân một cách khó khăn.
Mộ Sở không có quay đầu nhìn hắn, chỉ trả lời hắn một cách hiển nhiên:
- Em đang xoa bóp cho anh! Ngâm chân cũng phải có bí quyết đó! Không chỉ ngâm nước thôi là được, còn phải xoa bóp cho đôi chân của mình, đả thông gân cốt một chút, có hiểu không?
Mộ Sở nói xong, lúc này mới ngẩn đầu nhìn hắn.
Vừa ngẩn đầu, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt sâu thẳm tựa biển của hắn, giây phút đó, Mộ Sở có một ảo giác, dường như bất kỳ lúc nào cô cũng có thể rơi vào hố sâu do hắn dựng lên và không tài nào thoát được.
Lâu Tư Trầm từ từ cúi thấp người, ghé sát người cô.
Mỗi một gang tiến gần, đều khiến Mộ Sở thở gấp, cho đến khi hơi thở cả hai chỉ cách nhau chưa được nửa gang, Mộ Sở hồi hộp vội vã nhắm tịt mắt lại, vẫn hí hí đôi mắt lén nhìn hắn.
Không lẽ... hắn ta định hôn cô sao?
Mộ Sở cảm thấy trái tim nhỏ bé của cô dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Bàn tay trong nước, đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, mùi hương của Lâu Tư Trầm vương vấn bên hơi thở của cô:
- Mở mắt ra, tôi không có hôn cô.
- ...
- Ai bảo em đang chờ anh hôn chứ! Tự cao tự đại! Anh cầm tay tôi làm gì...?
Mộ Sở giả vờ đẩy đẩy tay hắn, nhưng thật ra cô không dùng sức bao nhiêu.
Sao cô nỡ chứ!
Hiển nhiên là Lâu Tư Trầm sẽ buông tay cô:
- Cô không cần vì tôi mà làm đến mức này đâu!
Mộ Sở nhíu mày, không nghe theo lời hắn, lại tiếp tục xoa bóp cho hắn:
- Em tự nguyện làm đến mức nào thì đó là chuyện của em, vả lại...
Mộ Sở nói đến đây, bỗng dừng lại, ngẩn đầu nhìn hắn:
- Em cũng không làm được cho anh thêm bao nhiêu ngày nữa. Vừa nãy em nhận được điện thoại của đồng nghiệp, vì lý do khóa học tập huấn kết thúc sớm nên vài ngày nữa em sẽ về nước...
Lâu Tư Trầm nghe thế, đôi mắt nhìn Mộ Sở bỗng chốc tối sầm, bên trong dường như ẩn chứa cảm xúc phức tạp và u ám nào đó, chỉ lướt qua thôi, một giây sau, hồi phục tự nhiên trở lại.
Mộ Sở âm thầm hít thở sâu, trong lòng đè nén nổi buồn chia ly:
- Nói không chừng lần này em rời đi, từ đây về sau chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa! Anh sẽ nhớ em chứ?
Mộ Sở cố gắng dùng giọng điệu thoải mái hỏi hắn, nhìn anh chớp chớp mắt.
Lâu Tư Trầm từ đầu đến cuối vẫn nhìn xuống cô, bờ môi mỏng mím thật chặt, không nói một lời.
Mộ Sở chờ một hồi lâu, không nghe thấy câu trả lời của anh, bỗng thấy cổ họng nghẹn ngào, sống mũi cay cay, có cảm giác như sắp khóc vậy.
Mộ Sở cúi đầu tiếp tục xoa bóp cho hắn, đồng thời cũng giấu giẹm đi cảm xúc thất vọng trong lòng, cô cố ý nói:
- Nếu anh thật sự không muốn em đi thì có thể giữ em lại.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm, khẩn trương nhìn Mộ Sở, dường như muốn nhìn xuyên thấu tâm tư cô, cũng muốn đem cô hằn sâu vào tận đáy lòng hắn vậy.
- Nhưng cho dù anh níu giữ em, thì em vẫn phải đi.
Mộ Sở đột nhiên nói tiếp.
Lâu Tư Trầm nhíu mày:
- Tại sao?
Cuối cùng thì hắn cũng mở miệng nói chuyện rồi.
Mộ Sở ngẩn đầu nhìn hắn:
- Vì nơi đó có nhà, có con cái, có ba mẹ của em! Em không làm được như anh, tuyệt tình đến vậy!
Đôi mắt đen của Lâu Tư Trầm càng thâm hơn, hơi thở dường như gấp hơn nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Mộ Sở xoa bóp cho hắn gần 20 phút, sau khi kết thúc, cô ốm lấy thau và bình nước nóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Mộ Sở nghe thấy một câu nói vọng ra từ trong phòng một cách rõ rệt...
- Tôi sẽ nhớ cô.
Thời khắc bốn từ đó lọt vào tai, nước mắt Mộ Sở, không kiềm được mà trực trào tuôn ra.
...... Tôi sẽ nhớ cô!
............ Tôi sẽ nhớ cô!!
Chỉ đơn giản bốn từ thôi, nhưng lại níu chặt lấy trái tim cô, nơi đó dường như có hàng ngàn vạn côn trùng không ngừng ngau ngiến lấy cô, đau khổ từng chút từng chút khuếch ra từ tim, lan nhanh đến từng bộ phận trên người cô....
Phải chăng, những ngày tháng sau này, giữa họ chỉ có thể dùng một từ “nhớ” để bái tế đối phương sao?